Lúc Mạnh Đình Huy đi tới Chiêu Văn Quán ở góc phía bắc bên ngoài hoàng thành, không ngạc nhiên chút nào khi thấy trong phòng vẫn còn ánh đèn.
Cửa không cài then, nàng trực tiếp tự đẩy cửa đi vào.
Doãn Thanh ở trước án vừa trông thấy nàng trong nháy mắt kia, trên mặt cũng không hiện vẻ kinh ngạc, dường như vào lúc đêm khuya này nàng đi tới nơi đây cũng là một chuyện đương nhiên.
Mạnh Đình Huy tìm một chỗ trống chính mình ngồi xuống, sau đó bốn phía đem căn phòng nhỏ này quan sát một phen.
Trước kia nàng đã từng trực ở sử quán, biết rằng tu sử ban đêm thường ở lại trong quán là chuyện cực kỳ bình thường, cho nên mới một đường tìm đến nơi này.
Doãn Thanh gác lại bút trong tay, giương mắt nhìn về phía khuôn mặt ngược sáng của nàng, "Mạnh đại nhân đến tìm hạ quan có chuyện gì?"
Nàng dứt khoát nói: "Ngươi là ai?"
Hắn rũ mắt, một lần nữa cầm bút lên, không trả lời nàng.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, lại hỏi: "Ngươi biết thân thế của ta, có phải không?"
Hắn cẩn thận ở trên quyển bộ đánh một chữ cực nhỏ, làm như không nghe thấy thanh âm của nàng.
Nàng nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng nói: "Ta cùng với tiền triều Trung Uyển Mạnh thị, có quan hệ sao?"
Doãn Thanh lúc này mới ngẩng đầu, trong ánh mắt cuối cùng nổi lên một tia gợn sóng, khóe miệng nhàn nhạt một câu, "Mạnh đại nhân quả nhiên không phải nữ tử tầm thường."
Mạnh Đình Huy sắc mặt thoáng biến đổi.
Ánh mắt của hắn giống như lưu quang trong cát mịn, sáng rực mà thâm thúy, đưa tay rút một quyển từ bên trong đống sử sách ra, đưa về phía nàng.
Nàng tiếp nhận, mở ra phóng mắt đảo qua, đáy mắt đông cứng.
Này đó toàn là những thứ trước đây nàng đã xem qua, chỉ là chưa từng nghĩ tới, người và việc trong quyển sử ký này, lại cùng nàng có quan hệ.
Một lúc lâu, nàng giương mắt, thanh âm hơi khàn: "Ngươi là ai?"
Doãn Thanh thu mắt, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Tiên phụ từng là môn khách trong phủ của hoàng tử Trung Uyển tiền triều, Trịnh quốc công Mạnh Hạo đã qua đời."
Thì ra là thế.
Mạnh Đình Huy một phen ném sử ký trong tay, nói: "Người cũng đã sớm chết, ta lấy cái gì tin ngươi?"
Hắn hơi khẽ cười, "Ta nếu không thể tin, Mạnh đại nhân lại vì sao phải tới tìm ta?"
Nụ cười này giống như lưỡi dao sắc bén khoét sâu, khiến khóe miệng nàng cũng bắt đầu run rẩy.
Hắn dần dần tan đi ý cười, "Vốn tưởng rằng vô luận thế nào đại nhân cũng sẽ không tự tìm hiểu việc này, nhưng không ngờ đại nhân lại nhanh như vậy liền tới tìm ta."
Mạnh Đình Huy sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Vốn là chưa từng nghĩ tới, nhưng ngươi làm ta cảm thấy nghi ngờ lâu nay. Lúc trước ta không biết ngươi vì sao lại giúp ta mà không cầu sở báo, nhưng từ lúc Tả Thu Dung nói cho ta biết ngươi không phải lớn lên ở Triều An Bắc Lộ, ta mới hiểu được, ngươi rõ ràng là nhằm vào ta." Nàng lạnh nhạt nhếch môi một cái, nhìn hắn nói: "Ngươi nếu muốn che giấu thân phận không để người khác biết, cũng không phải là việc khó, nhưng ngươi lại có ý định khiến ta cảm giác được thái độ của ngươi đối với ta không giống như đối với người khác, đây là muốn thu hút sự chú ý của ta. Hồi tưởng lại những hành động kia của ngươi, đều giống như là ngươi đối với ta sớm đã rõ như lòng bàn tay. Ngươi muốn giúp ta thượng vi, không cầu một chút sở báo nào, đây há lại là tâm tư của người bình thường? Ngươi dùng xuất thân Triều An của mình, chẳng qua là lưu cho bản thân một cái hậu lộ, nếu không thể lưu lại trong triều, cũng có thể để ta đem ngươi điều tới Triều An Bắc Lộ."
Hắn nghe vô cùng chăm chú, ánh mắt dừng trên mặt nàng không dời.
"Lúc đó ta mặc dù mơ hồ cảm thấy ngươi là nhằm vào ta, nhưng lại không biết ngươi đến tột cùng là muốn cái gì từ ta." Nàng tiếp tục nhẹ giọng nói, "Thẳng cho đến lần này Bắc Tiễn binh bại cầu hòa."
Doãn Thanh lập tức nhướng mày, đáy mắt thẫm lại.
Mạnh Đình Huy trên mặt hơi lộ ra mệt mỏi, "Nếu Bắc Tiễn quả thật là muốn chiếm đất cướp thành, sao không trực tiếp binh phạm Kiến Khang Lộ? Kiến Khang Lộ đang bị khấu họa nặng nề, nếu lại bị đại quân Bắc Tiễn đột kích, tất không thể phòng thủ vẹn toàn giống như Triều An Bắc Lộ. Trừ phi Bắc Tiễn có mưu đồ khác, mới có thể bỏ qua Kiến Khang mà phạm Triều An." Ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn, "Cho dù lần này Bắc Tiễn không binh bại, cũng sẽ dừng binh ở Triều An đề thỉnh nghị hòa, ta nói có đúng không?"
Hắn gật đầu, "Đúng vậy."
Lúc nàng bị Từ Đình ép tới mức không thể ngóc đầu lên được, đúng lúc gặp hắn tới trợ giúp nàng, mà nàng nhất triều thượng vị đắc thế, vừa vào Khu phủ tham dự quân vụ, liền gặp phải Bắc Tiễn sai sứ giả đến triều đình, rồi sau đó Kiến Khang Lộ tặc khấu sinh sự, Bắc Tiễn lại cử binh phạm cảnh, Triều An nhất chiến binh bại cầu hòa, lại khăng khăng muốn triều đình phái văn thần đến nghị hòa sự.
Mà nàng, vừa vặn lại là họ Mạnh.
Thật sự là quá mức xảo hợp, xảo hợp đến nỗi nàng không muốn hồ tư loạn tưởng cũng không được.
Tâm mặc dù sinh nghi, nhưng còn không dám chắc chắn, đêm nay đi Chiêu Văn Quán bất quá chỉ là muốn hỏi thử một chút, ai biết, vậy mà không chút nào phủ nhận mà hết thảy đều thừa nhận.
Nằm ngoài dự liệu của nàng, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Đã muốn nàng xuất sử Triều An Bắc cảnh, sớm cũng tốt muộn cũng được, việc này tương lai nhất định sẽ có người nói với nàng, hắn tự nhiên không cần phải thề thốt phủ nhận.
Nàng nhíu mày lại hỏi: "Nhưng nếu là triều đình không phái ta xuất sử Bắc cảnh, các ngươi sẽ làm thế nào?"
Hắn hơi híp mắt lại nói: "Tất nhiên là tiếp tục đánh, sau đó lại dùng biện pháp khác."
Mạnh Đình Huy sắc mặt như sương, hồi lâu lại nói: "Các ngươi cùng Bắc Tiễn cấu kết lẫn nhau, mượn binh mã bọn chúng để gây loạn sự lần này, muốn cấp Bắc Tiễn chỗ tốt gì?"
Doãn Thanh đáp rất thản nhiên: "Nếu có thể phục quốc, thì cắt một phần ba châu thổ đoạt được cho Bắc Tiễn."
Nàng đóng hai mắt lại, "Lần này ta nếu xuất sử Bắc cảnh, các ngươi nhất định là không tính lại để cho ta hồi kinh rồi, đúng không?"
Doãn Thanh trầm mặc khoảnh khắc, chợt đứng lên đi tới trước mặt của nàng, vén bào một cái, quỳ một gối xuống.
"Đại nhân vốn là hậu duệ tiền triều, năm đó Trịnh quốc công vốn là vô tội, nhưng Bình vương lại diệt hết toàn tông Mạnh thị, đây chính là thù vong quốc phá gia của đại nhân, không thể không báo." Hắn cúi đầu, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra: "Hai mươi năm qua chư lộ bắc địa nhân tâm hoang mang, một khi biết được hoàng tự Trung Uyển ta tồn tại, người ủng hộ phục quốc nhiều biết bao nhiêu. Đại nhân lần này đi Bắc cảnh, tự có người phụ trách đem đại nhân từ Kim Hạp Quan đón đến Thư Châu, đến lúc đó đại nghiệp xưng đế phục quốc, toàn bộ đều nghe đại nhân xem xét quyết định."
Nàng khinh thường nhìn hắn, "Tính ra ngươi còn nhỏ hơn ta một tuổi, vì sao lại đối với chuyện này tận tâm tận sức như vậy?"
Hắn cau mày, "Năm đó Bình vương giết hết Mạnh thị, trên dưới phủ Trịnh quốc công đều bị quan binh Hoàng Thành Tư giết chết, tiên phụ cũng không được tha. Hoàng thất Đại Bình cũng có thù vong phụ phá gia với ta."
Mạnh Đình Huy yên lặng hồi lâu, ánh mắt dần lạnh lùng, "Nói cho cùng, bất luận là ta có xuất sử Bắc cảnh hay không, phương bắc đều sẽ không có khả năng ngừng chiến tranh, đúng không?"
Hắn không chút do dự mà gật đầu.
Hai mươi năm qua mấy ngàn ngày đêm, bao nhiêu người hết lòng hết sức, nhẫn nhục phụ trọng, toan tính bất quá chỉ là giờ khắc này, sao có thể nhẹ nhàng nói buông tha.
Nàng nói: "Nếu đã vậy, ta nhất định sẽ dốc sức thuyết phục trên dưới trong triều, để ta xuất sử Bắc cảnh."
Doãn Thanh chậm rãi đứng lên, lại nói: "Đại nhân từ đầu đến cuối chưa từng hỏi ta làm sao biết được thân thế của đại nhân, cũng từ đầu đến cuối không có do dự cùng kinh ngạc. Đại nhân không tự hỏi năm đó mình làm thế nào bị người đưa đến Triều An sao?"
Nàng nhấc mi, "Còn cần gì phải hỏi? Bất quá là Mạnh thị bị oan, toàn tông bị giết, mà ta lại trở thành cá lọt lưới, may mắn sống đến hôm nay. Ngay cả năm đó ta như thế nào đến được Triều An, cho dù có biết thì thế nào?" ánh mắt nàng nhìn về phía hắn có chút mỉa mai, "Huống chi, đã đến tình trạng giương cung bạt kiếm như hiện nay, cho dù các ngươi tìm nhầm người rồi, mà ta cũng không phải là nữ nhi thân sinh của Mạnh Hạo đi nữa, chỉ sợ các ngươi cũng không quan tâm đâu."
Hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của nàng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Vốn tưởng rằng một khi biết được việc này, nàng nhất định sẽ đại kinh thất sắc, ai ngờ nàng từ đầu đến cuối đều trấn định như vậy.
Hồi lâu, nàng mới cử động thân thể, thanh âm cũng hạ xuống: "Trong triều chỉ có mình ngươi biết được thân thế của ta sao?"
Doãn Thanh cau mày gật đầu.
Nàng trầm ngâm một chút, nói: "Ta biết các ngươi mưu đồ đã lâu, trông mong chính là có một ngày có thể tạo nên loạn thế này. Lần này dụ ta tới Thư Châu, chắc hẳn là muốn đem danh con cháu tiền triều đại tứ trương cáo thiên hạ, lấy danh nghĩa phục quốc, mà mở rộng phạm vi kêu gọi các di lão cựu tộc tiền triều. Các ngươi muốn để ta xưng đế, cũng không ngoài là sư xuất hữu danh* mà thôi."
*Lời tiếng. Như sư xuất hữu danh 師出有名 xuất quân ra có tiếng, nghĩa là vì có điều tiếng gì mới đem quân ra đánh nước ngoài vậy.
Hắn nghe xong sắc mặt có chút cứng lại, "Đại nhân thân là con gái của Mạnh công, sao lại không nguyện báo cái thù quốc phá gia vong này?"
Nàng hơi loan khóe môi, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có: "Thù vong quốc phá gia cố nhiên không thể quên, nhưng ta cũng không phải loại người mặc cho kẻ khác bài bố. Ta mặc dù đồng ý với ngươi xuất sử Bắc cảnh, nhưng muốn ngươi đồng ý với ta một chuyện, mới có thể thành đại nghiệp xưng đế phục quốc lần này."
"Chuyện gì?" Doãn Thanh hỏi, trong ngữ khí có chút lưỡng lự.
Mạnh Đình Huy giương mắt nhìn về phía hắn, "Sau khi ta rời kinh, không có lệnh của ta, không được đem thân thế của ta công bố thiên hạ triều đình." Nàng thoáng dừng lại, rũ mi nói tiếp: "Nhất là không thể để cho Hoàng thượng biết."