Tiểu truyền lư ngày đó, từ mới sáng sớm đã có hai nhóm quan viên Hồng lô tự và quang lộc tự bận rộn trong Bảo Hòa điện, sắp xếp lại bàn ghế bố, chuẩn bị kim bảng phiếu tuyên, đợi tới lúc mặt trời lên mọi việc mới được chuẩn bị thỏa đáng.
Bên ngoài cửa Đông cung lại vô cùng vắng lặng, chỉ có vài điện thị đứng chờ ở hành lang, im lặng không nói gì, bên trong đèn nến sáng rực, nhưng không ai dám quấy nhiễu.
Từ xa có người đi tới, một điện thị theo bản năng tiến lên ngăn ở trước cửa, đợi người nọ đến gần, hắn thấy rõ người tới liền cười nói: "Thì ra là Trầm đại nhân."
Trầm Tri Lễ trong tay ôm một bản bạc quyển (quyển sách mỏng), cũng khẽ mỉm cười nhìn người nọ: "Hai ngày trước Thái tử yêu cầu Chức Phương Quán tra một người, ta cố ý đến trước khi tiểu truyền lư bắt đầu để cho Thái tử xem qua."
Nói xong, thò đầu nhìn vào trong điện một cái, lại nói: "Thái tử lại một đêm không ngủ sao?"
Điện thị gật đầu, sắc mặt có chút bất đắc dĩ: "Tính tình của Thái tử, Trầm đại nhân cũng biết rồi đó." Nói xong, nghiêng người tiến lên, gõ cửa bẩm báo: "Điện hạ, là Chức Phương Quán Trầm đại nhân."
Đợi hồi lâu, bên trong mới truyền đến thanh âm chuẩn cho tiến vào.
Trầm Tri Lễ đẩy cửa vào điện, vừa đi vào trong vừa nói: "Điện hạ."
Nam tử từ bên trong đi ra, trên người chỉ khoác một kiện áo khoác lõng lẽo, nhìn thấy nàng, sắc mặt hơi lạnh: "Người của Chức Phương Quán sao lại bảo ngươi tới đây?"
"Thần cũng là người của Chức Phương Quán, sao lại không thể đến?"
Nàng cười hì hì, tiến lên trình vật trong tay lên, "Điện hạ sai người tra thân thế của Mạnh Đình Huy, Chức Phương Quán đêm qua đã sao chép vào quyển, thần cũng một đêm không ngủ, để kịp trước hừng đông cấp tốc đưa tới cho điện hạ."
Hắn sắc mặt hờ hững, đưa tay nhận lấy, "Nơi này không còn chuyện của ngươi."
Trầm Tri Lễ cũng không đi, chờ ở một bên, nhìn hắn mở bạc quyển kia ra, lật qua từng trang, thần sắc trên mặt có chút giảo hoạt.
Quả nhiên, sau khi hắn lật vài tờ, cả người liền cứng đờ, hồi lâu mới đóng quyển lại, hướng nàng nói: "Tại sao còn chưa đi? Phàm là chuyện của Mạnh Đình Huy ngươi đều muôn nhúng tay vào sao?"
Ngữ khí lạnh như băng không có ý tốt.
Nàng bĩu môi một chút, "Thần dù không có công lao, cũng có nửa điểm khổ lao chứ? Sao điện hạ lại đối xử với thần như vậy?"
Nàng đáy mắt chứa ý cười nồng đậm, "Nhìn dáng vẻ của Mạnh Đình Huy, không nghĩ tới thân thế của nàng ấy lại đáng thương như vậy. Từ nhỏ không cha không mẹ, khi còn bé bị người bắt vào một am ni cô phía bắc Trùng Châu Triều An Bắc Lộ, chưa nhập hộ khẩu mà đã phải quy y, tám tuổi năm ấy đúng lúc gặp Hoàng thượng hạ chỉ, đình phế những chùa chiền ni am ngoài sắc ngạch của Triều An Bắc Lộ, ra trọng lệnh phải nhập tịch cho các tăng ni còn nhỏ tuổi, nhưng thông phán Trương Việt của Trùng châu phủ Triều An Bắc Lộ lúc đó không làm theo, khiến vô số tăng ni nhỏ tuổi không hộ tịch không có nhà để về, ban đêm rét lạnh không biết chết bao nhiêu người phải chết cóng, mà Mạnh Đình Huy đúng là một trong số đó."
Sắc mặt hắn không vui, phiết mâu chằm chằm nhìn nàng, giống như biết nàng sắp nói gì.
Trầm Tri Lễ hạ mắt nhìn bạc quyển trong tay hắn, lại nói: "Nhưng về sau nàng lại được quý nhân cứu giúp, biên tịch nhập hộ, sau đó được đưa đến nữ học mới xây chưa lâu của Trùng Châu phủ."
Nàng dừng một chút, "Mà quý nhân năm đó là ai, Chức Phương Quán lại không tra được, chuyện này đối với Chức Phương Quán Triều An Bắc Lộ của Đại Bình vương triều ta mà nói, thật đúng là vô cùng sỉ nhục a..."
Hắn quắc mắt, "Trầm Tri Lễ, ngươi có thể lui ra rồi."
Nàng mím môi cười khẽ, lui ra cửa, miệng lại nói: "Nếu theo thần nhớ không lầm, án tăng ni mười năm trước ở Triều An đúng là Thái tử một tay xử lý. Lúc ấy điện hạ bất quá chỉ mới mười bốn tuổi, lại một đường làm đám quan kiêu ngạo ở Triều An từng tên đều bất an, năm đó việc này chấn động thiên hạ, thanh danh của điện hạ đại chấn từ đó?"
Hắn một phen siết chặt bạc quyển kia, lạnh giọng nói: "Trầm Tri Lễ."
Nàng ngừng lời, trên mặt mang theo tia cười yếu ớt, lui ra ngoài, thân thủ đem cửa điện đóng lại.
Vòng đồng trên cửa vang lên hai tiếng lộp bộp.
Hắn cau mày, tay phải càng nắm chặt.
...
Từ đầu giờ mẹo, bên ngoài Bảo Hòa điện đã có cung nhân dẫn mười nữ cống sĩ kỳ thi Đình đứng xếp hàng chờ ở đây, đợi Thái tử truyền vào triệu kiến, từng người sẽ vào điện yết kiến.
Mặt trời từ phía đông dâng lên, dần dần lên giữa ngọn, cung chuyên màu xám xanh dưới chân cũng bị chiếu xuống bắt đầu nóng lên.
Mạnh Đình Huy vẫn đứng không nhúc nhích. Đã qua giờ tỵ, vẫn chưa có người đến gọi nàng. Ánh mặt trời giữa trưa nóng gay gắt, hun nóng mặt nàng một mảnh ửng hồng.
Sau khi người thứ chín phía trước được truyền nhập điện yết kiến, mới có một hoàng y xá nhân từ trên thềm điện cao đi xuống, nói với nàng: "Mạnh cô nương, tơi phiên ngươi."
Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, đi về phía trước, theo sau vị hoàng y xá nhân kia vào điện.
Cửa điện phía sau nàng từ từ khép lại, vang lên một âm thanh uy nghiêm.
Mặt trời nóng hừng hừng bị tường dày chính điện ngăn cách ở bên ngoài, trong điện một mảnh mát mẻ, dường như trong không khí còn mang theo tia hơi nước, một chút đã làm nhuận đôi môi khô kiệt vì nóng của nàng.
"Ngồi đi."
Không đợi nàng nhìn rõ người trong điện, cũng không đợi nàng hành lễ, thanh âm của hắn liền truyền vào tai nàng, lành lạnh như vậy, lại mang theo chút khàn khàn, đâm vào lòng nàng.
Nàng hơi khép mắt, để thích ứng với ánh sáng trong điện, liếc thấy bên cạnh có ghế cao lót gấm, lại không động, chỉ nhìn về người đang ngồi phía trước, nhẹ giọng mở miệng: "Điện hạ."
Đơn bào mỏng manh tôn lên một thân thể cường tráng, trên áo thêu ám văn kim tuyến phức tạp đan vào nhau, đôi mắt sáng rực, sắc mặt hơi tối, đôi chân dài gác phía trên kim án, tà mi như phong, thần sắc mặt dù nghiêm chỉnh, nhưng thái độ lại một bộ không kiềm chế được.
Cổ họng nàng chợt hơi khô, chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn, càng không nghĩ đến hắn sẽ có bộ dáng này... đầu ngón tay có chút tê dại, chuyển mắt nhìn, trong điện không có ai, trong ngực không khỏi ngạc nhiên giật mình.
Hắn nhìn nàng, gọi: "Mạnh Đình Huy."
Nàng đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu: "Điện hạ."
"Ngươi muốn Trạng nguyên vị như vậy sao?"
Hắn mở miệng trực tiếp như vậy, lời nói như dao nhọn đâm tới, nàng hai tai run lên, nghe rõ, nhưng lại như là không nghe thấy, vẻ mặt mông lung.
Hắn không vội, lẳng lặng chờ nàng mở miệng.
Cả điện yên tĩnh, ngoài điện ngẫu nhiên có tiếng chim vỗ cánh bay sàn sạt, khiến lòng người càng thêm rối rắm.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, gằn từng chữ: "Thần không chỉ muốn trạng nguyên vị."
Hắn nghe xong lời này ngược lại cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ nói: "Còn muốn gì nữa?"
Nàng nhẹ nhàng giương mắt, "Điện hạ đã có nói, lần này người đứng đầu nữ tiến sĩ khoa lần này sẽ được vào Hàn Lâm Viện, ban chức biên tu thất phẩm. Nhưng là triều ta có quy định, phàm là người đứng đầu tiến sĩ khoa đều nhận chức biên tu Hàn Lâm Viện lục phẩm, vì sao người đứng đầu nữ tiến sĩ khoa lại thấp hơn một cấp?"
Hắn nhàn nhạt nói: "Ngươi còn chưa lên làm trạng nguyên, không có tư cách nói đến những thứ này."
Nàng cúi đầu, "Nhưng nếu mọi việc phải đợi đúng vị trí mới có tư cách nói đến, vậy tên Thanh nghị Hàn Lâm viên kia từ đâu mà ra."
Hắn đứng dậy, "Miệng lưỡi thật lợi hại." Vòng qua án bước xuống thềm, đi đến trước mặt nàng, hỏi: "Ngươi hãy nói nghe một chút, nếu cho ngươi trạng nguyên vị này, ngươi sẽ làm thế nào?"
Nàng như cũ cúi đầu, "Điện hạ vừa nói, thần còn chưa có lên làm Trạng nguyên, còn không có tư cách nói chuyện này."
Lời còn chưa dứt, cằm của nàng bị hắn nắm chặt lấy, nâng lên.
Nàng hơi kinh ngạc, giương mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt thâm trầm như vực sâu, cuối cùng cũng trở nên lạnh lẽo.
Hắn hơi nâng khuỷu tay, thấp đầu đánh giá nàng, từng tầng trí nhớ liên tục cuồn cuộn, lại thủy chung không nhìn ra nàng chính là đứa nhỏ năm đó, ngón tay nắm cằm nàng vẫn chưa hạ, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi nếu muốn trạng nguyên vị này, ta sẽ cho ngươi làm trạng nguyên. Chẳng những cho ngươi làm trạng nguyên, còn ban cho ngươi chức biên tu lục phẩm, duẫn nhập Đông cung làm Kinh diên thị giảng, cũng tu bổ sử sách tiền triều, có thề tiến vào lưỡng viện xem các học sĩ hàn lâm soạn thảo cáo sắc, lại ban thưởng bội Ngân ngư đại. Thế nào?
Từng chữ từng chữ rơi vào tai nàng, khiến tâm thần nàng hoảng hốt.
Cằm hơi đau, thấy đáy mắt hắn dâng lên tầng tầng thâm ý, làm nàng cũng không thể giải thích được.
Ban nhiều ân sủng như vậy...
Hắn rốt cuộc có ý gì?
Nàng ngưng thần một lúc lâu, không đáp lại mà nói: "... Quân thần khác biệt, cử chỉ của điện hạ càn rỡ như vậy, rất không hợp quy củ."
Hắn hạ tay buông nàng ra, "Ngươi ngay cả danh tiến sĩ còn chưa có, như thế nào lại tự cho mình là hạ thần? Dám liên tiếp buông lời cuồng ngôn, không đem ta đặt trong mắt sao?"
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, sóng mắt dị sắc thật sâu như sóng đào mãnh liệt, dội vào lòng nàng từng mảng ướt sũng.
Hắn thiêu mi, chống lại ánh mắt của nàng.
Nàng hơi cong môi, dựa hơi sát vào hắn: "Điện hạ cũng chưa đăng cơ kế thừa đại thống, như thế nào lại có thể tự cho mình là quân thượng? Nếu đều là phi quân phi thần, vậy ta có cuồng vọng một chút thì như thế nào?"
Con ngươi hắn hơi co lại, há miệng muốn nói, cũng không ngờ nàng bỗng nhiên tiến sát lại, nghiêng đầu hôn lên má trái của hắn.