Hoàng Ba vừa nghe xong, sắc mặt bất chợt đỏ phừng phừng, cả giận nói: "Ngươi thật to gan, Mạnh đại nhân thân là đồng tri khu mật viện sự, há lại để cho một cái tướng quân biên lộ như ngươi khinh nhờn như vậy!"
Tống Chi Thụy thấy thế vội vàng đi qua tách hai người ra, "Đều là đồng liêu, cần gì phải như vậy."
La Tất Thao tính tình xưa nay thô sảng, lần này cũng nổi trận lôi đình, "Chẳng lẽ thứ này là do ta bịa đặt ra để vu hãm nàng ta?" hắn quay đầu hướng Địch Niệm nói: "Bằng chứng như núi, hết thảy để cho Địch tướng quân định đoạt."
Địch Niệm nhìn về phía Hoàng Ba, cau mày, "Đến nay đã qua năm ngày, nhưng không thấy cái gọi là thư tín của Mạnh đại nhân, cũng không nghe thấy tình hình doanh trung của Bắc Tiễn rõ ràng một lần, chúng ta cũng không biết trước mắt nên làm như thế nào.!"
Hoàng Ba tức giận không chịu nổi, mở miệng liền nói: "Lúc đầu ta theo Mạnh đại nhân nhập quan, tới tiếp đón là một người tên Nhạc Lâm Tịch, sau đó tới đại doanh Bắc Tiễn, Mạnh đại nhân cùng họ Nhạc này và họ Triệu kia cùng nhau nghị sự, người khác không được vào trướng, ta liền bị mang qua một bên đợi ngài ấy. Đợi được một lúc, Mạnh đại nhân mới nghị xong đi ra, nói là đã để cho Bắc Tiễn tấu chỉ việc gia tuế, sau đó liền nói tới chuyện mà tối đó sau khi ta trở lại đã cùng chư vị tướng quân tấu bẩm. Trước sau không còn gì khác, Mạnh đại nhân nói ngài ấy tự có chủ ý, ép buộc ta trở về trước."
Tống Chi Thụy cẩn thận hỏi: "Dựa theo những lời này, lúc Mạnh đại nhân cùng Bắc Tiễn nghị sự, ngươi là không tận mắt nhìn thấy người, cũng không chính tai nghe được chuyện?"
Hoàng Ba nhíu mi: "Mạnh đại nhân không cho ta ở bên cạnh, ta sao dám vượt quyền?"
La Tất Thao trong tay nắm chặt tờ giấy kia, trừng mắt nói: "Không có gì cần phải hỏi lại nữa, nghe hắn nói những lời kia, lại nhìn tờ giấy này một chút, còn có cái gì không hiểu! Khiến quân đội tạm lui ba mươi dặm, nhất định là Bắc Tiễn muốn đoạt trong ngoài Kim Hạp Quan nên cùng Mạnh Đình Huy cấu kết với nhau thương nghị kế sách, đáng hận chúng ta dĩ nhiên lại dễ dàng tin tưởng lời nói một phía của tiểu tử này!"
Tống Chi Thụy trầm mi chốc lát, nói: "Việc này xác thực cũng kỳ quặc, nếu nói Mạnh đại nhân hoàn toàn trong sạch, vì sao trước đây nhập doanh chỉ chịu mang theo một mình Hoàng Ba, mà lúc cùng Bắc Tiễn nghị sự lại không lệnh cho Hoàng Ba ở bên cạnh nghe làm chứng? Chỉ trách chúng ta trước đây quá mức tín nhiệm Mạnh đại nhân, nên không chút nào nghi ngờ đề nghị này, bằng không cũng sẽ không rơi vào bước đường này."
La Tất Thao hung hăng trừng mắt Hoàng Ba, "Ngươi cũng chớ lại vì nàng ta mà giải vây, ta thậm chí hoài nghi ngươi cũng tham dự vào việc này, cùng nàng cùng nhận hối lộ của Bắc Tiễn, trở thành gian thần nghịch thiên phản quốc."
Hoàng Ba tức giận đến mức toàn thân phát run, xoay người hướng soái án nói: "Địch tướng quân, thuộc hạ tuyệt đối không tin Mạnh đại nhân là loại người phản quốc. Mạnh đại nhân vào triều mấy năm nay, toàn tâm toàn ý vì Hoàng thượng mưu tính, sao có thể cùng Bắc Tiễn cấu kết? Tổ tiên thuộc hạ ba đời tòng quân, bọn họ đều là hàng trung liệt, thuộc hạ cũng là từ năm mười bốn tuổi bắt đầu vào điện tiền thị vệ ban, nhiều năm qua đối với Hoàng thượng trung tâm cảnh cảnh, thiên địa chứng giám!"
Địch Niệm dựa vào án suy nghĩ hồi lâu, mới lãnh mắt nhìn về phía mấy người, nói: "Lúc này nói cái gì cũng đều quá sớm, tạm thời chọn mấy nhân mã, lập tức trước tới quân tiền Bắc Tiễn, thám thính tin tức của Mạnh đại nhân. Đợi sau khi nhân mã do thám trở về, lại quyết định."
Hoàng Ba lập tức đứng lên, nhanh chóng nói: "Để ta đi!"
La Tất Thao không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ lời hắn: "Ngươi nằm mơ! Nếu để ngươi đi, sao biết ngươi sẽ không lại âm thầm nảy sinh gian kế?"
Địch Niệm đưa tay lên ngừng hai người cãi nhau, thấp giọng nói: "Hoàng Ba ở lại trong trướng của ta, La tướng quân cũng không cần phải tham dự vào chuyện này nữa. Nhân mã liền do Tống tướng quân chọn lựa, lập tức phái xuất doanh."
Tống Chi Thụy tuân lệnh, lập tức xoay người đi ra. La Tất Thao không cam lòng ở cùng trướng với Hoàng Ba, cũng giận đùng đi đi ra.
Hoàng Ba ngồi lại, trên mặt cắt không còn hột máu, cau chặt lông mi nói: "Địch tướng quân, ngươi có tin ta không?"
Địch Niệm sắc mặt cũng rất khó coi, "Tin thì thế nào, không tin thì thế nào? Đợi người của Tống Chi Thụy phái đi trở về, tự nhiên có thể biết rõ ràng."
Đợi đến khi vào đêm, cũng không thấy nhân mã trở về.
Không biết có ai để lộ ra tiếng gió về việc này, khiến toàn bộ doanh trung tướng binh từ trên xuống dưới đều xì xào bàn tán, nghị luận Mạnh Đình Huy liệu có phải thực sự là kẻ đại gian phản quốc hay không. Đảo mắt nhìn lại tình thế lúc này, lại liên tưởng đến danh tiếng xưa nay của nàng ở trong triều, cho dù là nhóm tướng binh cấm quân trước kia đối với nàng rất có hảo cảm cũng không nhịn được bắt đầu hoài nghi những kỳ quặc trong chuyện này.
Hoàng Ba ở đại trướng trung quân chính là đứng ngồi không yên, thần sắc lo lắng không chút nào che giấu.
Cuối tháng bảy chính là lúc thời tiết vô cùng nóng, cho dù ở nơi bắc địa này vào ban đêm, trong quân trướng cũng là oi bức đến khó chịu, hắn cho dù là chờ đến một thân đầy mồ hôi, nhưng cũng không muốn rời đi một chút nào.
Đợi qua giờ hợi, mới có tiêu* mã truyền tới tin tức, nói đoàn nhân mã Tống Chi Thụy phái đi dò xét tin tức của Mạnh Đình Huy đều bị Bắc Tiễn bắt lại, không một ai trở lại.
*tiêu: đồn; trạm gác; nơi canh gác
Tin tức này nhất thời đã truyền khắp trên dưới đại doanh, càng khiến đám người La Tất Thao đang chờ ở đại trướng trung quân càng thêm không giữ được bình tĩnh.
"Con bà nó." La Tất Thao tức giận mắng to, "Triệu Hồi hắn ăn gan hùm mật gấu, dám bắt giữ nhân mã của chúng ta!" hắn chuyển hướng Địch Niệm, "Địch tướng quân, còn suy nghĩ gì nữa? Chuyện Bắc Tiễn cầu hòa lúc trước rõ ràng chính là một cái ngụy trang, Mạnh Đình Huy nhất định là cấu kết với Bắc Tiễn không sai!"
Hoàng Ba trên người một trận rét run, nhưng vẫn là miễn cưỡng nói: "Địch tướng quân, có lẽ là Mạnh đại nhân cũng bị Bắc Tiễn giam giữ, Bắc Tiễn mới bắt giữ nhân mã của chúng ta không trả."
"Phóng cái rắm con mẹ ngươi!" La Tất Thao bước nhanh đến phía trước, một phen nắm lấy cổ áo của hắn nhấc lên, "Ngươi bớt ở trước mặt chúng ta giả bộ vô tội đi, chờ trở về kinh chịu thẩm vấn tra xét tới chết đi!"
Tống Chi Thụy lúc này ngay cả tâm tư khuyên can cũng không có, chỉ trầm giọng nói: "Không nói tới Mạnh đại nhân gặp bất trắc hay là nàng ta cùng Bắc Tiễn cấu kết với nhau, lần này xem ra Bắc Tiễn căn bản là không có ý cầu hòa, hai quân tạm ngưng chiến cũng là không có khả năng, còn phải sớm tính toán tiếp theo nên làm gì mới phải."
Địch Niệm một người ngồi sau soái án hồi lâu, mới đen mặt nói: "Triệu Hồi hắn có thể vứt bỏ thư tín của chúng ta đưa tới, bắt nhân mã của chúng ta không thả, chính là không nể mặt mà muốn cùng chúng ta đại chiến một trận. Mạnh Đình Huy là kẻ gian đồ phản quốc cũng được, là bất đắc dĩ bị bắt cũng được, chuyện đại quân ta thối nhượng lại Kim Hạp Quan đều là bởi vì nàng ấy gây nên, việc tối nay nhất định phải phái khoái mã trình báo lên kinh, tất cả để cho Hoàng thượng quyết định, chúng ta tâm tư chỉ cần đặt lên chiến sự là được. Lúc này hai quân máu nhuộm sa trường, hết sức căng thẳng, cần phải trù mưu tính toán cho tốt mới phải."
Hắn nhìn về phía Tống Chi Thụy, lạnh lùng phân phó nói: "Tối nay hạ lệnh tới quân tiền của Hàn Bành, lệnh hắn lập tức thống binh tiến đánh Huân Châu, không được có chút sai lầm. Ta ngược lại muốn xem một chút, lần này là Bắc Tiễn hắn hạ thủ trước, hay là Đại Bình ta chiếm được tiên cơ!"
Thái dương nóng hừng hực rọi xuống, toàn bộ cung thành đều bị hun nóng, ngói lưu ly ở góc điện sáng rực chói mắt.
Giày vải đạp lên gạch mà đi, bước chân cực nhanh, làm kinh sợ đám chim chóc trên đường.
Trời vừa sáng đã có khoái mã từ phương bắc khẩn cấp đưa quân báo đến, Hoàng thượng chiếu trọng thần nhị phủ vào nghị vẫn chưa ra, lúc này lại có một phong mật báo đưa tới, thật là vô cùng đúng lúc. Mà mật báo tuy là gửi từ năm ngày trước, nhưng là bởi vì không thêm lệnh khẩn cấp, cho nên so với quân báo này ba ngày trước mới từ bắc cảnh đưa tới thì tới trễ hơn một chút.
Xá nhân trên trán đầy mồ hôi, một đường hối hả lên thềm, hối hả thông bẩm, lại hối hả nhập điện.
Vừa tiến vào, đã thấy mọi người trên điện sắc mặt ngưng trọng, cả điện lạnh lẽo không ngớt.
"Bẩm bệ hạ," xá nhân khom người trình báo, "Bắc cảnh mật tấu."
Có người đi tới tiếp nhận cái hộp có khóa có ấn kia trong tay hắn, sau đó đi tới bên cạnh ngự án, cung kính trình lên trước mặt Anh Quả.
Xá nhân liền nghiêm chỉnh lui xuống, phút cuối còn liếc nhìn cảnh tượng trong điện một cái, không biết tại sao, dưới thời tiết nắng nóng như lửa này, sau lưng lại nổi lên một hồi rùng mình.
Hồi lâu sau khi cửa điện đóng lại, trên điện cũng không có ai mở miệng nói gì.
Bắc cảnh mật tấu, ngoại trừ tấu chương của Mạnh Đình Huy, còn có thể là của ai?
Nhưng ai có thể nghĩ đến, vào thời khắc trước mắt này, Hoàng thượng lại vẫn còn có thể nhận được tấu chương Mạnh Đình Huy nghĩ trình lên.
Sáng nay quân báo của Địch tướng quân vừa tới, lời trên sớ tấu giống như sét đánh giữa trời quang vậy, chấn động người của nhị phủ đến giờ vẫn chưa hồi thần.
Mạnh Đình Huy cấu kết Bắc Tiễn, trở thành kẻ gian tặc phản quốc, hoặc là bị Bắc Tiễn bắt giam, cũng không biết rõ. Nhưng khói lửa bắc cảnh khó dừng, đại chiến khó tránh, cấm quân thối nhượng Kim Hạp Quan lần này, Mạnh Đình Huy khó tránh khỏi liên quan.
Hồi lâu, trên ngự án mới truyền tới tiếng động rất nhỏ.
Anh Quả tự tay đem cái hộp đựng tấu chương qua, mở khóa gỡ ấn, sau đó từ trong hộp lấy ra quyển tấu chương kia, từ từ lật ra.
Mật tấu.
Thần Mạnh Đình Huy ở bên ngoài Kim Hạp Quan kính xin thánh thượng minh giám.
Khuôn mặt hắn tĩnh lặng như nước, ánh mắt nhanh chóng đảo qua phong tấu chương ngắn ngủi này, đáy mắt hơi có chút rung động, lại vẻ mặt bình tĩnh mà đưa tay lên đập bàn một cái, hướng bên dưới nói: "Trẫm muốn ngự giá thân chinh."