Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 144: Đan sử quân tâm tự ngã tâm [Hạ]



Ánh nắng trời chiều tỏa xuống, cánh cửa Chiêu Văn Quán 'kẽo kẹt' một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Doãn Thanh ngồi trước án theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng vừa nhìn thấy rõ người tới, sắc mặt không khỏi có chút giật mình, hồi lâu mới từ từ đứng lên, rũ mắt nói: "Thần không biết bệ hạ tới đây, thật quá thất lễ, xin bệ hạ thứ tội."

Anh Quả vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đi vào bên trong, ánh mắt tùy ý đảo qua mấy quyển bộ trên án, nói: "Ngươi đậu tiến sĩ tới nay, hình như còn chưa bao giờ gặp riêng qua trẫm."

Doãn Thanh cúi đầu thật thấp, cung kính đáp. "Đúng vậy ạ."

Nhưng mà chỉ sau đó một cái chớp mắt, một thanh trường kiếm lãnh sao liền hung hăng đặt trên cổ hắn.

Trên mặt hắn hiện ra chút sợ hãi, nhưng trong phút chốc lại bình tĩnh lại, ngẩng đầu, không chút né tránh đón nhận ánh mắt của Anh Quả.

Một đôi mắt dị sắc tràn đầy ngoan ý lẫm liệt, ý lạnh tản ra cũng không thể hòa tan phẫn nộ trong đó.

Anh Quả chậm rãi động cổ tay một chút, chỉ hỏi một câu: "Nàng ấy đang ở đâu?"

Bị vỏ kiếm lạnh băng như vậy áp vào, hô hấp của Doãn Thanh dần dần có chút khó khăn, thân thể cũng trở nên có chút cứng ngắc, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, hơi lắc đầu một cái.

Anh Quả mị mâu, "Là không biết, hay là không nói?"

Doãn Thanh rũ mắt xuống, cố gắng mở miệng nói: "Là không biết. Cho dù biết, cũng sẽ không nói."

"Như vậy xem ra, nàng quả thật đã biết được thân thế của chính mình." Anh Quả xoay người lại, lưu loát liêu bào nhập tọa, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn, "Nàng ấy là lúc nào thì biết được? Trước khi xuất kinh hay sau khi xuất kinh? Là do ai nói cho nàng ấy biết?"



Doãn Thanh ánh mắt có chút e sợ nghi hoặc, sau đó lại có chút căm hận, nhất thời hối hận bản thân vừa rồi bị giật mình đến thất thần, mới lại thừa nhận như vậy.

Hồi lâu, hắn mới khàn ám ách lên tiếng: "Cũng không có ai nói cho nàng ấy biết, tất cả đều do chính nàng ấy phát hiện ra. Trước khi xuất kinh nàng ấy tới hỏi qua ta, ta đương nhiên sẽ không phủ nhận."

Anh Quả mâu sắc thêm sâu, tuy là giống với suy nghĩ của hắn lúc trước, nhưng trong lòng cũng có chút tê dại.

Mạnh Đình Huy---

Ta quả thật là đánh giá thấp nàng.

Nhưng nàng không phải cũng đánh giá thấp ta sao?

Doãn Thanh hồi thần một chút, ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại thấy nam tử mặc hoa phục trước mắt này một khuôn mặt nghiêm túc, dáng vẻ yên tĩnh, hoàn toàn không còn vẻ ngoan lệ lúc trước.

Hắn có chút mơ hồ không rõ, nên dứt khoát bất chấp nói: "Xin hỏi bệ hạ làm thế nào biết được hết thảy?"

Anh Quả nghiêng mi, ánh mắt lại vô cùng sắc bén: "Nói tới phải cảm ơn các ngươi lúc trước ở Triều An trên dưới tìm kiếm chuyện xưa của nàng ấy, bằng không người của trẫm phái đi cũng không thể thuận lợi tìm hiểu nguồn gốc, nhanh như vậy đã tra ra thân thế của nàng ấy."

Doãn Thanh lập tức ngơ ngẩn.

Thật không ngờ tới, hắn lại biết được sớm như vậy.

Nếu đã như vậy, hắn vì sao lâu như vậy cũng không có hạ thủ? Còn đối với nàng ấy càng thêm ân sủng, mặc nàng ấy ở trong triều một đường cao thăng?

Anh Quả bỗng nhiên khẽ cong môi mỏng, ý cười lạnh lùng, "Đáng tiếc các ngươi chỉ biết nàng ấy là con gái của Mạnh Hạo, lại không biết năm đó chính trẫm đã cứu mạng của nàng ấy, sai người đưa nàng ấy tới nữ học Trùng Châu."

Doãn Thanh lại ngây ra, trên mặt không giấu vẻ nghi ngờ lại kinh ngạc.

Anh Quả lại nói: "E rằng ngươi còn không biết, bây giờ nàng ấy tự nhận là kẻ đại gian bán nước, bắc cảnh trước sau đều biết gian danh của Mạnh Đình Huy, chậm nhất là tối nay, kinh trung triều đường cũng sẽ đều biết việc này, đến lúc đó, nàng ấy trên có thể gánh vác tiếng xấu thiên cổ, dưới có thể bị vạn dân thóa mạ."

Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến Doãn Thanh đại kinh thất sắc.

"Tuyệt đối không có khả năng!" hắn cau mày nói, "Đợi đến được Thư Châu, tự nhiên sẽ có người đem thân phân hoàng tự Trung Uyển của nàng ấy thông cáo cho vạn dân thiên hạ, đến lúc đó sẽ không có ai xem nàng ấy là kẻ đại gian."



Anh Quả sắc mắt trầm xuống, "Dựa theo lời này, nàng ấy lúc này chính là đang tới Thư Châu sao?"

Doãn Thanh khẽ rũ đầu xuống, cắn răng nói: "Không biết."

Anh Quả hơi dừng lại một chút, lại lạnh lùng nói: "Thù vong quốc phá gia nàng ấy chắc chắn không thể quên, nhưng nàng ấy lòng mang thiên hạ vạn dân, ngươi sao có thể biết?" trong mắt của hắn đều là ý giễu cợt, "Nàng ấy đã tự nhận mình là kẻ đại gian, há lại để các ngươi đem thân phận hoàng tự của nàng đi thực hiện mưu đồ?"

Doãn Thanh vẻ mặt thanh lãnh: "Việc đã đến nước này, nàng ấy có biện pháp gì có thể khiến người ta không đem thân phận của nàng ấy thông cáo cho thiên hạ?" hắn vừa nói xong lời này liền biến sắc, bỗng dưng ngẩng đầu lên nói: "Ngươi là nói..."

Anh Quả ngồi yên không nhúc nhích, không nói gì, chỉ là hỡ hững nhìn chằm chằm hắn.

"Không có khả năng," Doãn Thanh cuống quýt nói: "Không có khả năng, nàng ấy tuyệt đối sẽ không thể làm như vậy..."

Anh Quả đột nhiên đứng lên, trầm giọng quát: "Người đến!"

Lập tức có hai thị vệ mang vũ khí từ bên ngoài đi vào, không nói hai lời liền đem Doãn Thanh ra bên ngoài.

Doãn Thanh không chút giãy dụa đi theo ra bên ngoài, lúc vừa đi tới cửa, lại cố gắng quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt cuối cùng lộ ra một tia nghi hoặc cùng lo sợ, không biết là vì bản thân, hay là vì Mạnh Đình Huy.

"Trước khi trẫm thân chinh rời kinh," Anh Quả tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm hắn, "Nếu là ngươi chịu nói ra lộ tuyến nam hạ của nàng ấy, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng."

Vừa mới vào tháng tám, khí trời bắc địa dần dần không còn nóng như trước nữa.

Lâm Hoài Lộ so với hai lộ Kiến Khang cùng Triều An mà nói, các châu huyện bị chiến hỏa lan đến cũng không nhiều lắm, trừ lại mấy thành trại phía nam bị khấu quân chiếm ra, phía bắc từ Tử Châu, Huân Châu trở xuống, một lộ có hơn phân nửa đều là nằm trong tay Đại Bình cấm quân.

Theo như Mạnh Đình Huy lúc trước tính toán, Nhạc Lâm Tịch mang theo nàng từ Huân Châu một đường nam hạ, con đường đi qua mấy châu phủ, sau đó dự định từ Sở Châu hướng tây vào Kiến Khang lộ, lại từ hướng nam tới Thư Châu.

Vì tránh tai mắt của người khác, Nhạc Lâm Tịch cùng Mạnh Đình Huy cải trang thành huynh muôi, xuất thân gia đình phú thương, mười mấy sĩ binh đi theo cũng cũng giả trang gia đinh quý phủ, một đường hộ tống hai người nam hạ.

Quan phục vật phẩm của nàng sớm đã sai người đốt hết, Nhạc Lâm Tịch đặc ý vì nàng mua sắm một thân trang phục nhân gia nữ nhi đại hộ, trường quần lụa mỏng, thướt tha đỏ thẫm.

Mỗi khi gặp quán dịch trên đường, Nhạc Lâm Tịch nhất định sẽ gửi một phong thư. Nàng không biết hắn gửi cho người nào, gửi tới nơi nào, cũng không có tâm tư đi hỏi, tùy tiện hắn làm cái gì, nàng đều là một dáng vẻ thờ ơ không quan tâm.



Lúc sắp đến Châu thành, phía bắc có lời đồn liên quan tới việc nàng theo địch bán nước truyền tới, Nhạc Lâm Tịch đối với việc này có chút phê bình kín đáo, nhưng nàng lại nói: "Khiến người khác xem ta là kẻ đại gian có gì không tốt? Cứ như vậy, mọi người đều sẽ cho rằng ta ở Bắc Tiễn, cấm quân Đại Bình tuy là hận ta, cũng sẽ đem cái oán khí này trút hết lên đầu Bắc Tiễn. Nếu để mọi người lúc này biết ta là hoàng tự Trung Uyển, tất sẽ có cấm quân một đường nam hạ cản trở chúng ta, cái này há chẳng phải là gây khó dễ cho bản thân sao? Mà ta ngươi sao có thể một đường trôi chảy mà tiến vào Kiến Khang lộ? Đợi đến được Thư Châu, trong ngoài đều là nhân mã của chúng ta, đến lúc đó đem thân phận của ta công khai cho người đời, bách tính thiên hạ tất sẽ tỉnh ngộ, như vậy mới là sách lược vẹn toàn."

Nhạc Lâm Tịch nghe xong chỉ hơi than thở, nhận ra nàng nói có lý, liền không lại đề cập tới vấn đề này nữa.

Sở Châu không lớn, khách điếm trong thành cũng nhỏ.

Lúc ngủ qua đêm trong thành, mười mấy binh sĩ đi theo không đủ an bày, chỉ đành phải tìm nơi khác ở. Nhạc Lâm Tịch mọi việc đều an bài thỏa đáng, muốn thỉnh Mạnh Đình Huy vào phòng nghỉ ngơi, nàng lại thong thả gọi một chung rượu, ngồi trong sảnh lẳng lặng uống, cẩn thận lắng nghe mấy ngươi trụ trong nhà trọ đang nói chuyện gì.

Nhạc Lâm Tịch không còn cách nào, chỉ đành ngồi xuống theo nàng.

Kỳ thực không nghe cũng biết, những ngày gần đây bách tính khắp bắc địa đều truyền tai nhau, không ngoài chính là chuyện Mạnh Đình Huy đại gian theo địch bán nước, cũng có lời lẽ nhục mạ có chút khó nghe truyền vào trong tai hai người.

Nhạc Lâm Tịch nghe xong, đã cảm thấy có chút ngồi không yên, nghiêng đầu nói khẽ với nàng: "Quốc chủ ráng nhịn một chút, đợi ngày mai vào Kiến Khang lộ, sau khi hội họp với nhân mã tới tiếp ứng xong, là yên tâm rồi."

Mạnh Đình Huy vẻ mặt như thường, hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Bàn bên cạnh có người đến gần hắn và nàng hai người nói: "Nhị vị là từ phía bắc tới sao? Có nghe tới chuyện của Mạnh Đình Huy không? Nữ tử này thật là đáng hận, lại khiến cho cấm quân Đại Bình ta vô duyên vô cớ tổn thất hơn một vạn binh mã, tiểu nương tử ngươi nói xem, nếu là để cho cái loại gian đồ như vậy sống ở trên đời, thì có còn thiên lý không?"

Truyền qua miệng trăm ngàn người, chuyện này sớm đã bị phóng đại lên không biết bao nhiêu lần, người này nói phương bắc bởi vì vậy mà tổn thất một vạn binh mã, vẫn coi như là còn ít.

Mạnh Đình Huy nghiêng mặt sang, đôi mắt trong trẻo, "Thật không có thiên lý. Kẻ gian đồ như vậy, cho dù đem lăng trì xử tử, cũng khó mà giải được mối hận của vạn dân Đại Bình ta."

Người nọ vui vẻ một chút, nói: "Còn không biết tiểu nương tử tuổi còn trẻ, lại có thể nói ra được những lời này!" hắn ghé sát vào hai người, thấp giọng nói: "Nhị vị mới từ phương bắc tới, chắc hẳn đối với những sự tình ở phương nam này còn chưa hiểu rõ, còn không biết kinh thành bên kia đã có tin tức truyền đến, nói là Hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv