Nghiện tay – Chương 5
Chuyển ngữ: Ning
Thể loại: Đam mỹ | Ngọt sủng | Đoản văn | HE
Giản Ngải chỉ tốn một tháng đã thành công vào ở nhà Hoắc Loan.
Khi anh mang theo ba rương hành lý Rimowa thành thạo đẩy ra cửa nhà Hoắc Loan, Hoắc Loan nhỏ giọng kinh ngạc một chút, "Nhiều đồ vậy?"...không phải chỉ ở nhờ hai ngày thôi hả?
Giản Ngải nhún nhún vai, "Dưới lầu còn một ít nữa."
"Vẫn còn?"
Hoắc Loan nghiêng người để Giản Ngải bước qua, nhưng Giản Ngải không trực tiếp bước vào, lúc đi tới sát bên vai, anh rất tự nhiên ôm vai Hoắc Loan, nghiêng đầu hôn lên khoé môi cậu.
Hoắc Loan ngừng một chút, một tháng này, cậu thường bị hành vi thân mật lưu loát của Hoắc Loan làm cho khó lòng ngăn cản.
Hoắc Loan xoay người, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) nhìn Giản Ngải thuần thục kéo cửa tủ treo quần áo trong phòng ngủ, quay lại tự đối với mình kinh ngạc nhíu mày, "Anh sao lại thế này?"
Hoắc Loan ánh mắt phức tạp, "Em vẫn cho là anh rất thiếu tiền."
Lần này đổi lại là Giản Ngải kinh ngạc, "Tại sao?"
"Làm việc ở quán cà phê...?"
Giản Ngải sừng sốt một chút mới phản ứng lại, "Ai nói là anh làm việc cho người khác? Anh thay em gái trông cửa hàng thôi, tay nghề như anh, làm sao tự nuôi sống mình được?"
Rất có lý.
"Anh nói nhà anh có chuyện, hết nước lại còn đầy vi khuẩn, cho nên chuyển đến nhà em ở."
"Nấm mốc." Giản Ngải nhíu mày, "Ai chịu ở trong phòng đầy nấm mốc được?"
Hoắc Loan bị chặn họng, nhỏ giọng nói thầm, "Nhà em cũng có nấm mốc vậy."
Giản Ngải làm bộ không nghe thấy. Anh đương nhiên mà đem rương hành lý nhét vào tủ treo quần áo, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, đầy hứng thú hỏi han: "Còn gì nữa không?"
Giản Ngải vỗ vỗ vị trí bên người, Hoắc Loan thuận thế ngã xuống, nhưng trong lòng vẫn chưa vừa ý lắm, quen biết gần một tháng, sao mà đến tình trạng gia đình đối tượng như thế nào cũng không biết chứ?
Có trách thì trách Giản Ngải bình thường đều mặc đồ phổ thông, ngoài gương mặt mỹ lệ này ra, chưa từng khoe khoang vật chất tiền tài.
Hoắc Loan thừa nhận mình có chút trông mặt mà bắt hình dong.
"...còn đến trường học tụi em làm người mẫu?"
Hoắc Loan nằm trên đầu gối Giản Ngải, Giản Ngải thuận thế đưa ngón tay trượt từ lông mày cậu đến sóng mũi cao. (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Từ góc độ của Hoắc Loan mà nhìn, cánh tay thon dài kia như cánh chim hàm chứa ánh sáng, không lúc nào không lộ ra vẻ tinh tế, câu dẫn, dụ hoặc.
Hoắc Loan vươn lấy tay anh tìm tòi, nắm trong tay.
Giản Ngải cười cười, không trả lời.
"Hừm?" Hoắc Loan lung tay anh, nhỏ giọng thúc giục.
"Em lúc đó rốt cục đã vẽ gì vậy?" Giản Ngải cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt như ngậm đường.
"Dù gì cũng không phải cái anh nghĩ." Hoắc Loan mang chút trách cứ.
"Rất khó để nghĩ cái khác mà..." Giản Ngải đột nhiên trầm giọng, ánh mắt cũng tối xuống, anh tiến tới bên tai Hoắc Loan, "ánh mắt lúc đó của em nhìn anh, quá nóng bỏng."
Sao anh có thể tuỳ thời tuỳ chỗ phát tình vậy chứ.
Hoắc Loan giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Giản Ngải xoay người một cái, cậu đã bị đè xuống ghế sô pha.
Nhưng nếu như trong phòng học lúc đó không có người mẫu nam, Hoắc Loan sao lại có thể động lòng. Lúc ấy Giản Ngải liếc qua cậu vài lần, ánh mắt lưu chuyển như đang toả nhiệt, đốt cháy, đó quả là cách câu dẫn cùng tỏ tình trực tiếp trần trụi nhất. (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Ánh mắt của hai người giao thoa giữa không gian phòng học, giống như hai cỗ lực lượng đối địch kịch liệt, đốt tới trong lòng Hoắc Loan ngọc tan đá chảy.
"Vẽ tay..." Hoắc Loan tước vũ khí đầu hàng, "vẽ tay được chưa? Em vẽ tay của anh!"
Nhưng không biết vì sao, Giản Ngải giống như không hề hài lòng với câu trả lời này, anh đem Hoắc Loan đặt trên gối đầu, đối với cần cổ trắng trẻo thon dài kia, hôn rồi lại hôn, ngậm rồi lại ngậm, ngậm cắn từng chút một như trừng phạt, miệng mơ hồ không rõ nói, "Sao lại là tay chứ?...Sao không phải vì chỗ kia của anh chứ?"
Hết Chương 5