Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 112: Mỹ dạ [Thượng]



Bất quá chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, lại khiến nửa người Địch Niệm đều tê rần.

Hắn ngây ngẩn đúng đó, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời nàng vừa nói, môi mấp máy muốn nói, lại không nói ra lời.

Trầm Tri Lễ luồn ngón tay xuyên qua năm ngón tay của hắn, nắm chặt lấy tay hắn, sau đó mới tiếp tục nói: "Ngươi đã bằng lòng cưới ta, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi. Ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ thật tốt với ngươi. Từ hôm nay trở đi, Địch Niệm ngươi chính là phu quân của Trầm Tri Lễ ta, mà Địch phủ cũng chính là nhà của ta, sao ta lại cảm thấy ủy khuất? Việc ở trong quân ta mặc dù không thể giúp ngươi một tay, nhưng trên triều đình ta nhất định sẽ bảo đảm ngươi không cần phải lo lắng điều gì. Sau này nếu ngươi có thể vang danh thiên cổ, sau trăm năm ta cũng sẽ cùng ngươi đi vào sử sách. Ta không cầu ngươi đêm ngày làm bạn, duy chỉ nguyện đợi tới lúc tóc bạc da mồi, ngươi sẽ không phải hối hận kiếp này đã cưới ta."

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng lại trầm thấp, những từng chữ từng chữ lại như búa tạ nện vào trong lòng hắn.

Lời của nàng tuy không phải xuất phát từ tình yêu, nhưng đây lại là hứa hẹn trân quý của một người thê tử, sao có thể không khiến hắn cảm động?

Vành mắt Địch Niệm đỏ ửng, bất chợt thu tay lại, đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu xuống hạ giọng nói: "Đủ rồi."

Thực sự là đủ rồi.

Có thể có được những lời tối nay của nàng, hắn tương lai cho dù có chết cũng sẽ không hối hận kiếp này đã cưới nàng.

Trầm Tri Lễ không hề phản kháng để mặc cho hắn gắt gao ôm chặt lấy mình, lại cố sức nhìn vào trong mắt hắn, vẫn là nhẹ giọng nói: "Còn chưa đủ. Ta sẽ vì ngươi sinh nhi dục nữ, để cho hương hỏa nhất mạch của họ Địch truyền lưu mãi mãi. Ta sẽ cùng ngươi đồng cam cộng khổ, chờ đến lúc nhìn thấy ngươi quyền lĩnh tam quân, không phụ hoàng ân, nhất sinh nhất danh uy nhiếp thiên hạ. Đến lúc già rồi, bên cạnh ta vẫn là ngươi, mà bên cạnh ngươi vẫn là ta, như vậy mới tính là đủ."

Địch Niệm hít sâu một hơi gió đêm, cắn chặt răng không để mình rơi lệ.

Nàng xuất thân tướng môn, thuở nhỏ sở học đều là đạo lý đúng đắn, tính tình một nửa là lễ độ của phụ thân, một nửa là mạnh mẽ của mẫu thân. Mà tối nay nếu nàng đã nói như vậy, sau này cũng nhất định sẽ làm như vậy. Tuy biết nàng đây là xuất phát từ trung trinh của một thê tử đối với phu quân, nhưng nội tâm hắn vẫn rất thỏa mãn đến mức không còn cần gì hơn.

Cho dù cuộc đời này không thể làm người yêu, nhưng nếu có thể làm một đôi phu thê xứng đôi, thì có tiếc gì?

Huống chi, ai nói nàng đời này cũng sẽ không thể yêu hắn!

Địch Niệm một chữ cũng không nói, chỉ khuynh thân một cái, đem cả người nàng ôm ngang lên, sau đó bước nhanh xuyên qua thùy môn, đi về hướng tân phòng.

Trầm Tri Lễ chân mày hơi động, nhưng không lên tiếng, hai tay vươn lên ôm lấy cổ hắn.

Bầu trời đầy sao sáng như minh châu nơi biển sâu, quần dài đỏ thẩm của nàng thong thả rũ xuống, hai chân khoát bên ngoài hai cánh tay của hắn, đôi giày thêu phượng hoàng tinh tế nhấp nhô lên xuống, khiến người càng thêm khẩn trương.

Đẩy cửa đi vào, tỳ nữ vốn đang chờ bên trong vừa thấy một màn này, lập tức đỏ mặt đứng dậy, không nói hai lời mà lui ra ngoài đóng cửa lại.

Đệm giường vô cùng mềm mại, nhưng mấy hạt sen táo đỏ bên dưới lại rất cứng rắn.

Lúc Địch Niệm kéo màn che cũng phủ thân xuống, Trầm Tri Lễ đang đem một đầu tóc dài tản ra. Nàng chưa kịp thu tay lại liền bị hắn chế trụ, trơ mắt nhìn hắn hôn xuống, lại nhìn thấy ẩm ướt trong đôi mắt hắn, cũng không nhắm lại mà đang nhìn chằm chằm nàng, trong lòng không khỏi than nhẹ, hơi khép mắt, thả lỏng toàn bộ thân thể.

Nhưng hắn chỉ là hôn lên môi nàng, mặt nàng, rồi liền nghiêng người nằm xuống, đưa cánh tay kéo nàng qua, rồi cũng không động nữa.

Nàng dựa sát vào hắn, nghe thấy trái tim của hắn đang đạp cuồng loạn, cũng biết hắn tại sao lại dừng lại, liền đưa tay sờ lên thon gầy rắn chắc của hắn, hơi thở dài nói: "Bất quá chỉ là chuyện sớm muộn, tối nay ngươi cần gì phải cố nhẫn nhịn."

Địch Niệm cầm lấy tay nàng, thanh âm hơi khàn: "Tối nay lại thôi, đợi nàng nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại nói."

Nàng không nói gì, để cho hắn kéo áo ngủ che lại thân thể hai người, liền y theo hắn.

Hắn cùng nàng quen biết nhau tám năm, hắn là bằng hữu tốt nhất của huynh trưởng nàng, hắn cùng nàng đã sớm quen thuộc với đối phương, mà nàng tuy biết hắn yêu nàng đã lâu, nhưng phảng phất trong tám năm này, tối nay mới là lần đầu tiên nàng chân thiết cảm thụ được hắn yêu nàng có bao nhiêu sâu đậm.

Trên đời này ngoại trừ cha nương huynh trưởng, lại thật sự có người giống bọn họ yêu thương che chở cho nàng, quan tâm mỗi một phân cảm thụ của nàng, đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ sợ nàng phải chịu ủy khuất.

Mi mắt nàng hơi ẩm ướt, nhưng lại thấy trong lòng bàn tay bị hắn nhét vào cái gì đó, mở ra nhìn vào, thấy hắn chẳng biết từ lúc nào lại đem phiến mộc đào nhỏ kia ra.

Địch Niệm nói: "Lúc trước đi Triều An bình loạn, là món đồ chơi nhỏ của nữ nhi nơi đó dùng để biểu lộ tâm ý với nhau, nhưng vẫn không có cơ hội cho nàng."

Thanh âm của hắn áp vào vành tai nàng hơi rung động, nàng không khỏi hơi mân môi.

Trầm Tri Lễ trong tay thưởng thức phiến đảo mộc mỏng manh kia, thân thể lại tiến vào trong ngực hắn, dựa sát vào, nói: "Vừa rồi hạ nhân nhìn thấy thánh giá của Hoàng thượng vẫn còn ở bên ngoài phủ chưa đi, Mạnh đại nhân cũng ở trên xe."

Địch Niệm khiêu mi, "Hoàng thượng sao có thể không biết nặng nhẹ như vậy?"

Những người ở trong quân, mặc dù đối với chuyện của Mạnh Đình Huy và Hoàng thượng có nghe thấy, nhưng dù sao cũng không thể biết được tường tận như Trầm Tri Lễ, vì vậy nên có chút không hiểu, muốn chống thân đứng lên sai người đi xem một lần nữa.

Trầm Tri Lễ vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Ta đều đã phân phó xong hết rồi, ngươi đừng có thêm loạn." Nàng giật nhẹ ống tay áo của hắn, để hắn nhìn nàng, lúc này mới lại nói: "Lần này loạn sách hậu, it nhiều có Mạnh Đình Huy ta mới có thể toàn thân trở ra. Nàng đối với ta có ân, việc này ta tất nhiên có thể giúp liền giúp."

Địch Niệm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tất nhiên là nên như vậy."

Hắn có thể lấy được Trầm Tri Lễ, Mạnh Đình Huy tất nhiên không thể không có công lao, cho dù Trầm Tri Lễ không nói, hắn cũng cảm giác được mình thiếu Mạnh Đình Huy một cái đại nhân tình.

Nghĩ xong, hắn liền vén rèm che lên, đưa tay dập tắt ngọn đèn trên bàn, nói với nàng: "Ngủ thôi."

Trong bóng tối, đôi mắt nàng trong suốt nhìn hắn, đột nhiên than thở: "Triều cục gần đây trở nên hỗn loạn, thế lực lão thần không còn như trước, trong lòng Hoàng thượng có kế hoạch lớn, không nói tới quân chính đều có ý đề bạt tân tuấn. Ngươi lần này đi bắc cảnh ngàn vạn lần phải đem công vụ làm cho thỏa đáng, nếu có được Hoàng thượng gia thưởng, tương lai nhất định sẽ một bước lên trời, cho dù muốn nắm hết chư lộ phía bắc cũng không phải không có khả năng.

Địch Niệm khẽ mỉm cười, nhịn không được lại nghiêng người hôn nàng, hơi thở giao nhau nói: "Ta tự hiểu được, vả lại nhìn Mạnh Đình Huy ba năm nay thế lực tăng nhanh như thế liền có thể hiểu được."

Trầm Tri Lễ lúc này mới không nói nữa, chỉ vùi đầu vào trước ngực hắn, khép mắt lại.

Thế lực của Mạnh Đình Huy trong triều thật là lớn mạnh vô cùng nhanh chóng, nhưng không không thể tách rời tới sự sủng tín của Hoàng thượng đối với nàng ấy.

Nhìn lại quang cảnh tối nay, chắc hẳn sau này nàng ấy còn thăng nhanh hơn nữa.

Bên ngoài Địch phủ tất cả xa mã dần dần tản bớt,đêm cuối mùa thu lại càng thêm thanh hàn.

Nhưng chiếc xe ngựa hoa quý kia ở bên ngoài cửa sau Địch phủ vẫn đứng yên tại đó, gió thổi lên một góc màn, mơ hồ có thể thấy được một chút ánh sáng yếu ớt lộ ra bên trong.

Ngồi một hồi lâu, trong xe ngựa này cũng trở nên có chút nóng.

Mạnh Đình Huy vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ là sắc mặt so với lúc trước đã thư thái hơn nhiều.

Khúc mắc đè nén trong lòng đã lâu lập tức được hắn cởi ra, khiến nàng cảm động hơn nữa lại có chút ngượng ngùng, mà chính mình lại rơi lệ ở trước mặt hắn, cnagf khiến nàng nửa ngày đều ngại ngùng không dám nhìn hắn.

Anh Quả cũng mặc cho nàng không nói lời nào, chính mình gập gối rút ra một chút tấu chương, mở ra xem qua.

Một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu, ánh mắt thuận theo khe hở của màn che liếc nhìn tường cao của Địch phủ, nói nhỏ: "Cũng không biết Trầm Tri Lễ cùng Địch giáo úy thế nào rồi."

Hắn nghe vậy, giương mắt nhìn qua nàng trong chớp mắt, sau đó bất chợt đưa cánh tay kéo nàng tới bên cạnh, không chút nghĩ ngợi mà lấn thân đè trụ lên người nàng, ngay cả hổ báo sổng chuồng cũng không mạnh mẽ lưu loát bằng hắn.

Nàng ngay cả mắt cũng không kịp chớp một cái đã bị lật ngửa ra trên tháp, nhấc mi nhìn chỉ thấy ánh mắt sắc bén của hắn gần trong gang tấc, hít thở một cái chính là hơi thở nóng bỏng trên môi hắn, lập tức khuôn mặt đỏ ửng, chỉ cảm thấy chính mình giống như ấu thú bị mãnh thú vồ lấy, trốn không được, tránh không thoát.

Hắn dùng ngón tay hất sợi tóc trên mặt nàng ra, sau đó hơi nghiêng mi, hỏi ngược lại: "Lương thần mỹ dạ như vậy, nàng nói hai người họ có thể như thế nào?"

Mỗi một cử động, mỗi một lời nói, khuôn mặt anh tuấn này của hắn liền khiến cho nàng đánh mất tâm trí.

Nàng thì thào gọi một tiếng: "Bệ hạ." Sau đó liền theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

Đầu ngón tay mới chạm vào da thịt bên cổ hắn, hắn liền bất chợt mà hôn lấy nàng, bàn tay to hung ác kéo mở vạt áo của nàng, đợi một bàn tay nắm chặt lấy bầu ngực đầy đặn của nàng, giữa môi mới bật ra tiếng rên khẽ, như là người đã khát lâu ngày cuối cùng cũng lấy được một giọt thanh tuyền.

Vô cùng thỏa mãn, dục vọng vô cùng mãnh liệt.

Nhưng chỉ một giọt này sao có thể giải được một thân liệt hỏa hừng hực thiêu đốt đã tích góp mười mấy ngày nay của hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv