Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 113: Mỹ dạ [Trung]



Quần áo trên người nàng hai ba lượt đã bị hắn cởi hết ra, lăng lăng loạn loạn rơi thành một đoàn trên mặt đất.

"Bệ..." nàng vừa ngửa đầu mở miệng một cái, bờ môi của hắn liền dời xuống cần cổ của nàng, đầu lưỡi nóng ẩm nhẹ nhàng mút lấy yết hầu tế nộn bạc nhược của nàng, thật giống như hung thú cắn người làm cho nàng hơi run rẩy.

Lửa trong đáy mắt hắn, lực đạo trên tay, môi lưỡi dây dưa phát tiết dục vọng, nàng toàn bộ đều cảm thụ rõ ràng, dù muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản.

Gió đêm luồn qua màn che, thổi vào toàn thân nàng, mơ hồ có thể thấy được hai tiểu thái giám đang chờ ở ngoài xe.

Nàng lập tức có chút thanh tỉnh, nhớ tới lúc này vẫn còn trong xe ngựa, lại là bên ngoài cửa sau Địch phủ, này...này sao có thể làm!

Vậy nên nàng cố gắng nghiêng đầu sang chỗ khác, cố sức giãy dụa một chút không gian để thở dốc, vội vã nói: "Bệ hạ chờ chút." Sau đó lại gấp gáp đưa tay muốn đẩy thân thể của hắn ra.

Hắn lại vẫn sừng sững bất động, ngọn lửa trong đáy mắt lại bùng lên gấp bội, trên mặt hoàn toàn khống có vẻ ẩn nhẫn, đưa tay một phát nắm lấy cổ tay của nàng, lại rút ra thắt lưng bên hông nàng, dứt khoát lật khuỷu tay quấn mấy vòng, đem hai tay của nàng buộc qua đỉnh đầu.

Lập tức liền làm nàng có muốn khước từ cũng không được.

Nàng có chút kinh ngạc, ánh mắt dừng trên mặt hắn, hai tay theo bản năng giãy dụa, lại phát hiện hắn mặc dù không thương tổn nàng, nhưng nàng bất luận làm thế nào, cũng không thể thoát khỏi kiềm chế của sợi dây lưng này, lập tức quẫn bách, vừa rồi rõ ràng là hắn tưởng nhầm là nàng không muốn hắn đụng vào nàng.

Nhưng tối nay hắn có chút quá mức bá đạo.

Vừa nghĩ phải mở miệng thế nào, hắn lại vẫn như cũ vùi đầu, không hề cố kỵ muốn làm gì thì làm mà đánh chiếm thân thể của nàng.

Nơi nào nên chạm vào, chạm vào ra sao, lực đạo thế nào, tất cả hắn đều nắn bóp thỏa đáng.

Hắn hiểu rõ mọi thứ của nàng như vậy, môi lưỡi, ngón tay chính xác khi dễ mỗi một chỗ trên thân thể nàng đều có thể khiến nàng run rẩy, đem nàng từng tấc từng tấc mà hóa thành một vũng xuân thủy.

Nàng liên tục bại lui, cũng không khước từ hắn nữa, loại cảm giác bị giam cầm không có cách nào chống cự này thật vô cùng kích thích, một hồi nhịn không được cũng chỉ có thuận theo hắn trêu chọc mà nhẹ nhàng khinh ngâm thành tiếng.

Hắn trước giờ đều rất thích nghe nàng gọi, chỉ cần nàng vừa lên tiếng, hô hấp của hắn liền trở nên nặng nề, dục vọng liền trở nên càng mạnh mẽ, hạ thủ càng lúc càng không để lại đường sống.

Nàng cuối cùng không chịu nổi, hai mắt mông lung sương mù mà nhìn hắn, giãy dụa cổ tay, khẽ thút thít nói: "Bệ hạ..."

Nhưng tiếng thút thít này lại vô cùng mềm mại đáng yêu liêu nhân.

Hắn hơi dừng tay, quan sát thần sắc của nàng, biết nàng đây là muốn hắn xin hắn mềm lòng, liền cố ý chống thân thể lên một chút, không động đậy chỉ thấp mắt nhìn nàng, không lại chạm vào nàng.

Thân thể của nàng bán lõa, y phục lộn xộn không thể che được xuân sắc, da thịt trắng nõn thấm đẫm mồ hôi, bị ánh sáng lờ mờ trong xe phủ lên một tầng khôi kim, hai tay bị dây lưng quan phục trói chặt không thể động đậy, cánh tay mảnh khảnh hơi gập, tóc dài tán loạn, lại hợp với thần tình nửa đáng thương nửa mê người lúc này của nàng, thật là tiên nhân cũng có thể bị nàng câu dẫn mà nổi lên phàm tâm.

Thật sự là rất mê người.

Vì sao lại có người không cảm thấy nàng đẹp chứ?

Thường ngày Mạnh đại nhân bất quá chỉ là một lớp túi da của nàng, một khi lột ra từng tầng quan phục này, nàng sao có thể thua kém những nữ tử kiều mị dụ nhân kia.

Huống chi nàng so với những nữ tử khác còn nồng nhiệt cùng lớn mật hơn, trong chuyện cá nước thân mật cùng hắn có thể nói là cầm sắt hòa mình, làm hắn sao có thể nhịn được.

"Bệ hạ?" nàng thấy hắn bất động, lại khẽ gọi hắn một tiếng, tiếp tục vặn vẹo cổ tay một cái, tưởng rằng hắn cuối cùng đã chịu buông tha nàng.

Hắn quả nhiên chậm rãi khởi thân, nhưng khóe miệng lại nhàn nhạt cong lên, ngọn lửa tình dục trong đáy mắt càng thêm càn rỡ, đưa tay vén lên vạt áo bào, ở bên hông tháo mở mấy cái, lông mi nhướng lên một cái, nhìn chằm chằm nàng không buông.

Nàng vừa liếc mắt nhìn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nhưng lại quên có thể nhắm mắt lại, lập tức ngay cả hô hấp cũng đều bất chấp, trên tay càng thêm giãy dụa, hận không thể khiến mình độn thổ.

Tưởng rằng hắn khởi thân là vì muốn thả nàng ra, ai biết hắn lại như thế...như thế trần truồng mà trêu đùa nàng!

Đường đường là thiên tử anh minh, trong mắt nhóm triều thần là Hoàng thượng bất cẩu ngôn tiếu quả tình thiếu dục, ai có thể nghĩ tới hắn lúc không có ai lại đối với nàng càn quấy cùng không kiêng nể gì như vậy.

Nàng ở trong đầu chỉ lo trách móc hắn hành vi 'vô sỉ', nhưng không nghĩ lại chính mình đối với hắn có từng để ý tới hai chữ 'liêm sỉ'.

Nhưng nàng lại không quản được mắt của mình, không thể dời mắt đi chỗ khác được.

Trước đây mặc dù cũng đã nhìn thấy, nhưng đâu phải giống như lúc này, trực tiếp nhìn toàn bộ đều nhất thanh nhị sở.

Tuy biết hắn anh tuấn vô song, toàn thân trên dưới đều rất đẹp mắt, nhưng nàng lại không biết hắn ngay cả chỗ đó cũng...cũng đẹp mắt như vậy.

Thực khiến nàng nhìn đến miệng khô lưỡi đắng, ngay cả thân thể cũng nhũn ra.

Nàng ở trong lòng tự phỉ nhổ chính mình, không đề phòng hắn đột nhiên ép người xuống, bàn tay ấm áp vuốt ve bàn chân nhỏ trơn bóng của nàng, một đường mà xuống, kéo mở mắt cá chân của nàng, bức bách nàng đem thân thể mở ra.

Nàng sợ hãi cả kinh.

Muốn tránh, lại không thể tránh thoát khỏi lực đạo của hắn, muốn mắng, lại không thể đi quá giới hạn bản phận thần tử.

Nhìn hắn nhướng mi hề hề nhìn vào giữa hai chân nàng, mặt của nàng đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, thật không biết sau khi cùng hắn mấy lần thân mật, lại còn có chuyện gì có thể làm nàng cảm thấy xấu hổ.

Hắn nếu hạ quyết tâm dằn vặt nàng, nàng tuyệt đối không có khả năng trở tay.

Giờ mới biết chính mình ở trước mặt hắn bất quá chỉ là muối bỏ biển, mấy hành vi to gan lớn mật kia lúc trước của nàng cũng không thể so với một góc núi băng của hắn.

Hắn xem xong, lại duỗi ngón tay lên thăm dò, khẩy nhẹ trêu đùa chỗ mẫn cảm nhất của nàng, giương mắt nhìn nàng, vừa mở miệng, thanh âm có chút ám ách xuyên thấu qua khàn khàn như ngọn lửa: "Sau này vô luận là chuyện gì, cũng không được có suy nghĩ hành động một mình, tránh mặt ta không gặp."

Nàng toàn thân đều đang khẽ run rẩy co rút.

Tư thế này ái muội cỡ nào, thủ đoạn này triền miên cỡ nào, khiến nàng vô luận thế nào cũng không thể chịu được.

Dục vọng chồng chất như từng lớp thủy triều, cuộn trào vô cùng mãnh liệt che đi toàn bộ thần trí của nàng, chỉ biết thuận theo ý nguyện của hắn mà gật đầu đáp ứng, chỉ mong hắn có thể buông tha cho mình.

Hắn thấy nàng đáp ứng, giữa chân mày hơi giãn ra một chút, bàn tay đang kiềm chế nàng cũng buông lỏng thả nàng ra.

Nàng muốn khép chân lại, nhưng vẫn không nhanh bằng hắn, còn chưa kịp lấy hơi đã bị hắn thẳng lưng đâm vào, không khỏi lại khinh ngâm nửa tiếng.

Nửa tiếng còn lại còn nghẹn trong cổ họng, biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng theo động tác của hắn mà bật ra khỏi môi, quyến rũ vô bờ bến, một đường theo gió mà bay ra ngoài xe.

Vừa nghĩ tới ngoài xe còn có người, toàn thân nàng liền buộc chặt, nghe được cổ họng hắn bật ra một tiếng ách âm, liền cảm thấy hắn đâm vào càng thêm mãnh liệt.

Mấy tháng không nếm được tư vị này, cũng không thể trách hắn lại bất chấp nặng nhẹ như thế, đúng là giống như mãnh thú hạ sơn đem nàng cắn nuốt đến xương cốt không còn, không lưu lại chút gì.

Bên trong xe ngựa dù sao cũng eo hẹp chật chội, không thể làm hắn mặc sức tận hứng, trải qua mấy phen hắn mới hít sâu một hơi, ngừng động tác, đưa tay một phen thả lỏng xiềng xích trên cổ tay nàng ra, nắm chặt hông của nàng ngồi xuống, để nàng dạng chân ở trước người mình.

Nàng sớm bị hắn dày vò đến nỗi mềm nhũn vô lực, đâu còn quan tâm dùng tư thế gì, vừa khởi thân liền ôm lấy cổ hắn phủ xuống, dựa vào đầu vai của hắn, mặc cho hắn cầm lấy mông của nàng tùy ý thao túng vị trí của nàng.

Trong xe tràn đầy đều là mùi vị tình dục, hai người mồ hôi ẩm ướt dán chặt quần áo, tiếng thở dốc từng tiếng so với từng tiếng càng thêm nặng nề, sâu trong đôi mắt đều như lóe lên tia lửa.

Động tác của hắn hơi dừng lại một chút, chuyển qua cắn môi của nàng, bàn tay cũng di chuyển lên vuốt ve thân thể của nàng, khiến nàng từng trận nhanh chóng co rút, thấy nàng không không kiên nhẫn nhíu mày, cảm giác nàng dùng sức đem tay bấu vào sau vai của mình, lúc này mới hạ thấp thanh âm nói: "Ở bên trên động một chút thử xem."

Nàng khoa trương trợn mắt, chỗ lông mi cau lại ngưng đọng giọt mồ hôi, thần sắc trở nên đáng thương, đem đầu chôn vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Thần một chút khí lực cũng không có..."

Hắn nắm lấy cằm của nàng buộc nàng ngẩng đầu, nắm chặt hông của nàng dùng sức đỉnh động lên một cái, thấy gò má nàng bỗng nhiên phiếm hồng, liền biết nàng lại làm bộ làm tịch, lập tức tà mi hung hăng nói: "Động."

Sủng nàng, yêu nàng dung túng nàng, mặc nàng mấy tháng không hề gặp hắn, nhẫn nhịn không hạ chiếu truyền nàng vào yết kiến, để mặc cho nỗi nhớ nhung tình ý của nàng đọng lại trong tâm, nhưng tối nay sau khi gặp nàng lại không thể khống chế được dục vọng đang dâng trào này. Đã lâu như vậy không có cùng nàng thân mật, nàng lại dám can đảm nói có sức động nữa sao?

Nàng lại có chút muốn nổi đóa. Trong đêm đại hôn của hai người Trầm Địch, hắn lại một đường bắt nàng ở trong loan giá bên ngoài Địch phủ làm chuyện cá nước thân mật này, không để ý tới uy nghi thiên tử cũng không để ý tới cận thị bên ngoài xe, trực tiếp khiến nàng cũng mất mặt theo. Dù sao cũng là chính hắn không để ý tới nơi chốn mà muốn thống khoái, vì cái gì còn muốn nàng xuất lực?

Hắn bá đạo như vậy đúng là độc nhất vô nhị.

Một tờ chỉ phế quyền Trung thư dự nghị sách hậu kia cũng vậy, không để ý tới trước đó nàng vì hắn phải suy tính biết bao nhiêu, mà cứ như vậy một mạch mà tự hủy đi anh danh.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát ôm chặt lấy cổ hắn, học hắn đi cắn lấy dái tai của hắn, một tay thăm dò xuống phía dưới vuốt ve lồng ngực của hắn, hé miệng nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ muốn thần động thế nào...." Bụng dưới cũng hơi thu lại, hết sức dùng sức, đem hắn chặt chẽ mút chặt lấy.

Chân mày hắn bất chợt trở nên cau lại, một phen bóp chặt lấy hông của nàng, chính mình dùng sức rút ra.

Bàn tay đang ôm nàng khẽ run rẩy, thở gấp một hồi lâu, mới kéo quần áo tới lau một mảng không sạch sẽ giữa chân hai người.

Mặt của nàng có chút hồng.

Mặc dù là cố ý muốn hắn mau tận khoái buông vũ khí, nhưng hắn trước nay luôn có thừa tự kiềm chế, thời khắc mấu chốt luôn canh thời gian rất chuẩn, đâu phải giống như tối nay nguy hiểm như mành chỉ treo chuông như vậy.

Hắn ôm lấy nàng, tình dục trong mắt vẫn chưa rút đi, "Đã thỏa mãn ý muốn của nàng, có cao hứng không?"

Nàng suy xét thần sắc của hắn lúc này, rất sợ hắn lại đem nàng trói lại một lần nữa, liền quăng cho hắn một cái liết mắt, khàn giọng nói: "Bệ hạ nếu thật muốn thỏa mãn ý nguyện của thần, sao còn phế quyền Trung thư dự nghị sách hậu?"

Hắn không nói, bàn tay không rảnh rỗi mà vuốt ve nàng.

Nàng hơi né tránh, lại nói: "Nhóm triều thần lúc này mặc dù sợ uy thế của bệ hạ không dám phản đối, người rắp tâm muốn cao vị trong chính sự đường lại càng nhân cơ hội nịnh nọt phụ họa theo, nhưng bệ hạ cũng không lo tới sau này sử bút sẽ viết lại hành động này của bệ hạ như thế nào?"

Động tác trên tay hắn thoáng chậm lại, lông mi cũng nhướng lên một cái, nhãn thần là vô cùng lơ đãng nhìn nàng, "Ta nên thưởng cho nàng trong lúc lương thần mỹ dạ như thế này lại dám lớn mật phạm nhan khuyến gián sao?"

Nàng nghẹn lời, không lời chống đỡ.

Sự tình đã thành ra như vậy, nàng có khuyên can cũng đã trễ rồi, giờ nói ra còn có tác dụng gì?

Mà nàng chẳng qua cũng chỉ oán hắn chuyên quyền độc đoán, trước đó cũng không cùng nàng thương lượng một chút...

Ý niệm này vừa nảy ra, nàng liền bị bản thân làm cho kinh hãi.

Hắn là hoàng đế tôn quý vô lượng, nghĩ sao có thể cùng nàng thương lượng rồi mới có thể quyết định? Tiến gián là bổn phận của nàng, nhưng nàng lại có thể sinh ra ý niệm quá vượt khuôn này trong đầu...Chẳng lẽ hắn đối với nàng tốt, thì nàng đã tự coi địa vị của chính mình cũng trở nên tôn quý rồi sao?

Hắn giống như có thể nhìn thấu lòng nàng, ánh mắt sau đó cũng trở nên thanh nhuệ, mở miệng nói: "Nhóm triều thần đã lấy ta là cương minh chi chủ, thì phải biết đạo chuyên quyền đúng lúc mà thiên vị vừa đủ (cương hảo chuyên nhậm nhi minh hào thiên sát), cho dù là minh chủ cũng có khi chuyên quyền, có lúc thiên vị, mà trăm năm sau sử thư cũng sẽ không vì một chuyện này mà nói lời bất công." Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, khóe miệng giương lên một chút ý cười, "Huống chi, nàng thật nguyện ý nhìn ta sắc lập người khác làm hoàng hậu sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv