Thanh âm này rõ ràng mà lại chói tai như vậy, ở trong lồng ngực nàng vang lên từng hồi, thật lâu không ngớt. Nàng khẽ rũ mắt xuống, hai bàn tày bên dưới ống tay áo nắm chặt đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch, lại không hề biết đau.
...Mạnh Đình Huy, ngươi thật là đê tiện.
Ngươi tính toán mọi cách tạo ra một hồi náo loạn này, hận không thể khiến Cổ Khâm ở trong triều bị hạch tội càng nhiều càng tốt, nhưng lúc này ở đây lại giả vờ lo lắng cho thanh danh của Cổ Khâm.
Ngươi năm đó lúc mới vào triều, nhóm nữ quan cả triều trên dưới đều khinh thường ngươi, chỉ có một mình Trầm Tri Lễ bằng lòng cùng ngươi giao hảo, từ lúc thi hội đến khi vào được Hàn Lâm, mọi chuyện đều giúp ngươi rất nhiều, mấy năm qua trong lòng đều xem ngươi là bạn thân, ngay cả điều bí mật nhất trong nội tâm cũng đều bằng lòng nói cho ngươi nghe, là tín nhiệm cỡ nào? Nhưng ngươi lại lấy tín nhiệm của nàng ấy đối với ngươi để tính kế nàng ấy, khiến nàng ấy phải gả cho nam nhân nàng ấy không yêu!
Ngươi chỉ nói Địch Niệm đối với nàng ấy là tình sâu vô cùng, cho dù lúc này nàng ấy không thương hắn, tương lai nhất định cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng nếu nàng ấy cả đời này đều không hạnh phúc, ngươi chẳng phải đã phạm vào tội lỗi mà cả đời này cũng không thể bù đắp hay sao?
Ngươi vì lợi ích trên triều đình, mà không tiếc bán đứng tình bạn, lương tâm của ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Ngươi vì người mình yêu, mà không tiếc hi sinh tình yêu của người khác, tương lai nếu cũng có người phản bội lại ngươi, e rằng ngươi có muốn khóc cũng khóc không được.
...Mạnh Đình Huy, ngươi thật sự rất đê tiện!
Lục phủ ngũ tạng giống như bị xé nát, đau đớn vô cùng.
Đối mặt với Trầm Tri Lễ vẫn còn đang trầm tư, nàng chỉ cảm thấy khổ sở đến mức không thở nổi, trong một khắc thậm chí muốn mở miệng, nói ra hết thảy tất cả, để đổi về một chút yên lòng cho bản thân.
Nhưng đường đã đi được một nửa, sao có thể lùi bước?
Cổ Khâm hôm đó nếu đã có thể lấy cao quan hiển vị để đổi mua lấy tôn nghiêm của nàng, cũng đừng trách nàng hôm nay lấy loại thủ đoạn này để giữ gìn tình yêu của nàng, khát vọng của nàng.
Nói tới những người có quyền vị trong triều, bàn tay của ai sẽ chân chính sạch sẽ?
Đây là một cái chiến trường không có mặt cười, ai chết ai vong lại thật rõ ràng.
Nàng không muốn vì bản thân tìm cớ, làm thì đã làm rồi, mục đích cũng đã rõ ràng, nàng là đê tiện, là vô sỉ, ngay cả bản thân cũng không cảm thấy hổ thẹn...Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác!
Nếu không làm như vậy, đám Trung thư tể chấp sao có thể tin nàng sẽ không can thiệp vào chuyện sách hậu? Cổ Khâm sao có thể buông tay việc sách hậu? Mà Trầm Tri Lễ sao có thể chịu gả cho Địch Niệm?
Không làm khó người khác, chính là tự làm khó bản thân.
Đêm hôm đó trên ngự tháp trong Tây Hoa Cung, hắn đã nói rất rõ ràng, người sống trên đời, sao có thể không thay đổi?
Nhưng nàng không biết, nếu hắn biết hết thảy những chuyện nàng đã làm, còn có thể vẫn yêu nàng, dung túng nàng như trước hay không.
"Ta..."
Thanh âm của Trầm Tri Lễ làm suy nghĩ của nàng bất chợt dừng lại.
Mạnh Đình Huy nghe tiếng mà ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo ý dò hỏi, nhìn Trầm Tri Lễ, chờ nàng ấy nói tiếp.
Trầm Tri Lễ một đôi mắt mang ánh nước, mím mím môi, giống như đã hạ mười phần quyết tâm, mới mở miệng nói: "Ta bằng lòng gả cho hắn." Lời của nàng hơi dừng lại, thanh âm hạ xuống, "...Hắn tối nay có gới phủ gặp ca ca ta không?"
Mạnh Đình Huy hơi gật đầu, "Lúc ta mới vào phủ đi ngang qua tiền thính, có thấy Địch giáo úy đang trò chuyện với mấy người khác, nên cũng không có nói chuyện với hắn mà tới đây."
Trầm Tri Lễ vung vạt váy, đứng dậy đi xuống, soi gương đem búi tóc chải lại, lại lấy khăn thấm nước, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt, rồi mới quay đầu nhìn về phía Mạnh Đình Huy, nói: "Ta phải đi nói với hắn."
Mạnh Đình Huy lập tức sững sờ.
Tuy biết tính tình của Trầm Tri Lễ giống với mẫu thân của nàng ấy, nhất quán sảng khoái không rầy rà, nhưng lại không ngờ nàng ấy đối với việc này cũng sẽ mạnh mẽ quyết đoán như vậy.
Thấy nàng ấy không giống nói đùa, Mạnh Đình Huy vội vàng đứng dậy, hỏi nàng: "Nhưng như vậy có phải có chút gấp gáp quá rồi không? Không bằng đợi ngày mai ta thay ngươi đi nói với Địch giáo úy."
Trầm Tri Lễ lắc đầu, gục đầu đầu nói: "Không cần chờ đến ngày mai đâu, ta tối nay tự mình đi nói với hắn, cũng tốt có thể xác định tâm ý của hắn. Huống chi, sớm định ra một ngày, cũng khiến trong triều ổn định lại sớm một ngày."
Mạnh Đình Huy biết nàng ấy toàn tâm toàn ý muốn nhanh chóng bảo toàn cho Cổ Khâm, trong lòng không khỏi buồn bã, cũng không nói nhiều, chỉ theo nàng cùng đi ra khỏi phòng, trở về chính sảnh đang đãi tiệc phía trước.
Mọi người bên trong thấy Trầm Tri Lễ cùng Mạnh Đình Huy cùng nhau đi vào, không khỏi đều ghé mắt, cười xưng Mạnh đại nhân quả là mặt mũi thật lớn, Mạnh đại nhân vừa tới, thì ngay cả đại tiểu thư Trầm phủ thân thể đang không khỏe cũng chịu đi ra.
Mạnh Đình Huy tiện tay cầm một chung rượu, cười đì tới giữa đám người, bốn bề ấp rồi lại ấp, bồi lại từng cái lễ do tới trễ, lại cùng mấy người trẻ tuổi muốn mượn cơ hội nói chuyện với nàng nói một hồi, dư quang thoáng nhìn Trầm Tri Thư quay lưng mà đi, liền rũ mắt, hơi mân môi.
Trầm Tri Thư đứng ở một bên màn che trong sảnh, thấy Trầm Tri Lễ một mạch đi về phía Địch Niệm, lại không biết nàng ấy muốn làm cái gì, không khỏi khẽ cau mày một cái.
Trầm Tri Lễ đi thẳng tới bên bàn của Địch Niệm mới dừng lại.
Địch Niệm vội vàng gác lại chung rượu mã não trong tay, chống bàn đứng lên, hướng nàng lộ ra chút ý cười, nhưng lại không đoán được tâm tình nàng như thế nào, nên không dám quá mạo phạm.
Trầm Tri Lễ hơi nghiêng thân, thấp giọng nói: "Ta có lời hỏi ngươi, ngươi theo ta qua đây được không?"
Địch Niệm vội vàng gật đầu không ngừng, lúc xoay người đụng ngã cái ly trên bàn cũng không biết, nhanh chóng đi theo sau nàng từ sau màn che đi ra ngoài, đến một sảnh nhỏ bên ngoài.
Trầm Tri Lễ đứng lại, giương mắt yên lặng nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có bằng lòng cưới ta không?"
Xung quanh mặc dù không có ai, nhưng trong chính sảnh tiếng cười nói vẫn vang vọng rộn ràng bên tai hai người. Nàng cũng không quan tâm sẽ có người đi qua hay không, lại có người sẽ tới nghe lén hay không, cứ như vậy mà trực tiếp hỏi thẳng ra.
Địch Niệm giật mình, rồi lại dứt khoát gật đầu mạnh một cái.
Nàng hơi cắn môi một cái, lại hỏi: "Vậy ngươi có nguyện lập tức cưới ta không?"
Địch Niệm lần này không hề chậm trễ, lần thứ hai gật đầu mạnh một cái, làm như không biết tại sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy.
Trầm Tri Lễ đôi lông mày hơi rũ xuống, "Vậy ngươi liền chọn một ngày, dâng tấu cho Hoàng thượng, đem chuyện ta với ngươi xử lý đi a.!"
Địch Niệm hạ mắt nhìn nàng, cuối cùng mở miệng nói: "Đây là Mạnh đại nhân khuyên ngươi sao?"
Trầm Tri Lễ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Coi như là vậy."
Địch Niệm kiềm không được hơi nhếch môi, nhưng nhãn thần lại cực kỳ nghiêm túc, hỏi nàng: "Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? Không phải ép buộc, là gả cho ta!"
Nàng không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Địch Niệm thoáng nhấc tay, muốn cầm lấy bàn tay nàng, lại bị nàng bất động thanh sắc tránh khỏi.
Nàng không có nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Cho dù ngươi biết chuyện nghị luận trong triều tất cả cũng không phải đều là lời gièm pha, ngươi cũng không quan tâm sao?"
Cánh tay Địch Niệm vẫn còn đang dừng lại giữa không trung, ngón tay hơi run rẩy, lại vẫn như cũ kiên định gật đầu, nói: "Ta không quan tâm."
"Vì sao?" Trầm Tri Lễ ngẩng đầu nhìn hắn.
Môi hắn hơi động, như là không biết phải mở miệng như thế nào, một lát mới nói: "...Bởi vì ta không quan tâm."
Nàng nghe thấy, ánh mắt hơi thay đổi, đứng bên cạnh hắn một hồi lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy đầu ngón tay của hắn, nhỏ giọng nói: "Cám ơn ngươi."
Địch Niệm lại một phen nắm lấy, gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, vội vàng nói: "Nàng hãy tin ta, ta quyết sẽ không để nàng chịu một chút ủy khuất, cả đời cũng sẽ không!"
Trầm Tri Lễ hơi quay đầu đi, không có nói tiếp.
Tuy thái độ của nàng đối với hắn có chút xa cách, nhưng hắn vẫn là mừng rỡ như điên, nàng nói nàng bằng lòng gả cho hắn, nàng thực sự bằng lòng gả cho hắn.
Từ năm mười sáu tuổi lần đầu tiên nhìn thấy nàng cho tới bây giờ, hắn đã yêu nàng tám năm, nhớ nhung nàng tám năm, nàng là cô gái duy nhất mà cuộc đời này hắn muốn cưới.
Mặc dù biết lòng nàng đã có người khác, nhưng hắn trước nay chưa từng có suy nghĩ muốn buông tha.
Lúc ở cố đô Tây uyển, nương từng nói với hắn, nếu sau này gặp được người mà mình yêu mến, nhất định phải nói cho nàng ấy biết, nhất định phải luôn kiên trì, bằng không sau này sẽ hối hận cả đời, tới chết cũng không cam lòng.
Hắn đã từng nghĩ, nếu như kiên trì cả đời, có thể đổi lấy ái mộ một khắc, là rất đáng.
Nhưng lúc này lão thiên gia lại hậu đãi hắn như thế, hắn chỉ kiên trì tám năm, nàng liền bằng lòng gả cho hắn!
Hắn không quan tâm nàng đã từng thích người nào, cũng không quan tâm người kia đã ở trong lòng nàng bao nhiêu năm, ai bảo hắn quen nàng muộn hơn ngươi kia làm chi?
Vào giờ phút này hắn càng thêm tin tưởng, chỉ cần hắn vẫn kiên trì không buông tha, như vậy một ngày nào đó, nàng sẽ giống như yêu người kia, cũng sẽ yêu hắn.