Tay hắn ôm bên hông nàng có chút cứng lại.
Thấp mắt nhìn nàng, thấy nàng vùi đầu trước ngực hắn, nửa bên gò má hơi tái nhợt, hô hấp nhàn nhạt nhẹ nhàng, giống như thật sự đã hôn mê.
Hắn gọi nàng: "Mạnh Đình Huy." Giọng vẫn như cũ lạnh lùng nén giận, mơ hồ mang theo ý uy hiếp.
Nàng bất động không nói, cứ như vậy dựa vào trên người hắn.
Tuy là hai người cách nhau trang phục mùa đông vừa dày vừa nặng, hắn vẫn có thể cảm nhận được đường cong mềm mại trên cơ thể nàng, ở nơi lạnh lẽo rét căm trong đêm từng chút một thổi lên tia lửa trong cơ thể hắn.
Trong đầu không thể khống chế, liền nghĩ tới đêm hôm đó.
Hắn hít sâu một ngụm gió lạnh, ngước mắt nhìn về hoàng y xá nhân và xa giá đang chờ trong bóng tối trên con phố xa xa, sau đó nhìn nàng một chút, lại thấp giọng gọi nàng một lần: "Mạnh Đình Huy."
Nàng vẫn là không có phản ứng.
Ngực hắn có chút nóng, lại hơi căm tức, rõ ràng biết nàng có thể lại giả bộ, cũng tuyệt không có cách nào cứ như vậy ném nàng trong băng thiên tuyết địa.
Kết quả là hắn quấn chặt nàng, hơi khom người nhặt hộp sách đựng sách dưới đất của nàng lên, sau đó đưa tay đem nàng bế ngang lên, đi từ từ về phía xa giá phía trước.
Cổ nàng hơi khom xuống, nửa bên mặt gục xuống, dưới ánh trăng trắng tuyết vô cùng mềm mại, mặt tiệp theo bước chân của hắn mà khẽ run rẩy.
Hắn thấp mâu, nhìn nàng như vậy, lửa giận trong lòng chẳng biết tại sao dần tắt.
Bộ dáng yên tâm thoải mái như vậy, giống như hắn ôm nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, từ cái đêm mười năm trước đến tối hôm nay, nàng đây là hoàn toàn yên tâm, đem hết thảy bản thân giao cho hắn.
Nàng là vô lại, nhưng hắn hoàn toàn không có biện pháp kháng cự nàng vô lại.
Sắp tới trước xe, xá nhân kia lần nữa cầm đèn lồng, rất hiểu chuyện điều chỉnh để ánh sáng vào mặt nàng, sau đó mới nhỏ giọng tuân nói: "Điện hạ ý muốn thế nào?"
Hắn cau mày, không thể cứ như vậy mang nàng trở về Đông Cung, nhưng nếu đưa nàng trở về nữ quan công xá cũng là quá rêu rao, đưa nàng đi đâu cũng không tốt, mà gió lạnh xâm thể, nơi này cũng không thể ở lâu, lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh chi hạ*, liền mạc thanh nói: "Nữ quan công xá.
*lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh chi hạ:tức là đứng trước hai cái hại, phải chọn cái hại nào nhẹ hơn.
Xá nhân vén mành, hắn ôm nàng đi lên, bên trong xe ngựa trước sau ấm áp, nàng bị hắn đặt trên một tấm nệm mềm ở một bên, sau đó nghe hắn thấp giọng phân phó gì đó, màn xe hạ xuống, vang lên tiếng xe ngựa lộc cộc, xa giá chậm rãi đi tới trước.
Ánh sáng mờ mịt, một mảnh yên tĩnh.
Nàng nằm yên không dám nhúc nhích, không dám mở mắt ra nhìn, rất sợ vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt nén giận mà uy nghiêm của hắn.
Hắn nhất định là giận nàng.
Nhưng nàng không biết trừ làm vậy, vừa rồi còn có biện pháp gì có thể làm tiêu lửa giận hừng hực của hắn đối với Hàn Lâm Viện.
Trên đường phố sơn son, mặt hắn đen như than, bởi vì nàng dâng thư nói hai chữ Cổ tướng mà rất tức giận, trách nàng một câu, mắt lạnh cả nửa ngày, hồi lâu không nói, nhưng đôi mắt lại lộ ra ánh sáng dữ tợn làm nàng nhất thời sợ hãi.
Trình phong triệp tử kia, lại không ngờ hắn sẽ bởi vì chuyện Cổ Khâm mà nổi giận như vậy.
Nàng biết mình là lời nói quá phận, nhưng chưa từng thấy qua sắc mặt hắn tàn bạo như vậy, nháy mắt đó nàng thật sự rất sợ, mà hắn cứ nhìn chằm chằm nàng thật lâu không nói, nàng lại không đoán được hắn suy nghĩ cái gì, hắn muốn làm gì...ý niệm duy nhất là khiến hắn tối nay không tiếp tục tra cứu chuyện này nữa.
Kết quả thành ra như vầy...
Trong đầu nghĩ, dù sao hắn cũng sẽ không đối với một nữ nhân đang bất tỉnh làm cái gì, cho dù hắn có lập tức ném nàng trên mặt đất, bỏ nàng lại, cũng tốt hơn là tiếp tục nghiêm khắc truy cứu chuyện trên phong triệp tử của nàng.
Nhưng lại không nghĩ hắn sẽ ôm nàng lên xa giá, sau đó đưa nàng trở về.
Mỗi lần hắn ôm nàng, nàng liền trở nên tham luyến không muốn rời khỏi đôi tay lực lưỡng cùng lồng ngực ấm áp của hắn.
Nàng thật muốn hắn, vô cùng muốn vô cùng muốn, nghĩ...
Thân xe bỗng nhiên chấn động một cái, chợt dừng lại.
Bên ngoài ánh sáng cung đăng vây tới, ánh sáng sáng loáng xuyên thấu qua khe hỡ tấm mành xe, xé rách không gian u tối ái muội.
Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện từ bên ngoài, thì thầm thì thầm không nghe rõ.
Nàng cau mày, không biết là phát sinh chuyện gì, nhưng lại không thể mở mắt ra xem.
Một bên nệm mềm bỗng nhiên động một cái, là hắn đứng dậy.
Màn xe bị vén lên, ánh sáng cung đăng lại sáng hơn, liền nghe thấy thanh âm non nớt nói: "....Bình vương ngược lại không có gì, là Hoàng thượng muốn tìm điện hạ, phái hơn mười người ở cấm cung tìm một vòng đều không tìm thấy, mới sai chúng ta đến bên ngoài tỉnh viện kế bên đại nội nhìn một chút."
Nghĩ đến là một tiểu thái giám Hoàng thượng phái tới.
Nàng trong lòng căng thẳng, cũng không biết đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì quan trọng mà khiến Hoàng thượng bất tẩm bất miên, mà sai mấy người đến tìm hắn.
Hắn nhưng cũng không có hỏi, chẳng qua chỉ nói khẽ với người truyền lời: "Ta đi." Sau khi xuống xe hạ màn xe, rồi hướng hoàng y xá nhân kia nói: "Ta đi với với bọn họ, ngươi đem Mạnh đại nhân đưa về công xá đi."
Xá nhân có hơi chần chờ, nhưng vẫn là cúi đầu đáp lại.
Nàng nghe rõ, lúc xe ngựa nhẹ nhàng di chuyển nàng cũng mở mắt ngồi lên, vội đưa tay vén tấm màn dày cửa sổ xe, chỉ thấy bóng dáng hắc bào của hắn, đưa lưng về phía nàng đi về hướng tây.
Một đường thâm tuyết hàn tâm, hắn không quay đầu, nhưng nàng vẫn không dời mắt.
Đến lúc thân xe chợt nghiêng, quẹo cua mà đi, cũng không còn nhìn thấy hắn, nàng mới lặng lẽ thả tay xuống, rũ mắt.
Màn che lay động, tựa như những kỳ vọng trong lòng nàng đang lay động, cặp mắt nàng trong veo như nước, ấm áp nhẹ nhàng.
Ban đêm thật lạnh.
Hôm sau, đợi tới lúc mặt trời lên cao, nàng mới tỉnh dậy.
Hàn Lâm Viện có lệ, đêm ngày đầu ở lại viện thảo chiếu, buổi sáng ngày hôm sau không cần vào viện, vậy nên nàng từ từ sửa soạn, lại mở quyển bộ đêm qua mang về nhưng chưa kịp nhìn tới, mới thu thập hạp sách ra cửa.
Trên đường nhớ tời lời dặn dò đêm qua trước khi chia tay của Phương Hoài, cho nên vừa vào chu viện, sau khi qua tiền đường liền đi thẳng tới biên kiểm thính.
Người trong Hàn Lâm Viện thấy nàng cũng phá lệ thân thiện, dáng vẻ mắt cong mi cười, ngược lại làm nàng nhất thời không kịp phản ứng lại.
Một bên có mấy biên tu hàm thất phẩm tụm lại xì xào bàn tán, một bên khác mấy học sĩ thừa chỉ cũng đang cười bàn tán gì đó, quang cảnh trong viện so với bình thường, có chút náo nhiệt.
Bên trong Phương Hoài ngồi trước án, nàng đi vào, đem hạp sách đặt ở một bên, nhẹ giọng nói: "Phương đại nhân." Thấy hắn ngẩng đầu vẫy gọi, nàng mới mỉm cười đi tới.
"Ngồi đi." Phương Hoài chỉ chỉ một bên, chậm rãi nói: "Có một chuyện ta cùng Trương Đại học sĩ thương nghị đã lâu, vẫn không có cơ hội nói với ngươi, mấy ngày trước, Môn Hạ Tỉnh Tả Tư Gián còn thiếu..."
Nàng chỉ hơi gật đầu, lòng hiếu kỳ quấy phá, lỗ tai hơi nhướng lên, muốn nghe rõ bên kia thì thầm, không bao lâu trong tai truyền tới mấy câu nói nhỏ
Một cái biên tu nói với đám người: "....Quốc thư là đêm hôm qua đã được đưa đến, người của Môn Hạ Tỉnh nhìn một cái, cũng không dám trì hoãn chút nào, lập tức liền tới ngự tiền bẩm báo tường tận...Chà, chuyện này không phải đã nghe mấy người bên trong Đô đường nói rồi sao?
Hôm nay vừa tảo triều xong, Hoàng thượng liền chiếu dụ lão thần nhị phủ nhập các* thương nghị ----Thái tử sắc phi là đại sự, lại là đích công chúa Bắc Tiển, ai dám lơ là?..."
Nàng nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.