Vừa nhìn thấy máu, nàng liền nhất thời dập tắt tức giận. Hắn hiển nhiên là không ngờ bị lại cắt một cái như vậy, một lát mới chậm rãi đưa tay, lau đi miệng vết thương đầy máu trên mặt, sau đó lại nheo mắt nhìn về phía nàng. Nàng nhất thời có chút sợ run, lập tức cúi đầu nhìn lại bàn tay mình một chút. Gương mặt này của Trầm Tri Thư hắn khiến bao nhiêu thiếu nữ trở nên mê muội, lần này lại bị nàng phá hoại như vậy, mà nàng đúng là đã ẩu thương mệnh quan triều đình, nếu hắn thực sự nổi giận, đem nàng bắt lại thì thế nào đây?
Ai biết hắn nhìn nàng chốc lát, liền liêu bào ngồi xổm xuống, đem từng mảnh sứ vỡ nát bên cột cửa nhặt lên, chất ở một bên, sau đó nhướng mày nói: "Đã hả giận chưa?"
Vết thương trên mặt hắn vẫn còn rướm máu, nàng nhìn thấy chợt cảm thấy đáy lòng co rút lại một cái, cắn răng đứng lên đi tới, rút ra khăn tay đưa tới đè lên bên mặt hắn, nhưng lại không dám dùng quá sức, chỉ nhè nhẹ lau sạch vết máu xung quanh.
Hắn đứng yên không nhúc nhích, rũ mắt nhìn chằm chằm nàng. Nàng bị hắn nhìn đến run rẩy, lau xong liền một phen ném cái khăn tay vào trong ngực hắn, xoay người trở về. Nhưng thân thể lại bị hắn từ bên hông một phen ôm lại. Lúc này nàng không có giãy dụa, lực đạo của hắn cũng nhẹ nhàng, hai nhiền cứ đứng ôm nhau như thế, một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Một lúc sau, hắn mới khẽ thở dài: "Nàng sợ chính mình cản trở con đường làm quan của ta, lại sợ ta hủy đi tự do của nàng, nhưng ta sao lại không biết tâm ý của nàng, nàng lại có thể không biết tâm ý của ta sao?"
Nàng vẫn như trước không nói gì, hơi nhếch môi, phiết mắt nhìn sang hướng khác.
Trầm Tri Thư đưa tay lên nắm cằm của nàng, nghiêm túc nói: "Ta há lại sợ bị người khác tố cáo? Nếu có một lời thật lòng của nàng, cho dù bị người nói Triều An tào tư cùng thương thân có tư tình, ta cũng không sợ."
Nàng đột nhiên nổi giận, cắn răng nói: "Thiếu gia ngươi vẫn là nên cứ cãi cọ với ta như trước đi, còn mấy câu ê răng này nên giữ lại để nói cho mấy cô nương bên cạnh ngươi là được. Trầm gia ngươi cùng Hoàng thượng là quan hệ gì, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không bắt tội ngươi, mà Nghiêm gia ta có được cơ nghiệp như bây giờ quả thật không dễ, ta sẽ không bởi vì mấy lời hư ngôn của ngươi liền thật tin tưởng ngươi đâu."
Hắn nhanh chóng nói: "Vậy liền gả cho ta đi."
Nghiêm Phức Chi toàn thân cứng đờ, giữa đôi chân mày bỗng chốc mờ mịt, nhưng lại cười lạnh nói: "Được đó, đợi khi nào ngươi không nhận chức Chuyển Vận Sử nữa, hai ta mới lại nói tiếp mấy câu thật lòng đi. Nếu lúc này muốn ta vì người mà vứt bỏ gia nghiệp, vậy là ngươi đang nằm mộng rồi đó."
Trầm Tri Thư chậm rãi buông nàng ra, "Ta vốn biết nàng sẽ nói những lời này." Hắn xoay người, thoáng phiền não, "Nếu là ta nói, Hoàng thượng đã biết chuyện của hai người chúng ta, nàng sẽ thế nào?"
Nàng vẫn cười lạnh như cũ: "Trầm Tri Thư ngươi mấy năm qua chuyện phong lưu còn ít sao? Hoàng thượng cho dù biết, bất quá cũng chỉ xem ta là một khoản nợ phong lưu của ngươi mà thôi."
Hắn nhìn chòng chọc nàng, trong ngực trào khí.
Nghiêm Phức Chi lại nói: "Ngươi cũng không cần mở miệng ra là từng lời tâm ý, lần này ta cho ngươi mượn ba vạn thạch lương thực, cũng không phải là không cầu sở báo."
Trầm Tri Thư sắc mặt biến đen, "Nàng muốn cái gì?"
Nàng khẽ mở miệng: "Triều An Bắc Lộ Đề Điểm Trà Mã Tư lúc trước có sở nghị chuyện quan diêm tư mại."
* quan diêm tư mại: Muối quan để cho thương nhân bán.
Hắn vừa nghe, liền hiểu ra, nhất thời nhíu mày: "Việc này ta không thể đồng ý với nàng."
Nghiêm Phức Chi liếc hắn: "Chuyện cho phép thương nhân tham gia buôn bán muối quan này rõ ràng là do ngươi chủ nghị, vì sao không thể đồng ý với ta?" nàng thấy hắn muốn mở miệng, liền ngắt lời nói: "Ta không cần ngươi làm trái quy định chuyện này, chỉ cần ngươi đem năm phần phân lệ Trà Mã Tư sở định đồng ý cấp cho Nghiêm gia ta là được."
"Nghiêm Phức Chi," hắn sắc mặt hơi buồn bực, "Nàng thật đúng là biết thừa cơ vơ vét a."
Nàng đôi mắt trong veo, "Cho nên mong rằng Trầm đại nhân đừng có lại tự mình đa tình mà cho rằng ta cho ngươi mượn lương thực là bởi vì tư tình."
Hắn suy nghĩ một lát, mới nói: "Đồng ý với nàng. Nhưng việc này nhất định phải trình tấu cho Hoàng thượng biết."
"Tùy ngươi." Nàng cũng không thèm để ý chút nào, "Thay vì để ngươi hướng Hoàng thượng thay Nghiêm gia thỉnh công, còn không bằng thỉnh Hoàng thượng cấp cho Nghiêm gia chút chỗ tốt."
Trầm Tri Thư nhất thời suýt nữa không phân biệt được, thần sắc không chút nào đem hắn đặt trong lòng này của nàng rốt cuộc là thật tình hay giả dối, đứng ở nơi đó như trời trồng nữa ngày, mới thấp giọng nói: "Được." Sau đó liếc mắt nhìn nàng, lại hời hợt nói: "Nếu đã vậy, ta liền chờ Nghiêm gia nàng cấp lương cho rồi. Đợi phía tây Phụng Thanh Lộ áp tải lương tới, ta nhất định sẽ trả lại đủ số cho Nghiêm gia nàng."
Nghiêm Phức Chi vung cánh tay chỉ ra cửa sảnh, "Tạm biệt không tiễn."
Hắn không nói hai lời, xoay người sãi bước đi ra ngoài.
Nàng thấy hắn bước đi lưu loát như vậy, khuôn mặt nhất thời lại xụ xuống. Trong lòng cười nhạt. Tâm ý cái rắm gì, nếu hắn có nửa phần tâm ý, cần gì phải đến mức trở về Thanh Châu nửa năm cũng không tới tìm nàng một lần, lần này còn không phải bởi vì có việc cầu nàng mới đến sao? Vừa âm thầm hận bản thân, sao lại không có tiền đồ như vậy, cho dù biết tính cách hắn như vậy, lại thật không đành lòng từ chối yêu cầu của hắn, thậm chí ban ngày lúc đang ở bên ngoài cũng đều suy nghĩ tới chuyện lương thảo này, cho dù hắn tối nay không tới cầu nàng, chỉ sợ hôm sau nàng cũng sẽ sai người tới Sử Tư nha môn của hắn đưa lương mà thôi! Chồng sứ vỡ bên cạnh cột cửa góc cạnh sắc bén, nàng nhìn tới mức đôi mắt một trận cay cay.
Ngoài phòng gió đêm cuốn lấy bụi đất, nương theo thân ảnh cao gầy của hắn một đường rít gào.
Trầm Tri Thư sống lưng lạnh lẽo, bước từng bước, ngay cả khuôn mặt cũng lạnh lùng. Trước đây trước khi hắn hồi kinh báo cáo công tác, nàng đã nhiều lần quyết tuyệt không lưu tình, thẳng thắn không chịu theo hắn hồi kinh, cũng không nguyện vì hắn mà ủy khuất chính mình chút nào. Hắn không phải người mặt dày, tuy là quay về Thanh Châu, lại có thể giống phường lưu manh mà tiếp tục đối với nàng dây dưa không ngớt sao? Gia thế địa vị của nàng không thể trợ giúp cho hắn, hắn tất nhiên biết. Mà hắn tối nay tới phủ của nàng, há lại chỉ vì muốn mượn lương thực. Nghĩ xem trọng thương phu giả ở Thanh Châu này không phải chỉ có mình Nghiêm gia nàng, hắn còn không thể hỏi mượn người khác sao? Không phải là vì muốn mượn cợ hội mượn lương này, thay Nghiêm gia nàng hướng Hoàng thượng thỉnh công, nếu Hoàng thượng có tâm, nói không chừng Nghiêm gia còn có thể được phong thưởng phẩm trật. Nhưng nàng nào có quan tâm? Thôi thôi, vô luận là tâm ý của hắn như thế nào, nàng dù sao cũng sẽ không tiếp nhận. Hắn từ nay về sau tội gì còn muốn đi tìm mất mặt đây?
Gió đêm bên dưới Mân sơn càng là lạnh thấu xương.
Bên ngoài đại doanh mới xây từng đám đuốc rực sáng, một dọc tuấn mã bọc giáp trong miệng hàm mai* lần lượt chậm rãi đi vào cửa nam đại doanh. Trận* binh mã phía sau từng tầng nổi lên như thủy triều, từng phiến từng phiến giáp trụ ráng rực dưới bóng đếm càng thêm phá lệ hàn lệ.
*Hàm mai: ngậm tăm (thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để khỏi nói, lộ bí mật)
*Trận: Hàng trận, hàng lối quân lính. Cho nên chia bày đội quân gọi là trận. Nói rộng ra thì tả cái khí thế của cán bút viết cũng gọi là bút trận 筆陣. Phàm cái gì mà khí thế nó dồn dập đến nối đuôi nhau thì mỗi một lần nó dồn đến gọi là trận. Như ta nói trận gió, trận mưa, v.v. Đánh nhau một bận gọi là trận.
Có tiểu giáo ở trên doanh đạo phi tốc băng băng, đợi tới trước mặt trung quân mới dừng lại, hổn hển ở trước hành viên cao giọng nói: "Báo-!"
Mành trướng bị người từ bên trong nhấc lên, Tống Chi Thụy đi ra.
Tiểu giáo lập tức trình lên quân bài, nói thật nhanh: "Báo, quân đội của Bắc Tam lộ Tuyên Phủ Sử, tả giám môn vệ tướng quân Địch Niệm đã đến phía nam đại doanh!"
Sắc mặt Tống Chi Thụy vô cùng nhẹ nhõm, "Địch tướng quân ở đâu?"
Tống Chi Thụy phất tay áo cho tiểu giáo lui, chính mình xoay người đi dẫn ngựa, sau đó nhảy lên, phi về hướng cửa nam đại doanh. Chỉ vừa mới tới tường thành phía nam, đã thấy từ xa người mặc ngân giáp cưỡi hắc mã đang đứng ở bên đường, một cây trường thương giắt ngang cánh tay.
Hắn khẽ mỉm cười, chậm rãi thúc ngựa qua nghênh đón, còn cách mấy trường liền cao giọng goi: "Địch tướng quân!"
Địch Niệm nghe tiếng quay đầu, trong bóng đêm phân biệt chốc lát mới nhận ra là Tống Chi Thụy, lập tức cũng cười lại nói: "Tống tướng quân." Rồi giục ngựa đi qua, lại nói: "Vốn tính toán tới trời sáng mới đến đây, ai ngờ lại đến sớm hơn một chút, trời còn đêm đã đến, làm phiền bộ hạ của Tống tướng quân đón nhân mã của chúng ta vào doanh."
Trước kia lúc theo Mạnh Đình Huy tới Triều An bình loạn, hắn cùng Tống Chi Thụy đã quen biết, cũng biết nam tử trung niên xuất thân đại doanh Thanh Châu này đúng là một quân trung lương tướng, mà hai người lần đó ở ngoài thành Liễu Kỳ phối hợp tiêu diệt loạn quân vô cùng ăn ý, cho nên lần này sau khi biết được Tào Tự Hùng từ Thanh Châu phái Tống Chi Thụy lĩnh quân bắc thượng viện Mân sơn, hắn liền đánh chủ ý muốn đem Tống Chi Thụy tạm lưu dướng trướng, để hỗ trợ chuyện đại quân bắc thượng.
Tống Chi Thụy sai người thay thế giám sát chuyện quân đội vào doanh, rồi hướng Địch Niệm cười nói: "Lời này của tướng quân là muốn chiết sát mạt tướng rồi. Ngày hôm trước La Tất Thao tướng quân lĩnh hai vạn nhân mã đến Khánh Châu để chống đỡ đại doanh, mạt tướng thật không nghĩ tới quân đội của Địch tướng quân có thể từ Phần Châu tới đây nhanh như vậy.
Địch Niệm cưỡi ngựa vào doanh, mặt mày có chút tối sầm, miệng nói: "Đứng trước quân lệnh của Hoàng thượng, trong quân ai dám chậm trễ không tiến lên? Đại chiến hao tổn quá lớn, chậm trễ một ngày chính là để cho vạn dân thêm khó khăn một ngày, bọn ta tự nhiên là có thể nhanh thì liền nhanh thôi."