Lời này vừa nói ra, nhất thời phá vỡ sự yên lặng đã kéo dài thật lâu trên điện.
Trọng thần nhị phủ ai nghe thấy mà không kinh sợ?
Mặc dù nhìn vẻ mặt của hắn vẫn như bình thường không có nổi sóng gió, nhưng ai lại không biết trong lòng hắn đang tức giận?
Không nói đến Mạnh Đình Huy có phải là kẻ đại gian phản quốc hay không, chỉ nói tới việc lần này nàng lấy thân phận Khu Mật Viện Sự hạ lệnh thủ quân bên ngoài Kim Hạp Quan lui về phía nam ba mươi dặm, cũng đủ khiến cho cả triều trên dưới vô cùng chấn kinh.
Huống chi, trong tin báo quân tiền bắc cảnh sở tấu đặc biệt còn kèm theo thứ mà La Tất Thao lục soát ra được từ trong trướng của nàng, hơn nữa Địch Niệm cũng thuật lại lời của Hoàng Ba, thì còn có ai sẽ tin tưởng nàng thực sự là thanh bạch vô tội đây?
Từ khởi đầu là một nữ tiến sĩ khoa tam nguyên cập đệ, hiện tại đã là cao vị đồng tri khu mật viện sự, Mạnh Đình Huy vào triều mấy năm qua có thể nói là vô cùng được hoàng ân vinh sủng, đưa mắt khắp kinh trung triều đường, còn có cái nữ tử nào có thể so với nàng quyền cao chức trọng hơn, lại có nữ tử nào có thể so với nàng được Hoàng thượng sủng tín hơn?
Ai có thể nghĩ tới, nàng lần này lại làm ra loại chuyện phụ ân bán nước như vậy!
Ngay cả mấy vị lão tướng lúc nghe được tin tức này đều cảm thấy trong lòng cuộn trào tức giận, thì nói gì đến Hoàng thượng mấy năm qua vẫn luôn đối với nàng ân sủng có thừa chứ.
Mặc dù không biết trên phong mật báo viết cái gì, nhưng chắc hẳn là lời ngỗ nghịch bất đạo gì đó, mới khiến cho Hoàng thượng động ý niệm muốn ngự giá thân chinh trong đầu.
Nhưng việc ngự giá thân chinh này, nào có phải là trò đùa?!
Hoàng thượng là thiên gia độc mạch, nhiều năm qua vẫn chưa có lưu lại con nối dõi, nếu là ngự giá thân chinh xảy ra cái gì ngoài ý muốn, thì cái giang sơn thiên hạ này phải nên làm thế nào bây giờ?
Cổ Khâm là người đầu tiên không đồng ý, tiến lên nhanh chóng nói: "Thân chinh là chuyện lớn, vạn lần không thể tùy ý xằng bậy, mong bệ hạ suy nghĩ lại."
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhị phủ thống nhất ý kiến trong chuyện quân quốc đại sự, Phương Khải cũng bước ra khỏi hàng nói: "Chúng thần biết bệ hạ lúc này đang vô cùng tức giận, nhưng cũng không cần thiết chỉ vì chuyện của Mạnh Đình Huy mà ngự giá thân chinh."
Anh Quả ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lại bình tĩnh như cũ: "Các ngươi cho rằng trẫm muốn ngự giá thân chinh, là vì Mạnh Đình Huy?"
Phương Khải khiêu mi, không nói, nhưng là một bộ dáng vẻ từ chối cho ý kiến.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, một tay cầm lấy cấp báo bắc cảnh đưa tới hung hăng quăng xuống đất, lạnh giọng nói: "Các khanh không thấy tình thế phương bắc đã thành cái quái gì sao? Tặc khấu loạn quân khắp nơi làm loạn, đại quân Bắc Tiễn khuynh binh áp cảnh, bây giờ lại thêm Mạnh Đình Huy theo địch bán nước---"
Bốn chữ cuối cùng bị hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng mấy người trên điện nghe thấy đều một trận lạnh sống lưng.
Đều là có phần hiểu biết tâm tính Hoàng thượng, sao có thể nhìn không ra phía sau ngữ khí tựa như ôn hòa kia, là che giấu bao nhiêu kinh thiên nộ lãng.
Mà hắn càng bình tĩnh, thì lại càng khiến nhị phủ cảm thấy bất an.
Cổ Khâm còn muốn nói tiếp, lại bị Chu Tất ở bên cạnh âm thầm kéo lại, ý bảo ông không cần phải vào lúc này lại chạm vào nghịch lân của Hoàng thượng.
Anh Quả ánh mắt nhanh chóng đảo qua mọi người, "Mạnh Đình Huy nguyên ở Khu phủ, tất cả binh vụ của cấm quân phương bắc nàng ấy đều biết cả. Lần này nàng ấy đầu nhập Bắc Tiễn, lại nắm rõ tình huống các thành trại đồn binh, thủ tướng nhân mã của Đại Bình bắc tam lộ, Bắc Tiễn tất cũng sẽ nắm rõ. Nếu hai quân khai chiến, Địch Niệm chắc chắn sẽ nơi nơi chịu thiệt. Huống chi còn có khấu quân tiền triều ở phía sau cản trở, nếu chiếu theo tình thế trước mắt, các khanh cho rằng trận chiến lần này Đại Bình còn có thể có mấy phần thắng?"
Trong lòng mọi người đều hiểu được, lại không lên tiếng.
Hắn vẻ mặt hơi trầm, đột nhiên lạnh lùng nói: "Trẫm trước đây nghĩ tới quốc kế dân sinh, không thích ở trong nước đại hưng binh sự, nhưng Bắc Tiễn lại khinh người quá đáng, buộc Đại Bình ta đến bước này, chiến hỏa biên cảnh, tam lộ phương bắc sớm đã không có khả năng ngăn lại, nếu muốn chấm dứt nhiều lần binh phạm của bọn chúng, không tiêu diệt quốc gia của chúng là không thể."
Mấy vị lão tướng Khu phủ ngơ ngác trong nháy mắt, lập tức sắc mặt đại biến.
Thế mới biết Hoàng thượng ý muốn thân chinh là vì cái gì. Trước đây hai nước chiến tranh bất quá chỉ là dừng ở biên cảnh, nhưng lần này Hoàng thượng lại muốn nhất cử khuynh quốc chi binh, triệt để tiêu diệt Bắc Tiễn!
Nếu là như vậy, thì binh lực hiện có ở phương bắc là vạn vạn lần không đủ. Trong nước đại khái doanh trại của hai mươi tám lộ ít nhất có được một phần ba là nghe lệnh điều binh. Ảnh hưởng của hành động lần này vô cùng lớn, nếu không phải là soái quyền tuyệt đối, chỉ e không thể khiến kiêu tướng của cấm quân các lộ dễ dàng phục tùng nghe lệnh.
Huống chi binh lực của khấu quân càng ngày càng tăng, nếu không cử binh trong phạm vi lớn thì không thể tiêu diệt hết bọn chúng, nhưng chỉ dựa vào cấm quân hiện có của bắc tam lộ, chỉ sợ càng kéo dài sẽ càng hỏng bét.
Mạnh Đình Huy đã phản quốc, thì tất cả kế sách bày ra cho cấm quân phương bắc đều không có hiệu quả, toàn bộ phải tính toán lại một lần nữa. Nhưng nếu lấy Địch Niệm là soái, thì quân báo qua lại vừa tốn thời gian và sức lực, quân tình phương bắc cũng sẽ vì vậy mà càng thêm chậm trễ dẫn đến có biến.
Lúc mọi người còn đang suy nghĩ, hắn lại mở miệng: "Lần này thân chinh, dưới trướng của trẫm không sắp xếp phó soái, không sắp xếp tham nghị, tất cả mọi quân lệnh, đều do trẫm định đoạt ký phát, trực tiếp ban xuống chỗ các tướng lĩnh quân tiền, đề phòng để lộ ra sẽ sinh biến.
Phương Khải nghe vậy trầm mi, trong lòng càng thêm siết chặt.
Lời này của Hoàng thượng là lấy dựa trên vết xe đổ việc của Mạnh Đình Huy, ý muốn thân chinh cũng không muốn người trong Khu phủ lần này tham dự binh vụ quân lệnh. Mà một khi thân chinh, quân lệnh mà ngay cả Khu phủ cũng không biết được, không ngoài là đề phòng sẽ lại có người cùng địch quân cấu kết, tiết lộ quân mật.
"Bệ hạ..." Giang Bình thần sắc lại nửa tin nửa ngờ, "Chuyện bệ hạ ý muốn khuynh binh công phạt Bắc Tiễn, thật đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
Anh Quả sắc mặt hờ hững, "Bắc Tiễn tuyệt không có ý ngưng chiến, cấm quân bắc tam lộ lại bởi vì Mạnh Đình Huy mà bị lâm vào hiểm cảnh trước mắt, nếu không như vậy, lấy cái gì để bảo vệ quốc thổ bách tính của Đại Bình ta!"
Trung thư bên kia người người sắc mặt đều như tro tàn, vào lúc này, muốn khuyên cũng không thể khuyên, mặc dù không muốn trong nước lần này đại hưng binh sự, nhưng thật sự cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Phương Khải thấy thế quả đoán nói: "Bệ hạ tạm thời trì hoãn nửa ngày, đợi chúng thần lui điện xong cẩn thận cân nhắc thương lượng một phen, nghĩ một cái trát tử trình lên cùng bệ hạ xem qua."
Hắn chậm rãi khép mắt lại, "Ý trẫm đã quyết. Các khanh nếu là muốn nghị, thì nên nghị những việc lặt vặt cần cho ngự giá thân chinh lần này. Trước buổi tối, Khu phủ cần phải đem tình hình doanh trại tướng binh của bắc chư lộ cụ thể trình tấu lên." Hắn dừng dừng một chút, thanh âm hạ xuống: "Đều lui ra cả đi."
Mọi người biết hắn mệt mỏi, lúc này cũng không tiện khuyên can hay tấu nghị thêm nữa, liền trước sau nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Cửa điện bị người từ từ mở ra, ánh mắt trời vàng rực ùn ùn kéo vào, sau đó đều lại bị người chặn mở bên ngoài, trong điện lại hồi phục một mảng ám lãnh.
Đợi tới lúc không còn âm thanh nào nữa, hắm mới chậm rãi mở mắt, đưa tay từ trên bàn cầm lấy phong tấu chương mỏng manh kia qua.
Mật tấu.
Thần Mạnh Đình Huy ở bên ngoài Kim Hạp Quan kính xin thánh thượng minh giám.
Thần vào triều cũng đã bốn năm, có thể được bệ hạ khuynh tình đáp trả, đó là đại hạnh của thần. . 𝐓ru𝙮ệ𝓷 ha𝙮 luô𝓷 có 𝘁ại ﹙ 𝐓rUm𝐓ru 𝙮ệ𝓷.𝑉𝓷 ﹚
Nhưng thần vốn tính tham lam, bệ hạ đối với thần tuy có nhiều trạc bạt phong tặng, nhưng không bằng Bắc Tiễn đối với thần ân lợi hậu hĩ.
Thần hầu hạ bệ hạ tuy lâu, nhưng đa phần là giả bộ dáng vẻ thừa sủng, không phải chân tâm, bất quá là muốn có thêm hai ba phần lợi ích mà thôi. Bệ hạ chính là minh chủ, cho dù có lòng sủng thần, cũng không chịu cho thần thêm tư lợi, như vậy thần thật không hài lòng.
Bắc Tiễn đã hứa cho thần ân huệ như vậy, thần lén chấp thuận lại không dám nói rõ với bệ hạ. Nay thần sắp nhập quan, không thể không cùng bệ hạ nói rõ ràng, để tạ ơn bệ hạ nhiều năm chi ân, cũng tạ nghịch tội tày trời này của thần.
Thần đại gian, không dám nhận bệ hạ tin cậy hậu ái. Thiên hạ tất có người trung hiền có thể được lòng bệ hạ, cùng bệ hạ chấp thủ đồng lập, tương thủ dĩ cộng. (nắm tay đứng bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau.)
Thần nay làm ra việc này, chính là đoạt tuyệt với bệ hạ, chỉ mong bệ hạ xem thần như cỏ rác, kiếp này đừng nhớ tới nữa.
...
Ánh mắt của hắn chuyển động cực kỳ chậm rãi, đem từng câu từng chữ trên tấu chương này đọc đi đọc lại, trong mắt dần dần nổi lên ánh lửa, vẻ mặt bình tĩnh lúc trước cũng mất tích không sót lại chút gì.
Hồi lâu, hắn mới khép lại tấu chương, khuôn mặt cương nghị càng thêm góc cạnh sắc bén, thân hình vẫn luôn bất động càng thêm ngưng lệ nhiếp nhân.
Thần chính là đoạn tuyệt với bệ hạ.
Đoạn tuyệt với bệ hạ.
Đoạn tuyệt với bệ hạ...
Hắn rũ mắt, bàn tay cầm tấu chương lại khẽ run rẩy.
Thanh âm của nàng như phảng phất bên tai hắn, câu nói nói từng hồi vang vọng không ngừng.
Hắn vốn đã tính toán tốt tất cả, lại duy nhất không tính tới nàng lại thông duệ như thế, lại tự phát giác ra việc hắn đã giấu diếm nàng thật lâu.
Nhưng nàng tuy rằng thông duệ, lại cũng không nghĩ tới, kỳ thật hắn đã sớm biết thân thế của nàng.
Nàng tin hắn, cho nên chưa bao giờ nghi ngờ hắn sẽ lừa nàng gạt nàng.
Nàng lừa hắn, bất quá chỉ vì để cho hắn cùng giang sơn của hắn sẽ không có lo lắng về sau.
Đáy lòng hắn giống như bất chợt bị người hung hăng khoét đi một khối huyết nhục, toàn thân đau đến run rẩy, ngồi cứng ngắc không cách nào động đậy.
Từ ngày xuân tươi đẹp một năm kia cho đến ngày hạ chói chang hôm nay, nàng từng chút từng chút khiến hắn hiểu được thế nào là yêu, thế nào là được yêu, nhưng mà sau khi hắn đã như nàng mong muốn, thật sâu thật sâu yêu thương nàng nàng như vậy, nàng lại muốn đoạn tuyệt với hắn!
Nhưng hắn đã yêu nàng, thì tuyệt đối sẽ không buông nàng ra.
Hắn há lại làm thỏa mãn cái tâm nguyện này của nàng!