Tống Chi Thụy một đường đem Địch Niệm đón vào trong doanh trướng, lại sai người mời La Tất Thao tới, lúc này mới lại nói: "Vốn tưởng rằng Địch tướng quân tọa trấn Phần Châu, Kiến Khang Lộ khấu tặc chưa bình, nên sẽ phái bộ hạ dưới trướng tới Mân sơn, không nghĩ tới tướng quân lại tự mình lĩnh binh đến đây."
Địch Niệm ngắn gọn nói: "Bắc sự quan trọng."
Chỉ ý của Hoàng thượng hắn vô cùng minh bạch. Chỉ khi Bắc cảnh vô ưu, thì các lộ trong nước mới có thể vô ngu. So với di khấu Trung Uyển của Kiến Khang Lộ, đại quân Bắc Tiễn khí thế hung hăng lần này mới càng là mối hiểm họa. Trước đó Tống Chi Thụy tuy suất quân cố gắng đẩy lùi đại quân Bắc Tiễn tới phía bắc Mân sơn, nhưng còn xa mới có thể đạt tới kỳ vọng của Hoàng thượng, trong trát tử Khu phủ đưa tới đã viết vô cùng rõ ràng, muốn hắn đem mấy vạn đại quân Bắc Tiễn đều bức trở về bên trong Kim Hạp Quan, như vậy mới tính là không có tội. Lệnh này tuy nghiêm, nhưng hắn vẫn có thể lý giải được ý đồ của triều đình.
*Ngu: Sự lo. Như tại tại khả ngu 在在可虞 đâu đâu cũng đều đáng lo cả.
Lúc chờ La Tất Thao tới, Địch Niệm chắp tay hỏi Tống Chi Thụy: "Lúc trước đại quân Bắc Tiễn xuôi nam tập kích đại doanh Mân sơn có bao nhiêu nhân mã?"
Tống Chi Thụy nói: "Ước chừng hơn ba vạn."
Địch Niệm suy nghĩ một chút, "Lúc này tàn quân còn lại bao nhiêu?"
Tống Chi Thụy nhíu mi: "Một vạn tám ngàn người, lui về đóng quân ở phía bắc Mân sơn."
Địch Niệm cười lạnh nói: "Như vậy xem ra, trước đó đại quân phòng thủ của phương bắc đã bị đám mọi rợ Bắc Tiễn kia lừa gạt rồi, hành động tài quân ở biên giới Bắc cảnh lúc trước nhất định là giả vờ giả vịt mà thôi."
Tống Chi Thụy thở dài một tiếng, nói: "Nếu trước kia Đổng đại nhân không điều hai vạn nhân mã của đại doanh Mân sơn tới phía tây, bộ hạ của mạt tướng lần này cũng sẽ không hao binh như vậy."
"Ngươi hãy yên tâm," Địch Niệm nhíu chặt mi nói: "Lần này Đại Bình ta nhất định sẽ đòi lại công đạo này từ trong tay Bắc Tiễn."
Khi đang nói chuyện, La Tất Thao đã vén màn trướng từ bên ngoài tiến vào, lập tức hướng Địch Niệm cùng Tống Chi Thụy hành lễ xong, nói: "Không biết Địch tướng quân tối nay sẽ đến, nên mạt tướng lại đi ngủ sớm."
"Không ngại." Địch Niệm đã nghe qua tính tình thô sảng của vị kiêu tướng Khánh Châu này, lập tức cười nói: "Theo lý mà nói, nhị vị tướng quân đều là so với Địch mỗ lớn tuổi hơn, thời gian trong cấm quân so với Địch mỗ cũng lâu hơn nhiều. Địch mỗ hôm nay thẹn là bắc tam lộ Tuyên Phủ Sử, thực là nhờ kim thượng tin tưởng, nhưng một khi nhổ trại bắc thượng, nếu có tấc công, mỗ tất không dám chiếm công lao của nhị vị tướng quân, tất sẽ cùng nhị vị tướng quân đồng công đồng tội, như vậy mới không uổng chúng ta cùng nhau chiến đấu."
Lời này nói xong khiến hai người động dung, Tống Chi Thụy lại nói: "Mạt tướng lúc trước đã cùng Địch tướng quân cùng nhau bình loạn Liễu Kỳ hoa biến, đã biết con người của tướng quân, lần này có thể cùng tướng quân sánh vai kháng địch, chính là chuyện đại hạnh của đời người. Địch tướng quân xuất thân tam nha, người trong điện tiền tư thị vệ thân quân đều ngưỡng mộ danh tiếng của tướng quân, hôm nay có thể được tướng quân mưu tính bắc sự, chúng ta tất cũng sẽ xem tướng quân như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Địch Niệm tự nhiên biết, lần này xuất quân trấn thủ phương bắc có thể được cấm quân biên lộ kính trọng đều không phải vì hắn là Tuyên Phủ Sử được Hoàng thượng thân phong, mà bởi vì hắn là kế tự của Võ quốc công đã mất, mới có thể được nhóm tướng quân cấm quân so với hắn tư lịch càng thâm sâu hơn cam tâm tình nguyện nghe hắn sai khiển. Nếu như vậy, hắn sao có thể phụ hoàng ân này, phụ danh họ Địch này, phụ mấy vạn vạn cấm quân Đại Bình này đây!
Tống Chi Thụy xoay người đi vào trong trướng nâng ra một bản đồ binh phòng thật lớn, nói: "Theo ý kiến của mạt tướng, tốt nhất là đợi chuẩn bị lương giáp đầy đủ, liền xuất phát ba vạn nhân mã đi về hướng bắc ra khỏi Mân sơn, nhanh chóng bao vây đồn doanh của đại quân Bắc Tiễn."
La Tất Thao suy nghĩ một chút, thiêu mi nói: "Ý của Tống tướng quân là?"
Tống Chi Thụy nhìn hai người một cái, "Bắc Tiễn bọn hắn nếu muốn một vạn tám nhân mã này, nhất định phải từ nơi khác phân binh tới cứu, mà gần nhất chỉ có Đình Châu. Nếu Bắc Tiễn điều binh mã đang vây công Đình Châu đi về phía đông, thì có thể giải vây cho Đình Châu, mà thủ bộ quân ta cũng có thể thuận thế bắc thượng tiến vào biên cảnh. Nếu Bắc Tiễn không điều động nhân mã Đình Châu, thì ta liền tấn công một ván tám nhân mã này của bọn hắn. Bắc Tiễn lúc trước một trận cùng quân đội của Tống tướng quân đã thua gần một nửa, lần này nhìn thấy ba vạn đại quân của chúng ta cùng xông lên, tất sẽ không dám lưu lại chiến đấu, nếu bọn hắn trốn về hướng Kim Hạp Quan, thì ta liền phân quân về hướng tây, cùng với quân phòng thủ của Đình Châu cùng nhau tiêu diệt đại quân phía tây của Bắc Tiễn."
Địch Niệm ngưng thần ngẫm nghĩ, nói: "Cái kế dương đông kích tây này là thủ đoạn thường dùng của Bắc Tiễn, lần này chỉ sợ không thể dùng kế này. Đại quân đồn trú của Bắc Tiễn ở sau lưng Mân sơn không quá mười tám ngàn người, nhưng lại chậm chạp không lui, hẳn là đang đợi viện quân phía sau, nếu quân ta vây công không thuận lợi, đợi cho viện quân đến, ắt sẽ thành thế giao tranh, đến lúc đó thắng bại cũng khó chắc."
La Tất Thao gật đầu, "Địch tướng quân nói rất phải, tướng quân có cao kiến gì không?"
Địch Niệm đến gần Tống Chi Thụy, đưa tay lên chỉ vào Đình Châu trên bản đồ, nói: "Theo ta thấy, thì trực tiếp phát một vạn nhân mã tới Đình Châu. Đại quân Bắc Tiễn phía tây đang vây công Đình Châu, vốn là kế điệu hổ ly sơn, nên đóng ở Đình Châu cũng không quá lợi hại, nếu thấy ta từ Mân sơn điều binh tới Đình Châu, thì có lẽ sẽ lui về thủ quan nội, hoặc sẽ đi về phía đông cùng đồn doanh phía bắc Mân sơn hợp quân lại. Đến lúc đó đại quân ta chia ra hai nơi, phòng thủ đại doanh Mân sơn không động đến, mà một vạn nhân mã điều tới Đình Châu sẽ chuyển hướng về phía bắc," ngón tay hắn chỉ lên chỗ kia, gõ gõ một cái, "Đi chặt đứt con đường vận lương của Bắc Tiễn."
"Rất hay!" La Tất Thao mở miệng khen lớn, "Nếu lương đạo sau lưng Mân sơn bị chặt đứt, lo gì đại quân Bắc Tiễn đang đồn trú ở phía bắc Mân sơn không bị chúng ta tiêu diệt?"
Địch Niệm lại thấp giọng nói: "Nếu đại quân Bắc Tiễn đang vây công Đình Châu bất vi sở động, ta liền để cho Lâm Hoài Lộ bên kia phát binh trực tiếp xâm phạm biên cảnh Tử Châu, quấy nhiễu cho chúng không yên, đồng thời đợi cấm quân chư lộ phía tây của ta điều binh, một khi đại quân đến nơi, thì liền dốc hết binh lực ở biên cảnh trực tiếp áp sát đại quân Bắc Tiễn, bức chúng hồi quan."
Tống Chi Thụy cũng mỉm cười gật đầu, "Tướng quân đúng là so với mạt tướng suy nghĩ càng chu đáo." Hắn hơi dừng lại, ánh mắt liếc tới một vùng Kiến Khang Lộ, thần sắc lại có chút ngưng trọng, nói: "Nhưng Kiến Khang Lộ lại xảy ra khấu họa vào lúc này, nếu là ta có thể điều mấy vạn cấm quân đang dùng để tiễu khấu tới, thì làm sao đến nỗi bị động như vậy?"
Địch Niệm cũng nhíu chặt mi, "Triều đình đã xuất hịch văn chiêu thảo phú khấu, người trong thiên hạ tất sẽ biết mà tru diệt. Ta lúc trước từ Phần Châu tới đây, đã lệnh cho Quách Minh lần nữa phát binh mã xuôi nam tảo khấu, cứ ba ngày sẽ báo lại với ta một lần. Nhưng lưu khấu so với quân đội lang sói của Bắc Tiễn cũng không đáng lo lắng, đợi bắc sự bình yên, thì khấu họa này cũng sẽ biến mất thôi."
Ban đêm trong kinh cũng không yên tĩnh.
Thi hội nữ tiến sĩ khoa ban ngày yết bảng, cả thành đều là không khí vui mừng, khoa thi đình của nữ tiến sĩ khoa lần cuối cùng này tự nhiên càng khiến người ta phá lệ chú mục, nhóm bách tính trong kinh nhất thời cũng đã quên đi chiến hỏa Bắc cảnh ngoài ngàn dặm kia.
Mọi việc ở Lễ Bộ xong, cũng đã qua giờ hợi.
Trầm Tri Lễ đang ở trước án thu dọn thư hạp, lúc khom lưng xuống, trong y phục bỗng nhiên rơi ra một vật. Nàng nhặt lên, thấy đó là phiến tiểu đào mộc mỏng mà Địch Niệm đã đưa cho nàng vào đêm tân hôn, trong ngực không khỏi khẩn trương. Đã gần hai mươi ngày chưa nghe thấy phương bắc có tin tức gì truyền đến. Cũng không thấy có thư nhà theo dịch mã mang hồi kinh. Mảnh chỉ đỏ trên phiến đào mộc đã bị mài đứt, nàng cầm trong bàn tay cẩn thận quan sát, mới phát hiện phiến gỗ này lúc trước đã hắn cất giữ rất lâu rồi.
Ánh nến trên án nhấp nhoáng, lay động qua lại. Phảng phất nhớ lại, lúc mới gặp gỡ hắn cũng là một đêm mùa xuân như thế này. Ca ca cùng thái tử đến Tây Đô Toại Dương làm việc, lúc trở về bên cạnh lại có thể một cái thiếu niên. Hắn vừa thấy nàng, liền không chịu dời mắt, đợi đến khi nàng bị nàng trừng vài lần, mới lúng túng xoa tay. Từ đó về sau trong cuộc sống liền có thêm một người không thể thiếu. Vào điện tiền thị vệ ban, vào cấm quân, là thần vệ quân tài năng xuất chúng nhất trong tam nha mã quân. Ngay cả mẫu thân cũng nói, hài tử Địch Niệm này trời sinh chính là để tòng quân.
Vào mùa hè lúc hắn cùng ca ca đi kỵ xạ, nàng ghen tỵ nhìn chằm chằm thanh trường cung mạ vàng kia trong tay hắn, hắn liền mồ hôi đầm đìa chạy tới, ngây ngốc hướng nàng nói, Tri Lễ, cung này là nương ta cho ta..Ta, ta sau này nhất định sẽ đưa cho nàng một cây cung so với cây này còn tốt hơn.
Lúc trong quân mà nhìn thấy có đồ chơi gì mới mẻ, cũng sẽ chạy tới đưa cho nàng xem, Tri Lễ, nàng xem cái này có tốt hay không? Ta tặng cho nàng có được hay không?
Có một lần lúc cấm quân kỵ diễn, người khác không cẩn thận làm hắn bị thương, trước ngực phải bị máu thấm qua giáp, nàng nhìn thấy, lại không tim không phổi mà cười hắn nói, ai bảo ngươi võ nghệ không tinh? Hắn cũng cười theo, lông mày rậm dưới ánh mặt trời giương lên, Tri Lễ, nàng cười lên thật xinh đẹp, ta thực thích nhìn nàng cười.
Tri Lễ, Tri Lễ, Tri Lễ...
Tri Lễ, ta thật rất yêu nàng.
Tri Lễ, tin ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng cả đời.
Ở thời khắc ban đêm mọi vật đều yên tĩnh này, những thứ hồi ức này bất chợt cứ như vậy mà từ chỗ sâu trong đầu tuôn trào ra, không chút báo trước mà gõ vào trái tim của nàng. Nàng đột nhiên rơi lệ, tiếp đó khóc tới nỗi không thành tiếng.