*Tình này thiên hạ biết
Tâm lang sói mấy chục năm nay chưa từng thay đổi, từ khói lửa ngũ quốc tiền triều cho đến lúc thiên hạ chia làm hai, chúng có bao giờ dừng mạt binh lệ mã lại*? Khống nói đến thù cũ trước đây, chỉ nói đến lần này chúng cùng dí khấu tiền triều Trung Uyển cấu kết, sai sứ giả tới triều nghị hòa tài quân lại quay lưng lại cử binh nam hạ, nếu lần này lại đồng ý nghị hòa, thì mấy vạn tướng sĩ Đại Bình ngạo cốt tranh tranh sao có thể đồng ý?
* mạt mã lệ binh: sẵn sàng ra trận (cho ngựa ăn no, mài sắc binh khí, sẵn sàng ra trận)
Lần này đại thế Bắc Tiễn mất dần, quân đội Đại Bình liên tục chiến thắng, chính là nhất cử phá đô thành của chúng, chiếm cương thổ của chúng, để từ nay về sau chúng vĩnh viễn không cách nào có cơ hội tạo ra chiến loạn lần nữa. nếu muốn khiến bắc cảnh không lần nữa đại hưng binh sự, biện pháp trực tiếp nhất chính là tiêu diệt cả Bắc Tiễn, như vậy những khấu quân đầu hàng phản chiến kia sẽ bởi vì muốn khuếch trương cương thổ mà càng thêm cố sức chiến đấu.
Nàng nhìn thấy rất rõ ràng, nên cũng rất tán thành những lời này của hắn.
Lại nghĩ đến, nếu thiên hạ này ở trong tay hắn đạt được nhất thống, thì công tích vĩ đại này trong sử sách hậu thế nhất định sẽ được vạn nhân kính ngưỡng. Khóe môi khôi khỏi cong lên, không tiếng động than nhẹ.
Hoàng Ba ở bên cạnh cũng nói: "Các tướng sĩ bắc cảnh cũng nghĩ như vậy, đều nói nếu lần này lại bỏ qua cho Bắc Tiễn, chính là dưỡng hổ vi hoạn, sau này chẳng biết lúc nào sẽ lại bị cắn trả."
Hắn nhìn về phía Hoàng Ba đang hưng phấn không thôi, giống như tùy tiện hỏi: "Lần này ngươi trở về, là muốn đến quân tiền dốc sức kiếm cái công danh, hay là muốn tiếp tục lưu lại bên cạnh Hoàng hậu?"
Hoàng Ba nghe vậy có chút chần chờ.
Thăng tiến trong quân xưa nay luôn rất chậm, mấy ngày thái bình thì một giáo úy bình thường cũng phải mất bảy tám năm mới có đủ tư lịch thăng chức. Càng không cần nói đến hàm tướng. Lần này phong hỏa bắc cảnh liên tục mấy tháng, Hoàng thượng lại bằng lòng phong trạc cho người dũng chiến, mỗi lần đại chiến xong đều có người lập đại công được bái làm tướng, nếu muốn lập công danh trong quân, trước mắt đến tiền tuyến chính là thời cơ tuyệt hảo.
Hắn nhìn ra Hoàng Ba do dự, không khỏi liếc mắt nhìn nàng, lại nói: "Ngươi ngược lại cũng trung tâm, có nghĩ tới muốn bảo hộ Hoàng hậu không?"
Hoàng Ba khuôn mặt đen thui lộ ra chút đỏ mặt, hốt hoàng nói: "Không dám."
Hắn liền nói: "Tạm thời tới dưới trướng Địch Niệm tôi luyện mấy năm, sau đó trẫm sẽ giao một doanh khấu quân đầu hàng cho ngươi quyền lĩnh, đợi bắc sự thành, ngươi sẽ là tướng lĩnh thân quân ở phong ấp của Hoàng hậu, như vậy mới không phụ một phen trung tâm cùng bản tính nhiệt huyết chân nam nhi kia của ngươi."
Hoàng Ba đáy mắt bất chợt sáng lên, cao hứng bừng bừng nói: "Dạ! Tạ ơn Hoàng thượng ân điển!"
Nàng đưa mắt nhìn Hoàng Ba hành lễ xong lui xuống, trong lòng có chút bừng tình, quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Thay ta nhận thân tín trong quân làm gì?"
Hắn nhướng mi, không nói, nhưng lại đưa tay một phen khiêng nàng lên đi vào trong trướng.
Nàng bị dọa sợ cố sức giãy dụa, tay nắm chặt thành quyền đập lên vai hắn, "Để mọi người nhìn thấy hết rồi kìa."
Hắn không thèm quan tâm mà từng bước đi vào, "Chính là muốn để mọi người đều nhìn thấy đế hậu tình thâm, nhìn thấy ta độc sủng tiêu phòng, để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm."
Dọc theo doanh đạo phía xa quả thực có binh tướng đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy nàng dám động thủ đánh hắn, đều là mắt không nháy nhìn chằm chằm, thẳng đến lúc thấy hắn vòng tay qua eo nàng đem nàng nhét vào trong trướng, lúc này mới rối rít kề tai nhau bàn tán xôn xao.
Thái dương vừa mới xuống núi, ánh nắng chiều phía trời xa như ngọn lửa, rọi vào nửa bên trướng một màu đỏ rực.
Nàng xoay người, giơ tay lên tìm tấu chương trên bàn bên cạnh, lại bị hắn một phen kéo cánh tay lôi vào trong ngực. Nàng không đẩy được hắn, chỉ đành phải nói: "Trời còn chưa tối, chàng cứ không để ý thể thống như vậy mà kéo ta vào trướng, các tướng sĩ trong doanh này không biết sẽ ở sau lưng cười nhạo ta thế nào đâu."
Hắn ở sau lưng lười biếng nói: "Ân."
Nàng thực là không có biện pháp với hắn, những chuyện ở trên giường nàng vĩnh viễn đều không thể làm chủ, nhớ lần trước lúc đại quân đi qua một tòa hoang sơn thanh hồ, hắn nhất thời hứng khởi, giày vò nàng chết đi sống lại mới khiến hắn bỏ qua cho nàng, nhưng cũng cực kỳ mất mặt, trong quân ai chẳng biết nàng mê hoặc Hoàng thượng tới thất điên bát đảo đây?
Nàng nói: "Trong đại quân dẫn theo nữ quyến vốn là chuyện vượt khuôn phép, chàng lại cứ phát cuồng bất kể thanh thiên bạch nhật thế này, ta thật không có cách nào tiếp tục ở lại trong quân nữa a."
Hắn khẽ hôn lên đầu vai nàng, bàn tay đang ôm lấy eo nàng thoáng dùng sức, "Nàng cho là ta không biết nàng sau lưng ta đã nói với bọn Sài Tiêu như thế nào sao?"
Nàng vừa nghe, nhất thời liền an tĩnh lại, nép ở trong ngực hắn không nhúc nhích.
Hắn vô cùng yêu say đắm dáng vẻ nàng vừa rồi còn giương nanh múa vuốt hiện tại lại giương cờ đầu hàng như vậy, lập tức liền giương môi cười.
Mấy ngày trước hắn mang binh xuất doanh, nàng thay hắn triệu Sài Tiêu cùng các tướng lĩnh bàn việc hợp nhất khấu quân đầu hàng của mấy châu phụ cận, nhân cơ hội nói Hoàng thượng cưới nàng chỉ là làm dáng một chút cho những di thần khấu tướng kia nhìn mà thôi, là muốn mười vạn nhân mã của nàng, mà không phải là muốn con người này của nàng.
Đám người Sài Tiêu không người nào là không có chút hiểu biết quân tâm, trước mặt nàng mặc dù gật đầu vâng dạ, nhưng quay lưng lại đem chuyện này báo lại cho hắn, chỉ có một mình nàng còn không biết là tướng sĩ toàn doanh đều biết hắn là thật tâm yêu nàng mà thôi.
Nàng đầu tiên là lén đổi trát tử hắn đưa tới nhị phủ kinh thành, khiến các triều thần đều nghĩ là nàng bức hắn sắc hậu phân phong, bây giờ lại tìm mọi cách khiến nhóm tướng sĩ đều cho là hắn bởi vì binh quyền trong tay nàng nên mới tiêu phòng độc sủng, phải đem tất cả chỉ trích trách móc toàn bộ đều dồn hết lên người mình thì mới bỏ qua. Nhưng những triều thần tướng binh kia sao có thể dễ lừa gạt như vậy? Nàng tuy là ngăn được miệng của chúng nhân cùng bút của sử quan, nhưng sao có thể quản được trong lòng những người bên cạnh nghĩ thế nào?
Nhất khang chân tình này của hắn, người trong thiên hạ nhất định đều biết cả.
Nàng ở trong ngực hắn co lại một chút, lại có chút không cam lòng, sau đó quay đầu nhìn hắn, khẽ cãi lại: "Chàng mang theo ta tùy quân bắc thượng vốn là không phải chuyện hay, nếu khiến người ta nói chàng đắm chìm trong nữ sắc thì phải làm sao? Lúc này chư vị tướng quân chỉ coi như chàng là bận tâm đại nghiệp, thì có gì không tốt đâu?"
Hắn thấy nàng vẫn còn tự cho là thông mình mà thay hắn lo nghĩ, trong lòng cười thầm, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: "Tốt lắm. Nhưng nàng đã nói như thế, ta sao có thể phụ tâm ý của nàng? Nhất định phải càng thêm triền miên cùng nàng mấy phen khiến mọi người đều nhìn thấy mới được."
Nàng lại dùng sức tránh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Đường đường là Hoàng thượng, sao có thể vô sỉ như vậy."
"Tinh thần thích trêu chọc ta của năm đó đều đâu mất cả rồi?" hắn bóp bóp cổ tay mảnh khảnh của nàng không cho nàng động, tựa tiếu phi tiếu nói.
Nàng lập tức kéo một tấu chương trên bàn qua, vội vàng chuyển đề tài nói: "Chuyện đi bắc cảnh khao quân chàng còn chưa có phê phục đâu!"
Chiến dịch bắc cảnh liên tiếp chiến thắng, đúng lúc đế hậu ngự giá thân chinh bắc thượng, mặc dù không cần để Hoàng thượng tự mình lĩnh quân trực tiếp đi vào địch cảnh, nhưng nhóm biên thần bắc địa đối với cơ hội tốt để nâng cao sĩ khí này thật không dễ dàng bỏ qua. Trầm Tri Thư dẫn dầu tam lộ Chuyển Vận Sử bái biểu quân tiền, tấu thỉnh đế hậu cùng nhau tới bắc cảnh khao quân, để biểu thị quyết tâm tất thắng lần này của Đại Bình ta.
Hắn tiếp nhận tấu chương, ánh mắt lại nhìn nàng, "Trước gọi Lưu Đức Trung thay nàng xem mạch một chút, rồi sẽ xem xem có đi hay không."
Nàng nghe vậy liền gục đầu xuống: "Ba ngày hai bữa lại truyền Lưu Đức Trung tới bắt mạch lại không có kết quả gi, mặt mũi của ta cũng đều mất hết rồi."
Từ lúc đại quân bắc thượng, phàm là lúc đại quân dựng trại tạm nghỉ, hắn nhất định sẽ gọi Lưu Đức Trung đến xem nàng có mang thai hay không, rất sợ nàng có thai lại không tự biết, đến lúc đó cưỡi ngựa không cẩn thận sẽ dẫn đến sinh non hại thân. Nhưng nàng tuy là cùng hắn vẫn luôn triền miên không dứt, nhưng trong bụng lại vẫn không thấy động tĩnh gì.
Hắn thân là thiên gia độc mạch, hiển nhiên là muốn có thể sớm có con nối dõi, như vậy mới có thể khiến chúng thần trong triều yên tâm, thiên hạ này sẽ không bời vì hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà sinh đại loạn.
Vả lại tình trạng kéo dài đến hôm nay, nàng so với hắn còn sốt ruột muốn có con hơn, chỉ mong có thể mau mau sinh ra một cái nhất tử bán nữ để sách làm hoàng trữ, thuận tiện khiến đám di thần tiền triều kia từ nay về sau cũng không cần lại nghĩ tới cái ý niệm phục quốc ở trong đầu nữa.
Hắn đưa tay ôm lấy mặt của nàng, nghiêm mặt nói: "Có gì mà mất mặt chứ?"
Trong lòng nàng không ngừng miên man suy nghĩ, cuối cùng gấp đến muốn rơi lệ, nói: "Nếu ta không sinh được hài tử, vậy phải làm thế nào mới tốt đây? Chàng không cần lo cho ta, phải nạp thêm vài cái phi thiếp mới đúng lẽ."
Hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt đầy nước mắt của nàng, "Lúc này mới có bao lâu, mà nàng đã gấp thành như vậy rồi? Đợi qua ba, năm năm nữa, nàng nếu còn chưa sinh được hài tử, đến lúc đó lại gấp cũng không muộn mà!"
Nàng đem khuôn mặt vùi vào trong lòng bàn tay của hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, nhỏ giọng than thở: "Ngày mai lại gọi Lưu Đức Trung qua nhìn một cái. Nếu là không có gì, ta còn thật muốn tới thanh châu gặp Trầm đại nhân cùng Nghiêm Phức Chi một lần nữa."