Cảnh Tuyên nguyên niên ngày hai mươi bảy tháng mười hai, trước khi Chính đán Đại Triều Hội khai mở ba ngày, Bắc Tiễn sai sứ thần đến hậu quán kinh thành, trình quốc thư tới nhị phủ trước, thỉnh vi thượng ngôn, Hoàng thượng sau đó sẽ sai người tới hậu quán nghênh đón, chờ đến trên triều hôi, sẽ bắt đầu thảo luận kỳ thư.
Ngoại triều còn chưa biết Bắc Tiễn sai sứ thần mang tới cái gì, đang đợi tới lúc trên Đại Triều Hội để nhìn cho rõ, nhưng giữa nhị phủ lại sớm vì thế mà nổi lên trận trận sóng gió.
Vào đầu trời tối sớm, chưa tới giờ dậu mà khắp nơi trong hoàng thành chỉ còn rải rác vài bóng dáng, đám mây thiên thanh phía xa xa càng làm nổi lên một mảnh tuyết sắc mênh mang càng trở nên tiêu điều lạnh lẽo.
Mạnh Đình Huy phủ áo lông cừu thật dầy, từ phía đông nam một đường đạp tuyết đi đến, phía trước nàng là một tiểu nội giám đang ôm một hộp sách đi vào cửa viện Khu Phủ.
Bên trong khí nóng xông vào người, tức thì làm bốc hơi hết những bông tuyết nhỏ phủ trên gò má của nàng, làm hai bên má càng thêm hồng hào trong suốt.
Lúc nàng cởi áo lông cừu ra cũng thuận thế lau qua khuôn mặt, đi tới đối với mấy người bên trong phòng hơi hơi cười đáp lại, lần lượt vấn qua một lễ, sau đó mới sai cái nội giám kia đem hộp sách để lên trên bàn.
Nửa tháng này nàng thường xuyên qua Khu Phủ bên này, bởi vì cùng các lão tướng trị sự trong viện sớm đã quen mặt, đối với sự vụ của Khu Phủ cũng đã biết sơ sơ một chút, mà hôm nay cũng đã chính thức kết thúc những việc còn lại của Lại Bộ bên kia, nên đem những sách mực bút giấy sử dụng hàng ngày cũng đều đem qua đây.
Giang Bình ôm ngực ngồi góc trong cùng, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm tiểu nội giam kia đem mấy thứ này nọ trong cái thư hạp cực lớn kia lần lượt bày ra, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười hài hước, khóe miệng hai bên trái phải cũng nặn ra mấy cái nếp nhắn, hướng mấy người bên này lớn tiếng nói: "Ta nói, cái xuất thân tiến sĩ khoa này quả nhiên không giống với chúng ta."
Phương Khải nghe vậy xoay người lại, quan sát một chút, mày rậm hơi nghiêng, trả lời ông ấy: "Ngươi chỉ biết nói năng linh tinh! Hoàng thượng ba ngày trước sai người tới muốn lấy mười mấy phong quân văn của Bắc cảnh từ những năm trước tới nay, nếu không có nàng ấy giúp đỡ, ngươi cùng với mấy cái thừa chỉ bên dưới kia có thể chỉ mất nửa ngày đã sao chép xong hết vào sách sao?"
Mạnh Đình Huy chỉ hé miệng cười, đem y vật bày biện xong, cho tiểu nội giám lui xuống, rồi mới qua hướng Phương, Giang hai người hành cái lễ, sau đó nói: "Phương tướng quân ngược lại làm cho hạ quan sau này ngược lại không có mặt mũi đi hỗ trợ. Nhị vị tướng quân năm đó lĩnh quân mang binh là dũng mãnh cỡ nào, công lao chinh phạt sao một người chỉ biết vũ văn lộng mặc như hạ quan có thể so sánh? Những lời kia của Giang tướng quân thật sự là làm hổ thẹn chết hạ quan rồi."
Nàng mặc dù cùng Giang Bình là đồng tri Khu Mật Viện sự, nhưng nàng quan bất quá chỉ là tứ phẩm cấp sự trung, tuy là có được cao vị này trong Khu Phủ, nhưng cũng không dám đối với Giang Bình thân lĩnh hàm chính nhị phẩm đại tướng quân bất kính nửa phần.
Lời này khiến Giang Bình nghe tới mạt mày rạng rỡ, vỗ một cái lên bàn bên cạnh nói: "Mạnh nha đầu mau đến đây đến đây!"
Phương Khải chân mày cau lại, đang muốn lên tiếng, lại nghe thấy mấy cái Thiêm Thư Khu Mật Viện sự, nhóm Khu Mật Đô Thừa Chỉ, Phó Đô Thừa Chỉ đang chỉnh lý quân văn bên cạnh tất cả đều không nhịn được bật cười, không khỏi cũng cảm thấy có chút buồn cười, chỉ đành cố gắng nghiêm mặt hướng Giang Bình quát nhỏ: "Nàng ấy là phụng ý chỉ của Hoàng thượng vào Khu Phủ thị sự, cấp bậc ở trên lưỡng chế, đâu phải như cái văn thần kia để cho ông có thể khinh nhờn như vậy? Còn tưởng cái Khu Phủ này là đại doanh dưới trướng của ông năm đó hay sao?
Giang Bình không nhịn được hướng ông cau mày một cái, "Dẹp ông đi! Tiểu nữ của ta trong phủ còn muốn lớn hơn nàng ba tuổi, ta gọi nàng ấy một tiếng nha đầu sao lại không được?"
Một vòng người đã cười đến nghiêng ngả, có một vài tiểu tướng trẻ tuổi nhân cơ hội hướng Mạnh Đình Huy bĩu môi chỉ chỉ, rất sợ nàng nhất thời da mặt mỏng, tưởng thật sẽ buồn bực.
Mạnh Đình Huy sắc mặt lại không chút thay đổi, khóe môi mỉm cười đi tới.
Chỉ cảm thấy tình cảnh giữa Chính, Khu hai phủ này có thể so với băng hỏa, mà nhóm tướng thần kia tình tính hào sảng trực khoái như vậy càng hợp với tính của nàng, nàng sao có thể buồn bực.
Giang Bình thấy nàng đến gần, lúc này mới cầm lấy một bản trát tử thật dày trên bàn đưa cho nàng, nói: "Trung thư bên kia sau khi sao chép quốc thư Bắc Tiễn đã đưa tới, ngươi còn chưa xem qua."
Mạnh Đình Huy cẩn thận tiếp nhận, nhưng cũng không dám xem ngay, chỉ đưa mắt nhìn Phương Khải ở một bên, rất sợ là Giang Bình nhất thời hứng khởi, cho nàng xem thứ nàng chưa có quyền được xem.
Phương Khải trái lại không do dự hơi gật đầu một cái: "Ta vừa xem sơ qua, vừa rồi trong cung có người tới tuyên dụ, Hoàng thượng sau buổi tối muốn tới Khu Phủ nghị sự."
Giang Bình ở bên cạnh rãnh rỗi chen vào hừ lạnh nói: "May là Hoàng thượng đến đây, chứ nếu giống như đêm qua cho gọi trọng thần nhị phủ cùng vào yết kiến, ta nhất định sẽ xin cáo bệnh."
Tuy đã sớm biết nhị phủ không ưa nhau, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng chân thiết cảm nhận được Giang Bình đối với các lão thần Chính Sự Đường khinh thường cùng bất mãn.
Nàng biết rõ nói nhiều sẽ sai, nên liền xoay người tìm một chỗ ngồi xuống, mở trát tử trong tay ra đọc rất nhanh.
Bản sao một thiên quốc thư dài thật dài, phía trên nói đều là những chuyện nàng xưa nay đều chưa từng tiếp xúc qua, làm nàng cảm thấy thật khó hiểu.
Cái gì mà xưng huynh gọi đệ, thân thiện hữu hão, hai bên biên giới tài quân, giảm cống phẩm mỗi năm, chợ giao thương dọc biên giới...nhìn mỗi chương mỗi mục khiến nàng lập tức trở nên hồ đồ rồi, cũng không biết Bắc Tiễn lần này tới rốt cuộc là có ý gì.
*Tài quân: giải trừ quân bị (cắt giảm nhân viên vũ trang và trang bị quân sự)
Còn không đợi nàng xem xong, Giang Bình liền đứng dậy bước lớn đi tới, ào ào hỏi: "Mạnh nha đầu, ngươi nói cẩu hoàng đế Bắc Tiễn kia có đáng đánh hay không?"
Mạnh Đình Huy ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Vì sao phải đánh?"
Giang Bình đem ngón tay thô to có vết chai thật dày kia chỉ xuống bên trong trát tử, lại dùng sức chỉ vào cái chữ màu đen phía trên nói: "Tên tạp chủng Hướng Đắc Khiêm này sai người tới triều ta yết kiến Hoàng thượng, mà lại xưng đệ không xưng thần! Cái chó gì mà lễ nghi hữu hảo giữa hai nước, năm đó lúc cha hắn quỳ gối cầu hòa xưng thần thì ra hắn đã quên hết! Hoàng thượng Đại Bình ta là thiên tử chí tôn, dù cho tôn thất thân vương cũng phải phụng biểu xưng thần, Hướng Đắc Khiêm hắn một phong quốc thư mà dám vượt mặt xưng đệ sao? Tên tạp chủng hắn muốn đùa à!"
Nàng nghe xong có chút chậm chạp, lại thấp mắt nhìn trát tử một chút.
Vừa rồi xem chỉ cảm thấy Bắc Tiễn rất có ý hữu hảo, nhưng không ngờ trong đó lại có thâm ý lớn như vậy. Giờ mới biết những lão tướng Khu Phủ này đâu phải thô nhân chỉ biết đánh giặc, rõ ràng là những cựu lão chi thần hiểu rất rõ quốc sự quân vụ.
Phương Khải nghe ông ta miệng toàn lời tục tĩu, không khỏi trừng mắt qua, quát lên: "Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, ông lại lấy cái tính tình của mình mà chửi bới um sùm rồi."
Giang Bình trừng mắt hừ lạnh vài tiếng, cả giận nói: "Bắc Tiễn còn dám xin giảm cống phẩm hàng năm à? Năm đó hướng triều đình xưng thần, bái ước trên thư đầu hàng mỗi năm tuế cống là mười vạn tiền bạch, đã là Thượng hoàng cùng Bình vương đặc biệt ban thù ân rồi! Sao bây giờ đương kim Hoàng thượng lên ngôi, Hướng Đắc Khiêm này còn dám được một tấc lại muốn một thước, còn muốn giảm mỗi năm chỉ còn ba vạn?! Ban, ban cái con mẹ nhà hắn! Đại Bình ta to lớn như vậy, há lại để cho hắn nói muốn gì thì muốn sao?"
Phương Khải nghe xong, sắc mặt có chút biến đen, hiển nhiên cũng là bất mãn cái phong quốc thư thỉnh cầu này của Bắc Tiễn, chỉ bất quá ông thân là Khu Mật Sử, không thể cùng Giang Bình chửi mắng như vậy được.
Giang Bình xoay người đối mặt với một vòng người trong phong, hừ lạnh nói: "Nên ta nói, để cho Địch tiểu tử quay lại sắp xếp lại tam lộ đại quân của Bắc cảnh, rồi tiến binh xông lên, trực tiếp đập nát đại môn biên quan của Bắc Tiễn đó, hỏi một chút xem Hướng Đắc Khiêm này có biết xấu hổ hay không! Thấy Hoàng thượng là tân đế đăng cơ, căn cơ bất ổn, muốn khi dễ là khi dễ sao?!"
Người trong phòng nghe xong, lập tức sắc mặt đều lạnh xuống, nhưng cũng không ai lên tiếng.
Một lát sau, Phương Khải mới lạnh giọng cười, trừng mắt nhìn Giang Bình nói: "Lời này ông có thể nói cho mọi người chúng ta nghe một chút, nếu là lên đại điện, ta đoán ông cũng không cách nào phun ra được một chữ! Không nói tới người của Trung thư kia từ trước đến nay đều chủ hòa bất chủ chiến, chỉ nói Hoàng thượng, há lại nguyện ý phát binh Bắc Tiễn sao? Đợi một lát Hoàng thượng tới, ông phải nhớ quản cái miệng rộng này của ông đó, vạn lần đừng có chọc vào nghịch lân của thiên tử."
Nàng không khỏi hơi nhíu mày.
Từ trước đến nay đều biết Hoàng thượng trong lòng có hùng đồ, mà nàng từ lúc vào triều đến này, lại vẫn luôn cho rằng Hoàng thượng có ý dụng binh Bắc Tiễn, sao lúc này nghe các lão tướng Khu Phủ này nói, trái lại giống như mình trước giờ đều đã hiểu sai rồi sao?
Thế là nàng thử tươi cười, hỏi thăm Phương Khải nói: "Nếu nói như vậy, Hoàng thượng đúng là không thích lại hưng binh sao ạ? Ta vốn còn nói Hoàng thượng muốn thâu tóm Bắc Tiễn, suýt nữa đã nói bậy rồi..."
Phương Khải ánh mắt liếc nhìn nàng, "Ngươi nói lần này Địch Niệm đi Bắc cảnh làm thế nào để trọng biên tam lộ cấm quân? Hắn là phụng chiếu đi tinh giảm binh lính! Nếu nói trong nước có ai không nguyện đại hưng binh sự nhất, người đó nhất định là Hoàng thượng không thể nghi ngờ."