Sau khi vào khoang thuyền, Vương Hiến Chi bị xếp ngồi bên cạnh Lục điện hạ, mặt đối mặt với công chúa Tân An, ta thì bị xếp ngồi ở cuối bàn, vừa khéo mặt đối mặt với Lục điện hạ ở vị trí chủ tọa.
Không ngừng có người đứng dậy kính rượu Vương Hiến Chi, có một số người hình như là quen biết, có một số lại phải nhờ người khác dẫn đến giới thiệu.
Đương nhiên, người nhiệt tình kính rượu nhất vẫn là cửu công chúa Tân An, gần như là chén nào cũng uống cùng Vương Hiến Chi. Nàng như đã ngà ngà say, căn bản cũng mặc kệ thân phận này nọ, càng không ngừng kính rượu.
Công chúa kính rượu, Vương Hiến Chi không thể không uống. Công chúa hơi nghỉ, những người khác lại xông lên. Ta lo lắng nhìn Vương Hiến Chi uống hết chén này sang chén khác, nghĩ thầm: Nguy rồi, nhìn thế này hẳn là lục điện hạ và cửu công chúa muốn chuốc say hắn. Hắn chỉ có một người sao chịu được bọn họ xa luân chiến? Nhưng ta lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Không biết lúc này ta giả vờ bị bệnh bất ngờ thì có thể được cùng hắn thoát khỏi đây không?
Số tuần rượu đã không đếm nổi, chỉ thấy Vương Hiến Chi có vẻ đã say, loạng choạng đứng dậy nói:
- Hôm nay khó có được khách quý đến đầy nhà, ta muốn làm một bài thơ trên bàn tiệc, chúc thọ Lục điện hạ!
Ta hỏi một tiểu thái giám ở bên cạnh:
- Hôm nay là sinh nhật Lục điện hạ nhà các ngươi sao?
Tiểu thái giám đáp:
- Đúng vậy, điện hạ đêm nay là tròn 21 tuổi.
“Nhưng mà”, ta rất khó hiểu: “Sinh nhật của điện hạ, chẳng lẽ trong cung không chúc mừng sao? Tu nghi nương nương của các ngươi không tổ chức cho hắn sao”. Một vị hoàng tử có khả năng sẽ trở thành Thái tử, sinh nhật hắn hẳn có rất nhiều người muốn đến chúc tụng chứ.
Tiểu thái giám lại nói một câu khiến da đầu ta run lên: “Trong cung có yến hội mà, trưa có, tối cũng có. Nhưng điện hạ chỉ tham dự ngọ yến, buổi chiều đã xuất cung, luôn ở bên bến đò chờ cô nương đó. Điện hạ nói, sinh nhật nhất định phải ở cùng cô nương.”
Ta vội ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải một đôi mắt cuồng loạn. Trời ơi, ta và Vương Hiến Chi cũng quá ngu đần. Tình hình này phải liều chết từ chối mới đúng, sao có thể tùy tiện đi vào?
Nhân lúc bây giờ còn kịp, chạy rồi tính tiếp. Tiệc sinh nhật của Lục điện hạ, chúng ta đã vào cũng đã kính rượu, không tính là quá thất lễ.
Vì thế ta bưng chén rượu lên nói:
- Đào Diệp không biết hôm nay là sinh nhật của điện hạ, không chuẩn bị lễ vật nên lấy chén rượu này thay thế, chúc thọ điện hạ.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta, đến ngay cả vị kia đang nổi hứng chuẩn bị ngâm thơ cũng nhìn ta cười nói:
- Đào Diệp, ta đang muốn ngâm thơ đó, lát nữa muội hãy kính rượu.
Ta @#&*$#%, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn ngâm thơ?
Ta cố gắng tươi cười nói:
- Ta kính rượu rồi còn phải về nhà sớm, tiểu muội muội còn ở nhà chờ ta. Thất thiếu gia, không bằng chúng ta cùng kính Lục điện hạ một ly rồi xin cáo lui đi!
Hắn vẫn ngốc nghếch cười nói:
- Còn sớm mà, muội vội cái gì?
Ta suýt thì không thở nổi nữa, bị hắn làm cho tức giận đến độ muốn đi tìm cha mẹ báo danh.
Lời này nói xong lại có một người cao hứng, cười ha ha nói:
- Đúng vậy, mỹ nhân Đào Diệp, đêm nay các ngươi không được đi, chúng ta phải vui vẻ một đêm, không say không về.
Ta hung dữ lườm vị họ Vương nào đó một cái, mới có vài chén rượu mà một người thông minh giờ đã thành tên ngu ngốc. Thế này sao được? Đêm nay ta và hắn có thể toàn thân về nhà không đây?
Mặc kệ, “Chuyện gấp phải tòng quyền”, thủ đoạn đường đường chính chính không thể thực hiện được, ta cũng chẳng thèm đường hoàng nữa.
Lẳng lặng ngồi xuống, thỉnh thoảng lại có ánh mắt sáng quắc từ phía đối diện bắn phá tới, ta không để ý hình tượng ngồi ăn uống thả cửa. Chờ ăn no rồi thì cau mày, ôm bụng đứng dậy, hỏi tiểu thái giám đứng hầu một bên:
- Nhà vệ sinh trên thuyền ở đâu?
Tiểu thái giám ngượng ngùng:
- Nô tài cũng không biết, phải hỏi quản thuyền.
Đúng là cần những lời này của ngươi. Ta xoay người đi ra ngoài khoang thuyền.
Vừa đi đến cửa khoang thuyền thì đã thấy Thái Châu bám đuôi. Ta quay đầu cười nói với nàng:
- Ta vào nhà vệ sinh, tỷ tỷ cũng muốn đi sao? Hay là ta nhường tỷ đi trước, vừa rồi ăn hơi no, sợ lát nữa tỷ tỷ phải chịu thối thì ngại quá.
Khuôn mặt cau có của Thái Châu nghiêm lại. Ta cười khanh khách đi ra mạn thuyền.
Người trông thuyền của Vương phủ đang đứng bên mạn thuyền, ta hỏi hắn giờ giấc rồi nhìn hắn ra hiệu. Hắn đã được Vương gia phái tới đây giữ chiếc thuyền sang trọng này thì chắc chắn cũng là người cơ trí. Ta vừa mới vào được một lát thì hắn đã đi theo lại. Nhẹ nhàng gõ cửa.
Ta mở cửa nhìn quanh bốn phía, may mà hai huynh muội kia còn không biến thái đến mức sai người theo dõi ta đi vệ sinh.
Cùng người giữ thuyền chạy đến đuôi thuyền, ta kể ngắn gọn lại tình huống cho hắn rõ. Hắn nghe xong rồi nói:
- Vậy ta sẽ phái người về gọi đại thiếu gia đến đây hòa giải. Có đại thiếu gia ở đây, Lục điện hạ cũng sẽ không dám làm gì thất thiếu gia.
Biện pháp này cũng được, chỉ là ta có nỗi băn khoăn của ta: Tạm thời, ta còn không muốn gặp người họ Vương, càng không muốn để đại ca của Vương Hiến Chi thấy ta và hắn cùng một chỗ. Án mạng của Tây Môn chắc chắn bọn họ đều biết, việc này chỉ sợ sẽ khiến bọn họ không có cái nhìn tốt về ta, tỷ như là hồng nhan họa thủy, yêu tinh hại người… Nhưng bọn hắn cũng mới chỉ biết là trùng hợp, là ngoài ý muốn. Vạn nhất bọn họ phát hiện Vương Hiến Chi vì ta mới đắc tội với Lục điện hạ mới bị Lục điện hạ giá họa thì đảm bảo công việc này của ta khó mà làm tiếp được.
Nghĩ đến đây ta vội nói:
- Không cần như vậy, đi lại như vậy mất thời gian, đến lúc đó bọn họ đã chuốc say thất thiếu gia rồi. Ta không ngại nói cho ngươi, Lục điện hạ kia không có ý tốt gì với ta, vẫn muốn gây rối. Hôm nay bọn họ cố tình chuốc say thất thiếu gia là để bỏ qua chướng ngại vật để nhân cơ hội xuống ta với ta. Khó lắm ta mới giả đau bụng đi ra ngoài, cũng không muốn đi vào nữa. Xin hỏi, thuyền này có khoang kín gì không?
Hắn ngập ngừng không chịu đáp lời.
Đại khái nơi như khoang kín cần phải giữ bí mật, không nên để người ngoài biết.
Ta chỉ đành mặt dày nói:
- Ta là cô nương thất thiếu gia nhà ngươi thích, nếu đêm nay ta bị Lục điện hạ làm gì thì hắn sẽ rất buồn. Mà ngươi vốn có thể cứu ta lại không cứu, cũng sẽ khó ăn nói với thất thiếu gia rồi.
Người quản thuyền thỏa hiệp, đưa ta đến nhà kho của thuyền, đi qua mấy sọt đồ ăn, lại mở boong thuyền ra, ở dưới quả nhiên có mật thất.
Lúc đi xuống, ta dặn dò hắn:
- Sau khi ngươi lên thuyền thì hãy bưng đồ ăn đi ra, sau đó vứt vào nước rồi hãy gào lớn “Có người ngã xuống nước!”
Cách này rất cũ, rất ngốc nhưng nhất thời ta cũng không nghĩ ra được cách nào khác.
Hắn gật đầu nghe lời rồi rời đi.
Sau chuyện xảy ra thế nào ta cũng không rõ, ta chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến những tiếng bước chân chấn động, có rất nhiều người đang chạy tới chạy lui.
Mật thất này quả nhiên kín, không thể nghe thấy tiếng nói ở bên trên, có phải vì xung quanh đều đang chìm trong nước.
Thời gian chậm chạp qua đi, tiếng bước chân trên đỉnh đầu cũng đã biến mất nhưng sau khi mọi thứ im ắng lại, cũng chẳng ai đến gọi ta đi ra ngoài.
Ta dựa vào vách thuyền chờ đợi, càng đợi càng nôn nóng.
Trời ơi, không phải người trông thuyền đã xảy ra chuyện chứ? Có lẽ nào bởi vì ta “trượt chân ngã xuống nước” đã kích thích Lục điện hạ, giận chó đánh mèo người ta, cũng vứt hắn vào sông nuôi cá?
Cái này không phải là không thể. Lục điện hạ vốn coi mạng người như cỏ rác, hắn có thể vì để giá họa cho Vương Hiến Chi mà dễ dàng giết chết Tây Môn, hiện tại giết một người với hắn có là gì.
Ta càng nghĩ càng sợ hãi, cũng chẳng quản được Lục điện hạ có còn hay đã đi, lớn tiếng hô:
- Bên trên có người không? Trên đó có người không? Ta ở đây, ai đến thả ta ra ngoài đi?
Mãi đến khi họng sắp khàn đi thì bên trên mới truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa khoang chậm rãi mở ra, ta vui mừng ngẩng đầu:
- Tử Kính, là ngươi sao?
Khuôn mặt lớn mỉm cười xuất hiện trước mắt ta.
Trong nháy mắt, nụ cười của ta vụt tắt.