Cảnh Tuyên nguyên niên ngày mười hai tháng mười một, Hoàng thượng sắc chỉ đài gián tố cáo thượng thư Tả Bộc Xạ Cổ Khâm, thuyên chuyển Thị Ngự Sử Kiều Bác làm điện trung thừa tri biện châu. Ngày hai mươi lăm, bái tả thừa Chu Tất làm thượng thư hữu bộc xạ kiêm Trung thư thị lang.
Lại mười ngày sau, lấy Mạnh Đình Huy làm cấp sự trung, đồng tri Khu Mật Viện sự.
Mồng tám tháng mười hai, phong Địch Niệm là Lữ Chính Đại Phu, Tả Giám Môn Vệ tướng quân, Điện Tiền Tư thị vệ thân quân Mã Quân Đô Ngu Hầu, sứ đến bắc cảnh trọng biên doanh trại cấm quân của tam lộ Triều An, Kiến Khang, Lâm Hoài, Triều An Bắc Lộ Chuyển Vận Sử Trầm Tri Thư cũng đi theo cùng.
Gần cuối năm, thời tiết trong kinh càng lúc càng lạnh.
Trải qua một trận tuyết hồi đầu tháng, phóng tầm mắt khắp hoàng thành khắp nơi đều là một màu trắng xóa vô tận, có chỗ tuyết dày đến mức gần tới đầu gối, ngay cả bên trong các lầu các đã sớm thông noãn cũng là băng phân bức nhân.
Lúc vừa chính ngọ, bên ngoài tốt xấu gì cũng còn có chút ánh mặt trời, chiếu vào vào song cửa sổ có chút ấm áp.
Mạnh Đình Huy một mình trong một phòng, dựa vào song cửa sổ có ánh mặt trời rọi vào sưởi ấm, đang chậm rãi chỉnh lý công văn thuyển chuyển nội bộ của Lại Bộ trong tay.
Thánh chỉ mặc dù đã hạ xuống hơn mười ngày, nhưng chuyện nàng trước đây thuyên chuyển thuộc lại của hai nơi Chuyển Vận Tư, An Phủ Tư của Triều An Bắc Lộ vẫn chưa hoàn thành, liền dứt khoát ôm đồm thêm mấy việc vặt vãnh, đợi qua Đại Triều Hội ngày mùng một tháng giêng lại chính thức dời chức.
Ánh mặt trời vào ngày đông thật là hiếm hoi, một tia xuyên qua song cửa sổ rọi vào người nàng, nhuộm hàng mi nàng như cánh bướm kim điệp, dường như vừa động liền sẽ gãy vậy.
Quang cảnh tốt đẹp thế này, yên tĩnh lại thư thái, nếu như cuộc sống này có thể cứ như vậy mà trôi qua, sẽ rất tuyệt vời.
Nàng không khỏi chống cánh tay lên án, chống cằm rũ mắt trầm tư.
Địch Niệm phụng chỉ xuất kinh, Trầm Tri Thư cũng tiện đường trở về Triều An, nghĩ đến Trầm Tri Lễ một mình cũng không có quá bận rộn, nàng lát nữa đúng lúc có thể tìm Trầm Tri Lễ đi thưởng tuyết chơi đùa một phen, thuận tiện thăm dò hai người Trầm, Địch này hiện tại như thế nào.
Nàng đang mơ màng thoải mái, lại nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân vội vã, mở mắt ra, thấy một tiểu lại của khảo khóa viện, liền thẳng thân ngồi dậy, nhìn người kia nói: "Chuyện gì?"
"Mạnh đại nhân." Tiểu lại hành một lễ, liền vội vàng đến gần, đưa lên hai phần đồ vật, "Vừa rồi tiếp nhận trát tử trừ thụ quán chức của Trung thư đưa tới cho đại nhân xem qua, trên đường tình cờ gặp người của Khu phủ đến, nói là bắc diện có tin báo muốn thỉnh đại nhân xem, nên hạ quan cũng mang đến đây."
Nàng tuy là đợi đến qua cuối năm mới có thể chính thức dời chức, nhưng mấy ngày nay phàm là trọng cơ yếu vụ của Khu Phủ, cũng sẽ sai ngươi đem một phần tới cho nàng xem, người của Lại Bộ sớm đã thành thói quen.
Mạnh Đình Huy đưa tay tiếp nhận, không chút suy nghĩ liền mở tin báo của Khu Phủ đưa trước, sau khi nhanh chóng lướt qua một lượt, không tự chủ nhíu nhíu mày.
Bắc Tiễn sai sứ thần đến triều cống, muốn yết kiến trên Đại Triều Hội mùng một tháng giêng.
Nàng thấp mắt, hồi tưởng lại lúc tảo triều, cũng không có ai đương đình đề cập tới chuyện này, hẳn là Trung thư bên kia còn chưa biết, mà Khu Phủ ắt cũng là nhận được tin báo chưa lâu.
Chỉ là khó hiểu Bắc Tiễn lần này tới là có ý gì.
Nắm ngoái Hoàng thượng đăng cơ, trong triều sai sứ thần tuyên bố với các thần quốc chư lộ, Bắc Tiễn bất quá cũng chỉ gửi quốc thư chúc mừng mà thôi, mà đầu năm nay thay đổi niên hiệu, Bắc Tiễn chẳng những không sai sứ thần tới chúc mừng trước Đại Triều Hội mùng một tháng giêng, mà còn lấy lý do đó mà giảm tuế cống gần năm vạn bạch*, sao lần này không có lý do gì mà lại sai sứ thần tới chúc mừng năm mới vào mùng một tết?
*bạch: lụa; bạch; tơ lụa; lụa là gấm vóc
Chẳng lẽ giống như năm đó lúc Hoàng thượng vẫn còn là Hoàng Thái Tử, sai sứ thần đến cầu thân?
Nàng giương mắt quét qua tin bái lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình thật là buồn cười, Bắc Tiễn cho dù có tâm tư này, nhưng cũng không có mặt mũi sau khi bị cự tuyệt một lần lại chủ động đưa tới cửa lần nữa.
Như vậy là bởi vì động tác của triều đình những ngày gần đây ở phương bắc?
Bằng không không có lý do gì Địch Niệm chỉ mới đi bắc cảnh chỉnh đốn quân vụ doanh trại tam lộ, Bắc Tiễn liền ngay lúc này sai sứ thần tới triều.
Muốn vào mùng một tết trên Đại Triều Hội yết kiến Hoàng thượng, lại giống như muốn thương nghị gì đó?
Nàng nghĩ hồi lâu không ra, liền chuyển qua nhìn phong trát tử Trung thư đưa tới kia.
Vừa nhìn vào, so với tin báo kia của Khu Phủ còn khiến nàng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Tiểu lại lúc nãy có nói đây là trừ thụ quán chức, nhưng nàng lại không nghĩ đây lại là một phong trát tử Trung thư muốn cho Doãn Thanh nhận chức trực sử quan.
Nếu không nhìn thấy cái trát tử này, nàng suýt chút nữa đã quên cái người tên Doãn Thanh này.
Chỉ là từ lúc hắn đậu tiến sĩ tới nay, ở Thái Phủ Tự vị chủ bộ mới chỉ hơn nửa năm, sao có khả năng mà nhảy thẳng lên trực quán vị? Lại là do Trung thư trực tiếp trừ thụ*?
*Trừ thụ: Phong quan. Như trừ thụ 除授 bỏ chức quan cũ mà phong chức quan mới.
Mạnh Đình Huy hơi lộ vẻ giận dữ, hỏi cái tiểu lại kia: "Có biết đây là chủ ý của vị tướng gia nào không?"
Tiểu lại thành thực nói: "Nghe nói là Hàn Lâm học sĩ Phương đại nhân nhìn trúng tài hoa của người này, nên đến chỗ Hữu tướng xin cho người này vào Trực Sử Quán.
Nàng nghe xong, chân mày mới thoáng giãn ra một chút.
Nguyên lai là Phương Hoài có tâm tiếc tài nên gây chuyện, như vậy Cổ Khâm đồng ý thỉnh cầu này của ông ấy cũng hợp tình hợp lý. Quán chức tuy là thanh quý, nhưng trong triều tam quán lại là nơi nói tới học vấn, Trực Sử Quán bị khuyết này phẩm giai cũng không cao, Cổ Khâm há lại sẽ vì vậy mà không nể mặt của Phương Hoài?
Chỉ là Cổ Khâm lần này lại làm rối dự tính ban đầu của nàng.
Nàng vốn muốn đợi Doãn Thanh ở Thái Phủ Tự ngây người một năm nửa năm, rồi lại tìm lý do để cho hắn xuất tri tới châu nào đó của Triều An, từ đó rời xa triều đình kinh thành, ai ngờ người này lại nhanh như vậy đã bị Phương Hoài nhìn trúng.
Bỏ, bỏ, bỏ...
Nàng đáy lòng thở dài, quả thật là thực tài không thể giấu được, huống chi Doãn Thanh hắn trước đây cũng từng bởi vì tài học mà nổi danh một thời, thật sự không thể trách Cổ Khâm cùng Phương Hoài được.
Tiểu lại thấy nàng xem hai phong trát tử, hồi lâu mới phun ra một câu, không khỏi có chút không biết làm sao, gọi: "Đại nhân?"
Mạnh Đình Huy đứng dậy, "Không có gì, ngươi hãy lui ra đi." Đợi tiểu lại đi xong, nàng mới thu lại trát tử, cầm lấy áo khoác ngoài, đi ra ngoài phòng.
Doãn Thanh ra sao còn chưa đủ để làm nàng quan tâm, lúc này quan trọng nhất chỉ có chuyện Bắc Tiễn sai sứ thần tới. Đại Triều Hội mùng một tết sắp đến, bỗng chốc khiến cho những tính toán lúc đầu của nàng muốn đợi qua năm lại dời chức có chút dao động.
Nếu đã như vậy, vẫn nên sớm kết thúc những chuyện lặt vặt kia đi, rồi đi Khu Mật Viện làm quen với công việc mới là đúng lẽ.
Tuyết phủ khắp nơi, Chiêu Văn Quán ở đầu phía đông hoàng thành cũng thanh lãnh không gì sánh được.
Lúc này đã gần vào đêm, trong quán sớm đã không còn người nào, bên trong các tỏa ánh sáng hôn ám, nhìn từ xa có thể thấy được từng đám bụi bay phiêu đãng dưới ánh sáng kia.
Doãn Thanh một thân một mình vùi thân vào giữa đám giá gỗ cao cao trong thư các, tập trung tỉ mỉ lật tìm từng quyển từng quyển trong đám quyển bộ đóng dày bụi.
Hắn một tay cầm ngọn đèn nhỏ, tay kia cẩn thận phủi bụi trên quyển bộ kia, đưa ngón tay lật từng trang, nhanh chóng lướt xem.
Sử sách mênh mông, tạp chương phong phú, không biết qua bao lâu, động tác trên tay hắn mới từ từ chậm lại.
Dựa theo ánh sáng yếu ớt, có thể thấy giữa đôi chân mày tuấn tú của hắn cau lại một cái.
Quyển bộ mở ra giống như một miệng giếng sâu hun hút, trực tiếp đem ánh mắt của hắn hút vào bên trong.
'...Đại lịch năm thứ mười ba ngày hai mươi tháng mười hai, Trấn Vân tướng quân, Bắc diện quân hành doanh đô bộ thự Tạ Minh Viễn tấn công Ngô Châu, trảm hơn vạn thủ cấp, bắt giam Trung Uyển Khu Mật Sứ, quân tiền tướng lĩnh hơn mười người. Ngày hai mươi mốt, Trung Uyển hoàng đế Mạnh Vũ đầu hàng. Ngày hai mươi ba, để ăn mừng Ngô Châu, lệnh cho quan viên tướng lĩnh chia ra ban rượu khao thưởng chư quân...Đế gặp Mạnh Vũ ở Sùng Nguyên Điện, Vũ quỳ trước ngự tiền, đợi tuyên chỉ xong, Vũ lạy tạ thánh chỉ...Vũ lại bái hô vạn tuế, dẫn đầu bách quan đầu hàng xưng hạ, sau đó Đế đãi tiệc rượu mời Vũ ở Đại Minh Điện...
Tuy là chuyện xưa tiền triều, bất quá chỉ ngắn ngủi mấy câu, nhưng hắn vẫn có thể từ giữa những hàng chữ đó nhìn ra được năm đó người nam nhân kia có bao nhiêu cường ngạnh cùng bá đạo, có thể khiến một quốc quân bái lạy dưới chân mình, điều này cần có thủ đoạn cỡ nào?
'...Đại Lịch năm thứ mười bốn ngày hai mươi lăm tháng giêng, Đế mừng tiệc rượu ở Ngọc Tân Viên, hỏi thăm Mạnh Vũ, để Mạnh Vũ làm Trung thư lệnh, Tần Quốc Công, con cháu chư thần của Vũ đều chia ra ban chức tước...ban đêm, Mạnh Vũ hoăng*....'
*Hoăng: chết; hoăng (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)
Doãn Thanh một phen khép quyển sách lại, nhắm mắt hít sâu một hơi.
Tuy đã sớm biết rõ mọi chuyện, nhưng khi đọc lại, vẫn không có cách nào thản nhiên được.
Cái chết của một quân chủ của một quốc gia đầu hàng, chỉ được gói gọn trong năm chữ ngắn ngủi, phía sau ẩn giấu chân tướng tàn khốc cỡ nào, lại sớm không có người nào biết được.
Doãn Thanh cầm đèn nhích về phía trước một chút, lúc tiếp tục lật quyển sách phía dưới, động tác nghiễm nhiên nhanh hơn, nhưng ngón tay lại hơi run rẩy.
Những điều muốn xem, tự nhiên không chỉ có chừng này.
'...Kiền Đức năm thứ ba ngày mùng ba tháng mười một, Thánh thượng lại ban tước cho con trai của Tần quốc công Mạnh Vũ đã qua đời là Mạnh Hạo, Mạnh Bặc, em trai là Mạnh Quyết, Mạnh Phác, chuyển tứ công* cùng gia quyến đến tân đô Trục Châu, chia ra ban thưởng nhà cửa....Lúc Mạnh Hạo thê tán tử vong, Mạnh Bặc còn chưa lấy vợ, con trai của Mạnh Quyết, Mạnh Phác còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Bình Vương vì Hạo, Bặc cưới thê nạp thiếp, cho hai con của Quyết, Phác vào cung để gặp mặt. Chúng thần đều khen Bình Vương làm việc tốt, thánh thượng cũng rất tán dương...'
*Tứ công: do bốn người đều đã được ban tước là quốc công, nên gọi chung là tứ công.
'...Kiền Đức năm thứ sáu ngày mùng bảy tháng ba, Trịnh quốc công Mạnh Hạo có con gái, thánh thượng thân chinh đến phủ chúc mừng, phong cho con gái ông ta là Thanh đồ Huyện Quân, cả nhà Mạnh Hạo khấu tạ long ân, quần thần dự tiệc trong phủ. Trong tiệc rượu thỉnh thoảng có thần công nói đùa nữ nhi này sinh ra đã được hưởng tôn tước, lớn lên cũng rất phú quý vân vân, Mạnh Hạo cười không dám nhận. Thánh thượng nghe thấy, sai người tới ẵm con gái của ông tới xem, có phần yêu thích dáng vẻ nhu thuận của đứa bé, sau đó cười nói với Mạnh Hạo rằng muốn cho con gái của ông làm thái tử phi vân vân, mọi người đều cho là thật, Mạnh Hạo cũng thỉnh thánh thượng ban tên cho con gái ông, nhưng Bình Vương chưa đến, thánh thượng không thể lưu lại lâu, chốc lát phải hồi cung...'
'...Kiền Đức năm thứ sáu ngày hai mươi hai tháng mười, hoàng thành tư có đem công bố một bức tranh vẽ triều đình của Trịnh quốc công Mạnh Hạo, Hàn quốc công Mạnh quyết, trên đó có ý tưởng niệm vong quốc, có câu thơ ý muốn phục hưng, chúng thần nhìn thấy, đều kinh hãi không nói nên lời....Thánh thượng phẫn nộ mà khởi thảo, sắc chỉ quan viên bỏ ngục hai người Hạo, Quyết.
...Ngày hai mươi sáu tháng mười, Bình Vương lấy Mạnh thị tứ công vẫn còn có tâm làm phản, giết hết toàn bộ con cháu của bọn họ, vạch trần tội trạng tới các thần quốc quận huyện, khắp thiên hạ đều nghe thấy....'
Doãn Thanh dùng ngón tay không ngừng nghiền nát những trang sách đã ố vàng kia, chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Tối nay mới biết, viên quan tu sử của sử quán lý năm đó thì ra đã kể lại những chuyện này như vậy....Chỉ là không biết, năm đó trong lòng những người đó đến tột cùng đã nghĩ thế nào? Có ai cảm thấy hoài nghi hay không?
Bình Vương, Bình Vương...Thật không phụ kỳ danh cả đời ngoan lạt.
Tiên phủ hậu sát*, lại đem tội danh đại nghịch như vậy đổ lên đầu tứ công, bất quá chỉ vì muốn tuyệt diệt nhất mạch của họ Mạch, khiến cho thiên hạ phản thần vô cớ xuất binh, mà không hủy đi danh nhân thánh của thượng hoàng một phân một hào nào.
*Tiên phủ hậu sát: trước là chăm sóc, an ủi, sau đó lại đem giết.
Hắn trừng mắt, mượn ánh nến gần cháy hết muốn đem mấy đoạn cuối cùng lướt qua một lần.
Nếu đổi lại là đương kim thánh thượng, có phải cũng sẽ làm vậy hay không?
Không khỏi lại lắc đầu than nhẹ, mặc dù muốn biết, nhưng lại không nhất định phải biết.
Mà hắn tối nay lục xem một phòng những chuyện lịch sử này, chỉ vì muốn xác nhận lại một chút.
Xem thử xem những chuyện lúc nhỏ được biết, có phải thật như vậy hay không, xem xem những chuyện mình đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, liệu có đúng hay không.