[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 20



Mặc trang phục cách ly dày nặng vào, trên dưới bị gói lại như phi hành gia, Cố Tích Triều đi vào phòng bệnh của khu cách ly, thấy mẹ đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, thở oxy, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vốn tái nhợt vì hô hấp không thông mà xuất hiện màu hồng xanh kỳ dị,......

Lời của bác sĩ không ngừng vang bên tai Cố Tích Triều, “Bệnh nhân hô hấp suy kiệt, chỉ có thể dựa vào máy oxy để duy trì, chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể vượt qua hay không phải nhờ vào chính bà......”

“Mẹ ——” Cố Tích Triều nhịn không được bật khóc, nhào tới bên giường, tìm lấy tay mẹ siết chặt, “Mẹ, con biết mẹ là vì con nên mới nằm ở đây...... Đều do con không tốt...... Con biết rõ mẹ vẫn luôn tận tâm tận lực muốn bồi thường cho con, nhưng con...... Lại không chịu cho mẹ cơ hội..... Mẹ, mẹ biết không? Giờ con đã không còn hận mẹ nữa rồi...... Vì mẹ là người thân duy nhất trên đời này của con, nếu ngay cả mẹ cũng bỏ rơi con, con...... Phải làm sao bây giờ?”

Sắc mặt của mẹ ngày càng khác thường, Cố Tích Triều lo lắng gọi, “Mẹ, xin mẹ cố gắng cầm cự, con không thể mất đi mẹ!...... Mẹ, mẹ mở mắt nhìn con đi, nhìn con được không? Mẹ......”

Bà như nghe thấy tiếng gọi của cậu, từ từ mở mắt, mấp máy môi như muốn nói gì, Cố Tích Triều nín khóc mỉm cười nhìn bà, nhưng đột nhiên, hô hấp của bà trở nên dồn dập mà khó khăn, sắc mặt nháy mắt như biến thành màu trắng.

Cố Tích Triều hoảng sợ, lật gật gọi, “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau......”

Chốc sau Cố Tích Triều đã bị nhân viên y tế ép buộc mang ra khỏi khu cách ly, cởi ra trang phục cách ly nặng nề, rửa tay khử trùng xong đi ra, ba người nhà họ Thích vẫn đứng suốt bên ngoài chờ vội vàng đón cậu hỏi han, “Sao rồi?”

“Đang cấp cứu......” Cố Tích Triều uể oải đáp, ánh mắt mờ mịt muốn tìm một nơi để tựa vào, đến lúc định thần lại, cậu phát hiện mình rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Không còn hơi sức quan tâm cô chú đang đứng ngay bên cạnh, Cố Tích Triều dựa vào lòng Thích Thiếu Thương, nắm chặt anh không buông, nếu không cậu không biết phải làm sao gắng gượng.

Nếu mẹ đi rồi, bản thân đến cả người thân duy nhất cũng không còn, mà nơi cậu xem như nhà, giờ lại không biết còn có thể chứa chấp mình không nữa.

Chẳng lẽ số mệnh của cậu nhất định phải cô đơn cả đời vậy sao?

Thích Thiếu Thương cảm giác đầu vai mình ẩm ướt, sóng mũi không khỏi cũng cay cay theo, “Tích Triều, dì sẽ không sao đâu......” Những lời an ủi luôn rất cứng nhắc, nhưng có còn hơn không.

Thích Thiệu Lương đi tới vỗ vai Cố Tích Triều, cậu ngẩng đầu, hai mắt đầy sương nhìn người chú luôn luôn đối xử tử tế yêu quý cậu.

“Tích Triều, bất kể cuối cùng kết quả thế nào ——” Làm bác sĩ, Thích Thiệu Lương rất khó lạc quan nói với cậu rằng mẹ cậu nhất định sẽ không sao, “Thì, cháu còn có chúng ta —— Chúng ta, vẫn xem cháu là người một nhà.”

Cố Tích Triều chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài, khóe miệng không tự giác cong lên.

Mẹ cũng đi tới, cười hòa ái, “Đúng vậy, Tích Triều, chúng ta vẫn luôn xem cháu như con cái mình......”

“Ba! Mẹ! Hai người ——” Thích Thiếu Thương mừng rỡ tròn mắt nhìn ba mẹ, họ nói vậy, có phải có nghĩa là......

Mẹ lại tránh né ánh mắt của anh, “Chúng ta, chỉ là ăn ngay nói thật, chuyện khác, về sau hãy nói.”

Vẫn cứ lảng tránh, Thích Thiếu Thương thấy hơi thất vọng, nhưng nhìn thấy thái độ của ba mẹ với Tích Triều, vẫn thầm mong đợi.

Thấp thỏm bất an nửa ngày, bác sĩ cởi trang phục cách ly đi tới, như trút được gánh nặng, “Bà Cố đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, không sao rồi......”

Cố Tích Triều từ trên ghế bật dậy vọt tới trước mặt bác sĩ, hỏi lại, “Thật chứ? Thật chứ?”

Nhìn thấy bác sĩ mỉm cười gật đầu đáp lại, “Đúng là kỳ tích, thông thường bệnh nhân sars đã tới tình trạng suy hô hấp thì gần như không còn hy vọng, nhưng bà ấy lại tiếp tục cầm cự......”

Thần kinh căng thẳng của Cố Tích Triều rốt cục có thể thả lỏng, đột nhiên người mềm oặt......

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương vội vàng lao đến đỡ lấy thân mình đang trượt xuống của cậu, nhìn thấy cậu nhắm mắt sắc mặt trắng bệch, rõ là hôn mê, vươn tay sờ trán, rất nóng, Thích Thiếu Thương sợ tới hồn bay phách lạc, “Ba! Mẹ! Đầu Tích Triều nóng lắm! Có phải bị nhiễm không!”

Thích Thiệu Lương đi tới sờ tráng Cố Tích Triều, thoáng suy tư, lại ngẩng đầu dữ dằn liếc nhìn như muốn xẻo thằng con của mình, đổi thành anh ngơ ngác.

“Mau đưa nó tới phòng cấp cứu!”

Cố Tích Triều truyền nước biển, nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu ngủ rất sâu, ba mẹ mặt sa sầm, chỉ nói một câu cẩn thận trông chừng cậu xong thì đi ra ngoài, để lại Thích Thiếu Thương lần nữa tiếp tục ngơ ngác.

Thấy nhiệt độ trên trán Cố Tích Triều giảm dần, Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng thả lỏng, chỉ cần không phải nhiễm sars thì tốt rồi.

Lúc truyền xong bình nước biển, Thích Thiếu Thương đi ra ngoài gọi y tá, xa xa nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ở một góc sáng sủa, nhưng đang nói chuyện gì rất nghiêm trọng, hai người đều nhíu chặt mày, rất nghiêm túc, trực giác của Thích Thiếu Thương nói cho anh biết, chuyện họ đang bàn bạc nhất định có liên quan đến Tích Triều.

Thích Thiếu Thương bỗng nảy lên một ý nghĩ khá gay go, sẽ không phải...... Tích Triều bị bệnh gì nặng chứ?

Phi! Phi! Thích Thiếu Thương lập tức mắng mình đúng là miệng quạ đen, sao có thể nghĩ chuyện không may vậy chứ!

Nhưng lúc ba mẹ quay lại, Thích Thiếu Thương vẫn nhịn không được hỏi, “Tích Triều rốt cục bị sao vậy? Khi không đang khỏe mạnh sao lại sốt còn ngất xỉu nữa? Cậu ấy sẽ không......”

Ba lại hung hăng liếc anh, chỉ vào Thích Thiếu Thương mắng, “Thằng quỷ nhà ngươi còn không biết xấu hổ đi hỏi nữa hả! Còn không phải do nhà ngươi báo hại!”

“Con?” Thích Thiếu Thương chỉ vào mũi mình, vẻ mặt vô tội, “Con làm sao?”

“Còn giả bộ?” Thích Thiệu Lương ngó nghiêng xung quanh không có người ngoài, mới thấp giọng nói, “Bộ con không nhìn thấy giường của con —— có vết máu sao? Đêm qua thằng quỷ nhà ngươi rốt cục làm kiểu gì, dày vò Tích Triều thành thế này! Trong lòng con rõ nhất!! Tích Triều đứa trẻ này cũng đúng là, không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng sớm chạy đi hứng gió biển, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy —— Con cho Tích Triều là người làm bằng sắt sao?”

Thích Thiếu Thương đuối lý cúi đầu, vốn sáng ra lúc ở bờ biển tìm được cậu thì phát hiện sắc mặt cậu không tốt lắm, nhưng, phải lo khuyên Tích Triều cùng anh về nhà, về nhà rồi phải đối phó ba mẹ, ba mẹ còn chưa đối phó xong thì gặp mẹ của Tích Triều bệnh tình nguy cấp, nhiều chuyện liên tiếp, cả nhà kể cả bản thân Cố Tích Triều cũng không chú ý tới cơ thể cậu không khỏe.

Đúng là đáng chết! Thích Thiếu Thương không khỏi mắng mình, sao có thể sơ ý dữ vậy, báo hại Tích Triều bị ốm đau tra tấn.

Thích Thiệu Lương tiếp tục mắng nhiếc con mình, “Ba biết các con tuổi trẻ có cảm xúc mạnh mẽ, nhưng không thể cảm xúc dâng trào thì bất chấp mọi thứ! Các con cơ bản không biết gì mà làm bậy, nhỡ xảy chuyện con biết không hả? Con đó, làm việc chưa từng nghĩ tới hậu quả! May lần này Tích Triều không bị thương nặng...... Aiz, sao tôi lại sinh ra tai họa như nó hả trời!”

Thích Thiếu Thương mặt đầy xấu hổ, ủ ê đến không thể ủ ê hơn nữa, bặm môi lầu bầu thanh minh, “Con cũng đâu muốn đâu...... Tại không có kinh nghiệm......”

“Cái gì?!” Ba mẹ đồng thời lớn tiếng hỏi lại.

“Không có gì! Không có gì!” Thích Thiếu Thương chột dạ nhìn trần nhà.

“Ưm...... Ồn quá......” Cố Tích Triều lầm bầm, mí mắt giật giật, một nhà ba người lập tức im lặng, thấy Cố Tích Triều từ từ tỉnh lại, sắc mặt hồng hào hơn nhiều, tảng đá lớn đè trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.

Cố Tích Triều không yên ngồi dậy muốn xuống giường, “Tôi phải đi thăm mẹ!”

Thích Thiếu Thương vội vàng đè cậu xuống giường lại, “Dì đã ổn rồi, cậu thân mình còn yếu, không nên chạy tới khu cách ly, rất nguy hiểm!”

Cố Tích Triều trừng mắt liếc Thích Thiếu Thương, thân mình yếu? Ai báo hại?

Thích Thiếu Thương tự biết đuối lý, cười gượng hắc hắc hai tiếng, vốn định sáp lại nói hai ba câu xin lỗi, lại bị ông già nhà mình vung tay to đẩy qua một bên.

“Tích Triều,” Thích Thiệu Lương hỏi, “Giờ con cảm thấy thế nào rồi? Có thấy choáng váng hay không thoải mái chỗ nào không?”

Hoàn toàn là mấy câu hỏi có lệ của bác sĩ, Cố Tích Triều lại bất giác đỏ mặt, lắc đầu, “Không sao ạ, cô chú không cần lo lắng.”

Thích Thiệu Lương cười nói, “Không sao thì tốt rồi, nhưng, Tích Triều ——” Thích Thiệu Lương lời nói thành khẩn, “Về sau cháu nhất thiết không thể mặc thằng khốn kia quấy rối, làm không khéo sẽ bị thương! Ừm ——” Ông thoáng khựng lại rồi nói tiếp, “Dù...... Dù có muốn làm, cũng nên chú ý tới phương pháp......”

Phương pháp?!

“Ba! Ba, ba, ba ——” Thích Thiếu Thương run rẩy chỉ vào ba mình, khoa trương quát lên, “Ba cư nhiên biết!?” Sau đó nắm tay áo mẹ mình lắc mạnh, “Mẹ, mẹ phải điều tra ba, ổng, ổng, ổng khẳng định có vấn đề!”

Không đợi ông ba đấm cho, thì mẹ đã đập lên lưng anh một cái không nhẹ không mạnh, “Con vớ vẩn ồn ào gì hả! Con mới có vấn đề! Mẹ với ba con là bác sĩ, chuyện thế này, chúng ta đương nhiên biết chút ít! Bệnh nhân như vậy chúng ta cũng từng gặp qua......”

“Vậy, ba, mẹ, hai người...... Chúng con...... Ừm......” Thích Thiếu Thương ấp a ấp úng, đơn giản là muốn hỏi thái độ của cha mẹ đối với họ.

Ba mẹ đương nhiên hiểu, mẹ thở dài một hơi, sắc mặt nhìn qua không mấy tốt, “Chuyện thế này, chúng ta từng gặp, nhưng thật sự rơi xuống đầu mình đúng là rất khó chấp nhận, nhưng, thanh niên các con có cách nghĩ của riêng mình, chúng ta nếu phản đối chỉ sợ các con cũng không nghe, kiên quyết tách ra, các con nhất định sẽ hận chúng ta...... Nên, mẹ và ba con mới nãy đã thương lượng rồi, chuyện của các con chúng ta tạm thời cho qua......”

“A?” Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều liếc nhau, đồng thời bật thốt, này, quả thật rất bất ngờ.

Thích Thiệu Lương tiếp lời, “Thiếu Thương con đã nói, chuyện của con, ba không có quyền đưa ra kết luận, con nói đúng, cho nên ba và mẹ con đồng ý đem quyền lựa chọn giao cho các con. Hai người các con, là do chúng ta nuôi lớn, kỳ thật, nếu không phải vì các con đều là con trai mà chúng ta xưa nay chưa từng nghĩ về phương diện kia, vốn nên sớm nhận ra, tình cảm giữa các con quả thực so với một đôi trai gái còn sâu đậm hơn, ba tin các con là nghiêm túc nên ba không làm chuyện chia rẽ uyên ương. Các con cũng đã trưởng thành, chuyện của mình hẳn phải do chính mình quyết định. Từ nay về sau, nếu các con có thể yêu nhau mãi mãi, ba mẹ chúc các con bạc đầu giai lão, tuy rằng, ba và mẹ con cũng rất muốn ôm cháu nội, nhưng —— Chung quy không thể vì nguyện vọng của bản thân mà hại các con cả đời không hạnh phúc. Nếu một ngày tình cảm giữa các con thay đổi, ba cũng hy vọng các con có thể chia tay trong hòa bình, các con từ nhỏ đã là bạn thân, bất luận tương lai có kết cục thế nào, ba cũng không muốn nhìn thấy các con tổn thương lẫn nhau.”

“Sẽ không!” Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đồng thanh đáp, về sau bất luận xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không tổn thương nhau.

“Ba, mẹ ——” Thích Thiếu Thương vẫn còn chút khó mà tin, “Hai người —— thật sự không phản đối?”

Ba quăng cho anh một cái nhìn xem thường, “Chúng ta không phản đối, nhưng mà, là tự con nói, con có đáng để Tích Triều tin tưởng đáng để yêu không, phải do Tích Triều phán xét, nhìn con —— Vừa lười biếng vừa tùy hứng vừa nông nổi, trời sanh tính tình không tốt, tác phong thổ phỉ, không chút nào chín chắn, Tích Triều —— Con khẳng định con muốn theo nó?”

“Này! Con ba có kém cỏi đến vậy không?! Dù có kém cỏi đi nữa cũng do ba sinh, ba cần gì sỉ nhục con vậy hả!!??” Thích Thiếu Thương nổi trận lôi đình, ông già này, vừa nãy còn biểu hiện tiến bộ vĩ đại như vậy, xoay lưng liền đánh giá thấp con mình! “Ba, ba là muốn chia rẽ tụi con phải không? Muốn xoi mói tụi con cứ việc nói thẳng, việc gì phải quanh co chứ??!!”

Trên trán ông nổi gân xanh, mẹ cùng Cố Tích Triều vội vàng nhanh tay lẹ mắt mỗi người giữ chặt một bên, hai cha con này, cãi nhau mười mấy năm, còn chưa thấy chán sao.

“Chú, chú đừng nghe Thiếu Thương nói bậy,” Cố Tích Triều lời ngon tiếng ngọt trấn an Thích Thiệu Lương đang đầu đầy hắc tuyến, “Vấn đề chú nói, cháu cũng đã nghiêm túc suy nghĩ rồi......”

“A?” Thích Thiếu Thương xoẹt phát chuyển tầm mắt qua Cố Tích Triều, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng.

Cố Tích Triều nhìn sâu vào mắt Thích Thiếu Thương, nói “Thiếu Thương cậu ấy, quả thật có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cậu ấy đối với cháu không như vậy, cậu ấy đúng là rất lười biếng, nhưng vì cháu, bắt cậu ấy thức khuya, dậy sớm, làm bao nhiêu việc cậu ấy cũng chưa từng trách móc một tiếng, cậu ấy đúng là rất tùy hứng nông nổi, nhưng lời của cháu, cậu ấy nhất định nghe theo, cậu ấy không đủ chín chắn, nhưng cháu thấy cậu ấy đang rất cố gắng thay đổi...... Tóm lại, cháu tin cậu ấy!”

“Tích Triều ” Thích Thiếu Thương hai mắt long lanh tràn đầy thâm tình khẩn thiết nhìn Cố Tích Triều, thỉnh thoảng còn dương dương tự đắc khiêu khích cực độ liếc ông cha đôi ba lần.

“Nhưng ——” Cố Tích Triều bỗng chèn thêm, “Đôi khi cậu ấy đích thật là...... Hơi có tác phong thổ phỉ, cái này...... Cháu...... cũng đành bó tay......”

“Đừng lo!” Thích Thiệu Lương lập tức vỗ ngực hứa hẹn, “Thằng quỷ này nếu còn dám làm càn bắt nạt cháu, chú sẽ thay cháu trừng phạt nó!”

Mặt Thích Thiếu Thương lập tức nhăn nhó như chịu đả kích nặng nề, Cố Tích Triều nhịn không được bật cười, không khỏi tiến lên ôm chú Thích, “Chú, cám ơn chú, còn có cô, cám ơn hai người!”

Có thể gặp được gia đình Thích Thiếu Thương, đúng là chuyện may mắn nhất đời này của cậu.

“Này, này, hai người ——” Thích Thiếu Thương lại bất mãn, hai tay đè trên vai Cố Tích Triều cùng ba mình tách ra hai bên, thở phì phì ồn ào cả lên, “Tích Triều, cậu chưa từng chịu chủ động ôm tôi, vậy mà đi ôm ông già này!!!”

Bốn con mắt đầy sát khí đồng loạt bắn về phía anh, Thích Thiếu Thương khẽ rùng mình, vèo trốn ra sau lưng mẹ mình xua tay, “Xem như tôi chưa nói gì hết.”

Thích Thiếu Thương không thể không thừa nhận một sự thật tàn khốc, trong “Một nhà bốn người” này, có vẻ mình là người không có địa vị nhất

————————

“Vãn Tình, em có tính toán gì cho tương lai không?”

Cố Tích Triều cùng Vãn Tình ngồi tại băng ghế đá trên con đường trung tâm của công viên, bóng râm dày đặc che chắn nắng hè gay gắt cho họ.

“Em sẽ dốc lòng học hành để xin được học bổng toàn phần, còn có thể đi làm thêm kiếm tiền,” Vãn Tình nói, “Tóm lại em nhất định cố gắng hoàn thành đại học, sẽ không bỏ dở nửa chừng!”

“Vậy nhất định sẽ rất vất vả! Một cô gái như em......” Cố Tích Triều nghĩ tới sau này Vãn Tình thân gái một mình gắng gượng nơi đất khách quê người, vẫn thấy hơi đau lòng.

“Đừng xem thường con gái, anh phải tin em chứ, em mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của anh nhiều đấy!” Vãn Tình đùa nói một cách tự nhiên nhìn Cố Tích Triều, “Em ở nước ngoài học hai năm, từ lâu đã quen sống độc lập, chỉ là về sau phải tự lực cánh sinh có thể sẽ hơi vất vả tí, nhưng em không sợ đâu, em đã là người trưởng thành, đáng lẽ không nên dựa dẫm vào gia đình từ lâu mới đúng, không phải sao?”

Cố Tích Triều gật đầu, cậu tin lời của Vãn Tình, quả thật cô mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của cậu, cô cũng không phải dạng đại tiểu thư quen cưng chiều từ bé, cô quật cường từ trong xương cốt giống như mình, không chịu thua, cô có kiêu ngạo của mình, quyết không nhận sự đồng tình của người khác. Thích Thiếu Thương nói đúng, Vãn Tình cần sự giúp đỡ của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận tình yêu bố thí của mình.

Nên, Cố Tích Triều đã suy nghĩ rất kỹ càng, cậu sẽ không bao giờ tùy tiện đem hạnh phúc cả đời của ba người ra đánh cược lần nữa. Cậu tin tưởng, một ngày nào đó, Vãn Tình cũng sẽ tìm được một bến bờ hạnh phúc thuộc về riêng mình.

“Vãn Tình, nếu sau này có gì khó khăn, nhất định phải nói anh biết, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em!”

“Đương nhiên, chúng mình là bạn tốt mà! Em sẽ không khách sáo với anh đâu đó!”

Hai người nhìn nhau cười, Cố Tích Triều phát hiện, kỳ thật cậu và Vãn Tình có rất nhiều điểm tương đồng, nhưng, xem ra hai thì người quá tương đồng làm bạn bè sẽ thích hợp hơn, giống như cậu và Vãn Tình, mà hai người bù đắp lẫn nhau thì thích hợp làm người yêu hơn, giống như cậu và Thích Thiếu Thương.

“Đúng rồi, nếu anh không ngại, phải thành thật trả lời em,” Vãn Tình đột nhiên hỏi, “Người kia có phải Thích Thiếu Thương không?”

Cố Tích Triều ngạc nhiên hỏi lại, “Sao em biết?”

“Đúng là vậy mà,” Vãn Tình vẻ mặt sáng tỏ tươi cười, “Hôm đó hai người ở dưới lầu nhà em, em thấy ảnh hôn anh......”

Cố Tích Triều mặt đỏ bừng, hơi lúng túng, “Em...... Có phải cảm thấy tụi anh......”

“Đổi lại là người khác, có thể em sẽ cảm thấy quái lạ, nhưng là hai người các anh ——” Vãn Tình nói, “Thật ra lúc học trung học thì đã cảm thấy anh đối với anh ấy tốt hơn em rồi —— Nên ngược lại em cảm thấy hai người bên nhau, rất đương nhiên!”

“Phải không?” Cố Tích Triều hơi ngượng ngùng cười cười, Vãn Tình cũng cười rộ lên.

Tháng 7 nắng gắt như lửa, nhiệt độ cao giết virus chết người, mang lại cuộc sống mới, hy vọng mới cho mọi người.

Ngày mẹ Cố Tích Triều xuất viện, cửa bệnh viện rất náo nhiệt, vì bà là bệnh nhân sars cuối cùng khỏi hẳn xuất viện.

Y tá, hoa tươi, cười tươi, vui vẻ đưa tiễn, đón chào.

Sau cuộc chiến sinh tử giữa người và bệnh rốt cục thấy được đoạn kết, mọi người kiên cường mỉm cười đi đến cuối con đường.

Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương cùng nhau đón mẹ về nhà, từ ngày nghỉ hè về nhà đã lâu, nhưng đây là ngày đầu tiên cậu về nhà của mình.

Thật ra thì Cố Tích Triều biết mấy ngày trước khi mẹ nhiễm bệnh toàn sống ở ký túc xá bệnh viện, nên nhà của cậu vốn không có virus gì cả, nhưng do chú quá lo lắng cậu một mình ở nhà không ai chăm sóc mới nói vậy thôi, mà chính cậu, cũng không muốn lật tẩy.

Mẹ thoạt nhìn đã hồi phục như cũ, sắc mặt hồng hào, rất có tinh thần, Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, người đứng đằng sau gật đầu với cậu, Cố Tích Triều cắn môi, nói, “Mẹ, con có chuyện phải nói với mẹ......”

Mẹ cười nói, “Có phải chuyện của con và Thiếu Thương không?”

“Mẹ ——?” Cố Tích Triều rất ngạc nhiên, chẳng lẽ mẹ đã biết trước?

“Trước lúc xuất viện, ba mẹ của Thiếu Thương đã nói với mẹ rồi,” Bà cười, “Nói thật, mẹ cảm thấy rất bất ngờ, nhưng, bác sĩ Thích nói rất đúng, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của các con hẳn phải do các con tự mình lựa chọn, huống hồ —— Mẹ là một người mẹ không có trách nhiệm, Tích Triều —— Mẹ chưa từng mang lại cho con một cuộc sống tốt đẹp, nên không có tư cách can thiệp vào việc con lựa chọn cuộc sống mình mong muốn.”

“Mẹ, đừng nói vậy,” Cố Tích Triều cầm tay mẹ, “Chuyện quá khứ, hãy để nó qua đi.”

Bà vui mừng vỗ lên mu bàn tay con mình, “Cả đời này của mẹ, chưa từng biết đến tình yêu thật sự, chưa từng có hạnh phúc gì đáng nói, nguyện vọng duy nhất của mẹ, chính là hy vọng con có thể tìm được tình yêu thật sự, có thể hạnh phúc.”

“Mẹ, đừng quên, nửa đời sau của mẹ còn có con!” Hạnh phúc đã mất may mà còn có thời gian nửa đời người để bù đắp lại, Cố Tích Triều thật sự cảm tạ trời xanh không cướp đi sinh mạng của mẹ mình.

“Còn cháu nữa, dì,” Thích Thiếu Thương đặt tay lên hai bàn tay mẹ con Tích Triều đang nắm nhau, “Về sau cháu sẽ chăm sóc dì cùng Tích Triều thật tốt!”

Bà rút tay lại, đặt tay hai người bên nhau, “Hai người bên nhau, không nhất thiết phải ai chăm sóc ai ai nhường nhịn ai, mà phải là hai người giúp đỡ nhau dựa dẫm nhau bao dung nhau thông cảm nhau, nên, Tích Triều à, con đừng nên quá độc tài quá tùy tiện quá tự cao, thỉnh thoảng cũng nên nghe theo Thiếu Thương, đừng lúc nào cũng bắt người ta nhường nhịn con......”

“Dì, dì, dì...... Đúng là rất vĩ đại!” Thích Thiếu Thương rơi nước mắt cảm động, cuối cùng cũng có người chịu nói lời công bằng rồi, dì, sáng suốt hơn hai cụ già hồ đồ nhà cháu nhiều! Bỏ qua hiện tượng nhìn rõ bản chất, cháu mới là người bị bắt nạt bị áp bức phải không ạ?

Cố Tích Triều bĩu môi, tức giận trừng mắt Thích Thiếu Thương, ai kia vẫn cười đắc ý, cười đắc ý, cười đến thật khó ưa.

Mẹ thấy hai người mắt qua mày lại, bỗng cười nói, “Có phải mẹ cản trở hai đứa không, mẹ vào phòng đây!”

“Không có, không có!” Thích Thiếu Thương vội nói, “Tụi cháu đi thì tốt hơn, dì xem TV, đừng quan tâm tụi cháu!” Nói xong Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều từ sofa đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ của Cố Tích Triều rất đơn giản, một giường đơn, một bàn làm việc cùng một ghế, toàn bộ đồ trong phòng.

“Trời! Trời! Giường của cậu nhỏ quá!” Thích Thiếu Thương thở dài, “Nhưng không sao, ôm nhau ngủ cũng tạm chấp nhận được.”

“Cậu đứng lên cho tôi! Tôi chưa từng nói muốn giữ cậu lại ngủ!” Cố Tích Triều buồn bực vươn tay túm cái tên rất tự nhiên dựa vào giường mình bắt chéo chân, ai ngờ tên vô lại kia kéo mạnh, bản thân trọng tâm không vững ngã oài xuống, chuẩn xác ngã vào lòng người nọ.

Cố Tích Triều đang định phát cáu, Thích Thiếu Thương lại buông cậu ra, đút tay vào túi quần hai bên tìm tìm, móc ra hai cái di động giống nhau như đúc, đem một cái trong đó nhét vào tay Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều trước nhìn sau nhìn, ánh mắt dò hỏi nhìn Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương nói, “Còn tháng nữa thì khai giảng, tôi biết sau khi về trường, chúng ta sẽ không thể thế này nữa...... Đâu đâu cũng phải kiêng dè, để không bị đuổi học chúng ta phải giữ khoảng cách, nếu có di động thì sẽ tiện hơn nhiều, nếu mà cậu nhớ tôi thì nhắn tin......” Nói xong Thích Thiếu Thương bấm mấy con số, nháy mắt di động của Cố Tích Triều đã reo vang, trên màn hình hiện lên một dãy số.

“Đó, đó là số của tôi, cậu phải nhớ kỹ nha!” Thích Thiếu Thương nói.

Cố Tích Triều đấm anh một quyền, “Mấy tuổi đầu rồi? Còn dùng tiếng chuông ‘Doraemon’ con nít vậy hả?”

“Không thích? Vậy đổi thành ‘vợ ơi vợ à anh yêu vợ, như chuột yêu gạo’, thấy sao?”

“Quên đi! Hãy cứ để Doraemon đi!”

“Aiz ——” Thích Thiếu Thương bỗng thở dài thườn thượt, “Bao giờ thì mới có thể tốt nghiệp đây?”

“Đợi không được?” Cố Tích Triều nhướng mày cười, “Sau khi tốt nghiệp đại học tôi còn muốn học lên tiếp!”

“Tôi biết! Cậu muốn ra nước ngoài du học đúng không! Không sao, tôi đi với cậu!” Thích Thiếu Thương ra vẻ oai phong lẫm liệt, “Không phải là TOEFL, GRE thôi sao? Tôi thi là được chứ gì!”

“Cậu?” Cố Tích Triều cố tình lộ ra vẻ nghi ngờ, anh thi đậu sao?

Thích Thiếu Thương ấm ức trừng to mắt, “Cậu đừng xem thường tôi, tôi nói có thể thi đậu thì nhất định có thể đậu, có bao giờ tôi gạt cậu chưa?”

“Cậu à, qua chuyên bốn được đi rồi hãy nói!” Cố Tích Triều ngoài miệng thì nói vậy, trên mặt lại bất giác lộ ra tươi cười, quả thật trước nay anh chưa từng khoác lác với cậu bao giờ, chưa từng khiến cậu thất vọng.

Trên bàn làm việc đặt cạnh giường, hai con ốc biển thất tinh xếp kế nhau có đôi có cặp.

Về sau họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa, thoắt chốc, hạnh phúc chân thật biết bao.

Khoa học chứng minh, mắt sẽ lừa người, nhìn thấy không nhất định là thật, phải gia tăng cảm giác thật, cần các giác quan giúp đỡ, ví dụ như xúc giác, chạm vào so với nhìn thấy dù sao vẫn có cảm giác thật hơn.

Khoa học cần chứng minh bằng thực tiễn, vì thế Thích Thiếu Thương dựa vào nền tảng khoa học, tinh thần thực tiễn, dựa vào xúc giác của môi và tay cảm nhận độ tồn tại thật của hạnh phúc.

Còn Cố Tích Triều thì bất mãn người nọ đột nhiên động tay động chân giở trò, “Này! Cậu...... Làm gì?...... Buông ra......”

“Làm gì?” Môi Thích Thiếu Thương cọ bên tai cậu, “Không phải đã nói phải ‘thực tiễn’ sao?”

“Thích Thiếu Thương! Chú nói cậu không được làm càn!” Mẹ đang ở ngay ngoài phòng khách, để bà nghe thấy thì xấu hổ cỡ nào.

“Dì cũng nói, thỉnh thoảng cậu cũng phải nghe theo tôi!” Cậu có người làm chỗ dựa, tôi cũng có, Thích Thiếu Thương đắc ý vùi đầu tiếp tục, “Lần này tôi sẽ cẩn thận, nhất định không để cậu bị thương.”

“Cậu —— Buông ra...... Tôi không muốn!” Cố Tích Triều còn đang giãy dụa.

“Tại sao không muốn?”

“Đây là giường của tôi, địa bàn của tôi tôi làm chủ! Tôi nói không được thì không được!”

“Hắc hắc...... Xin lỗi nha —— Tôi là đồng sở hữu!”

“Cậu...... A...... Vô liêm sỉ......”

Toàn văn hoàn

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv