[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 13



Thứ 6, ngày 6 tháng 6, trời âm u

Ngày mai là ngày thi tuyển đại học.

Năm đó khi mình thi vào đại học có cảm giác thế nào nhỉ, đã hoàn toàn quên rồi.

Không biết Lược Thương chuẩn bị sao rồi?

Sẩm tối, Lược Thương gọi điện, giọng cậu gấp đến độ sắp bật khóc, “Anh, em không tìm được Thiết Thủ, làm sao đây làm sao đây?!”

“Sao lại thế này?” Tôi kinh ngạc.

“Mấy ngày nay em liên tục gọi điện cho anh ấy, nhưng đã bốn ngày, vẫn không gọi được, tại sao có thể như vậy!? Ngày mai em phải thi, nhưng anh ấy...... Đi đâu rồi?......”

Tôi phần nào có thể thấu hiểu kinh hoàng cùng thất thố của em ấy, thâm tâm thầm mắng nhiếc Thiết Thủ, tên khốn, lại vào đúng lúc này chơi trò mất tích, cậu ta sẽ hại chết Lược Thương mất!

Nhưng tôi rất nhanh nghĩ lại, Lược Thương nội trú, phương thức quản lý của trung học là khép kín, trong ký túc xá căn bản không có điện thoại, em ấy cùng Thiết Thủ liên lạc thông qua một điện thoại công công của căn tin trường, nên trước nay đều là Lược Thương gọi điện cho Thiết Thủ, mà Thiết Thủ dù có muốn tìm em ấy cũng tìm không được, chung quy không thể gọi điện đến căn tin nhờ ông chú bán căn tin từ trong mấy ngàn học sinh toàn trường tìm gọi người tên Thôi Lược Thương.

Vì thế tôi nói, “Lược Thương, đừng gấp, anh đoán chắc điện thoại trong ký túc xá của Thiết Thủ bị hư, vầy đi, điện thoại Thiết Thủ không phải 7145623 sao? Em thử gọi đến ký túc xá bên cạnh 7145622 hoặc 7145624, nhờ họ giúp gọi Thiết Thủ qua.”

“A, được! Anh, cũng là anh thông minh!” Lược Thương hưng phấn gác máy.

Nhưng lát sau, Lược Thương lại gọi qua, giọng điệu đầy mất mác, “Em thử rồi, gì mà 622, 624, 625...... Em thử hết, vẫn gọi không được!”

Xem ra đường dây điện thoại của tầng đó bị hư rồi.

Tôi biết, nếu hôm nay Lược Thương không tìm được Thiết Thủ, cuộc thi ngày mai, aiz, thiết tưởng hậu quả khó lường a!

“Lược Thương, anh giúp em đi tìm cậu ta! Tám rưỡi em gọi lại cho anh.” Tôi gác máy, phi nhanh xuống lầu, đạp xe thẳng tiến khu số 10.

Tòa nhà này từng bị cách ly, nhưng hiện tại đã bỏ phong tỏa.

Tôi tìm đến ký túc xá của Thiết Thủ, nhưng cậu ta đi vắng, hỏi qua bạn cùng phòng, quả nhiên, đường dây điện thoại cả tầng này đều xảy ra vấn đề, lại vì phong tỏa, công nhân duy tu trì trệ chưa đến, đã ngâm dấm không biết nhiêu ngày.

Tôi hỏi Thiết Thủ đâu, họ nói đi đến văn phòng trường rồi, tôi nhắn lại một câu, nếu cậu ấy về, bảo cậu phải trước tám rưỡi đến phòng 728 khu số 6 tìm Cố Tích Triều! Sau đó vội vàng đến văn phòng quản lý trường, thấy cô trong trường lại nói cho cậu biết cậu ta vừa mới đi.

Tôi lại chạy về ký túc xá, biết được cậu ta còn chưa về, vì thế đạp xe một vòng quanh trường tìm bóng dáng của Thiết Thủ.

Vườn trường rất lớn, tôi từng gặp một bạn khác trường trên xe lửa, cậu ta vậy mà hỏi tôi, trong trường mấy cậu có phải có một khu rừng không?”

Lúc ấy Thiếu Thương ghẹo cậu ta, rừng rậm thì không, sân golf thì có mấy cái.

Rừng quả thật không có, rừng nhỏ thì đúng là có rất nhiều, đều là địa điểm lý tưởng có mấy đôi tình nhân ước hẹn, vì tìm người, tôi kiên trì đi vào, aiz, không khí trong trường này, thật sự cần thiết phải chấn chỉnh!

Tìm trong từng ngóc ngách vườn trường, cuối cùng lại ngay cổng lớn xích sắt tìm được Thiết Thủ, nhìn đồng hồ, tám giờ, hoàn hảo, tới kịp.

Tôi rất muốn mắng cậu ta một trận, hại tôi tìm vất vả thế, nhưng nhịn, vì cậu ta nói ——

“Tôi rất muốn trèo tường ra ngoài, đi gặp Lược Thương!”

“Cậu —— Mau theo tôi về ký túc xá!”

Về tới ký túc xá, vừa hay Lược Thương điện tới, tôi biết ngay thằng nhóc này khẳng định chưa đợi được đến tám rưỡi sẽ gọi tới mà.

Đối thoại của hai người, quên đi, tôi lười nghe, tiện tay cầm một quyển sách xem, là sử văn Châu Âu.

Tôi đọc từ thời trung cổ tới tận thế chiến thứ hai, Thiết Thủ mới lưu luyến gác máy.

“Cám ơn cậu a!” Thiết Thủ nói với tôi.

“Không có gì!” Tôi cũng không muốn Lược Thương khổ sở, không muốn bị ảnh hưởng trước ngày thi.

Thiết Thủ lại than ngắn thở dài, “Lược Thương hai ngày trước không cẩn thận bị trật chân......”

“A?” Tôi giật mình, đứa nhóc này, ngày thi cận kề, cư nhiên còn lơ là bất cẩn để xảy ra bất trắc như vậy, thật không để người khác bớt lo mà!

“Em ấy nói đã gọi cho tôi không dưới hai mươi cuộc, từ ký túc xá của em ấy đến căn tin rất xa, tôi đang nghĩ, hai ngày nay, em ấy chịu đau khập khiễng đi qua đi lại nhiêu lần......”

Tôi chưa từng thấy qua biểu tình thương cảm vậy của Thiết Thủ, nhất thời không biết nên nói sao.

Lược Thương đứa nhỏ này, thật đúng là...... Chân em ấy, sợ đến mai cũng khó mà tốt được.

Đứa nhóc ngốc ngếch này! Nhưng tôi có thể hiểu, thật sự có thể hiểu.

Cuối cùng tôi nói với Thiết Thủ, “Cậu, đi mua di động đi!”

Không nên để Lược Thương tiếp tục lo lắng, tư vị người quan tâm bặt vô âm tín —— Tôi chịu đủ rồi!

Thiết Thủ cười cười, lúc gần đi, quay đầu nói với tôi, “Yên tâm đi, Thiếu Thương sẽ nhanh khỏe thôi!”

Tôi tới giờ vẫn oán hận sars, nếu không phải vì sars, trường chúng tôi sẽ không bị phong tỏa, tôi đã có thể ở bên chăm sóc Thiếu Thương, mà giờ, anh một thân một mình trơ trọi nằm trong bệnh viện, tôi thì ngoài chờ đợi ra không thể làm gì cả.

......

Sau khi vào tháng 6, tình hình lan tràn dịch bệnh sars có xu thế thu hẹp, tuy rằng mỗi ngày vẫn có ca bệnh mới xuất hiện, nhưng nói tóm lại, tình huống các nơi đều có chuyển biến tốt đẹp, mọi người dần dần thấy được bình minh thắng lợi trước sars.

Nhà trường thông báo ngày nghỉ, ngày 20 tháng 6, sớm hơn thường lệ 20 ngày.

Nghe người khi nghe tin này, đều kích động không thôi, bị nhốt trong trường thời gian dài, mọi người trước nay chưa từng khát vọng về nhà đến vậy, đến cả người bình thường không mấy lưu luyến gia đình, cũng ước gì có thể lập tức mọc cánh bay về nhà.

Nhưng trước đó, còn phải vượt qua cửa ải kỳ thi cuối kỳ trước đã, nhưng vì trường học cho nghỉ đã lâu, lại muốn tránh có quá nhiều nhân viên tụ tập, nên không sắp xếp thi như thường lệ, vì vậy tất cả các khoa, có thể viết luận văn thì viết luận văn nộp, không thể viết luận văn thì thầy cô tự ra đề phân phát cho học sinh, học sinh nộp bài trước ngày quy định là xong —— So với thi đề mở còn dễ giải hơn! Các học sinh không khỏi lại lần nữa hô vang “Sars vạn tuế”!

Sắp đến kỳ nghỉ, trong lớp, trong trường luôn có rất nhiều việc vặt phải xử lý, mà lớp trưởng Thích thì đang nằm bệnh viện, công việc của anh lại lần nữa chuyển giao hết cho Cố Tích Triều, hơn nữa bên hội học sinh phải xử lý vấn đề sinh viên tốt nghiệp rời trường, Cố Tích Triều kỳ này bận tối mày tối mặt.

Cậu thỉnh thoảng có thể từ phía trường nghe được tin tức của Thích Thiếu Thương, biến bệnh tình của anh đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, tảng đá mấy ngày nay đè nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể trút bỏ.

Mà tưởng niệm lại như rượu lâu năm, càng ngày càng đậm hơn.

Tối ngày 8 tháng 6, Cố Tích Triều lại nhận được điện thoại của Thôi Lược Thương, tâm tình phấn kích sau khi thoát khỏi biển khổ dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói).

Cố Tích Triều cũng biết, ngày thi đầu tiên, thằng nhóc này vậy mà hồ đồ quên mang giấy khám sức khỏe, không giấy khám sức khỏe là không vào trường thi. Sau đó cậu đành khập khiễng chạy về ký túc xá lấy, lại phát hiện cửa ký túc xá đã khóa, mà cậu thì quên mang chìa khóa!

Nếu không phải đúng lúc quản lý ký túc xá đi ngang qua thấy cậu đối cửa hết đá lại đấm, đi lấy chìa khóa qua mở cửa cho cậu, kỳ thi đại học lần này, chỉ sợ cậu chưa xuất trận đã bỏ mạng trước.

Cố Tích Triều quả thật hết chỗ để nói, trên đời này sao lại có người như vậy, hồ đồ đến cỡ này!

“Lúc ấy em thật sự gấp muốn chết, bất quá hoàn hảo, không hề ảnh hưởng đến tâm tình làm bài thi của em!” Thôi Lược Thương tiếp tục cao hứng bừng bừng nói. “Vậy —— Thi thế nào?” Cố Tích Triều hỏi.

“Ừm ——” Thôi Lược Thương ừm nửa ngày mới nói, “Không biết...... Không có cảm giác gì......”

“Anh thật phục em đấy!” Cố Tích Triều bất đắc dĩ than thở.

“Quên đi, nghĩ nhiều vậy làm gì!” Thôi Lược Thương nói như việc chẳng đáng gì, “Dù sao cũng thi xong rồi, rốt cục giải phóng! Ha ha ha...... Đáng tiếc chân đau muốn chết, không thể ra ngoài chơi!...... Đúng rồi, bên anh khi nào thì nghỉ hè? Ta thật không thể đợi được đến lúc gặp các anh!”

“Các anh?” Cố Tích Triều hỏi lại, “Chỉ sợ là anh nào đó trong các anh thôi nhỉ?”

“Ha a......” Cười gượng mấy tiếng, Thôi Lược Thương đột nhiên hỏi, “A, anh Thiếu Thương đâu? Đã lâu không nghe anh ấy ở ký túc xá của anh ồn ào!”

“Cậu ấ......” Cố Tích Triều lập tức thần sắc ảm đạm.

“Sao có thể như vậy!” Sau khi nghe Cố Tích Triều thuật lại, Thôi Lược Thương bắt đầu hô to gọi nhỏ, “Anh, anh nhất thiết phải gắng gượng a! Tuy rằng không phải viêm phổi điển hình rất đáng sợ, nhưng là viêm phổi điển hình thì không nghiêm trọng vậy đâu, rất nhanh khỏe lại, anh, anh nhất thiết đừng nên luẩn quẩn trong lòng......”

“Đủ, đủ!” Cố Tích Triều nhanh chóng ngăn lại cái miệng đang hồ ngôn loạn ngữ, “Tiết kiệm tiền điện thoại đi mà gọi điện cho Thiết Thủ tán gẫu, anh không hầu!”

“Anh, không phải anh nói anh không tiếc tiền nhà em sao?”

“À, tôi quên mất, em hôm nay đã về nhà.”

Có thể về nhà thật tốt! Cố Tích Triều nghĩ ngợi, thật sự có chút nhớ nhà.

Mới vừa gác máy, tiếng chuông reng reng lại lập tức vang lên, Cố Tích Triều cực bất đắc dĩ bắt máy, “Tiểu Thương, em lại quên gì nữa?”

Đầu kia thoáng khựng lại, lát sau một giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn vang lên, “Tích Triều, là tôi!”

Hô hấp thoáng đình chỉ, Cố Tích Triều tay cầm ống nghe khẽ run rẩy, lo lắng cùng tưởng niệm nhiều ngày qua kiềm nén trong lòng tựa như thủy triều ập đến, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ run rẩy thì thầm, “Thiếu...... Thương......”

“Tích Triều, cậu sao vậy? Bị cảm à?” Giọng nói trong điện thoại có vẻ như rất lo lắng.

“Không có!” Cố Tích Triều nhất thời chưa kịp phản ứng tại sao anh lại hỏi mình có bị cảm hay không.

“Không có? Vậy sao giọng mũi nặng quá? Không phải là......” Hóa ra là giả đò lo lắng, muốn ghẹo cậu mới là thật.

“Tôi mới không có!” Tức chết người mà! Nhiều ngày qua khó khăn mới có cơ hội nói chuyện, thế nhưng vừa mở miệng lại cái kiểu đến chết không đứng đắn, “Thật muốn cho cậu hai đấm!” Cố Tích Triều nghiến răng nghiến lợi nói.

Thích Thiếu Thương hít sâu một hơi, đứng đắng nghiêm chỉnh nói, “Xin lỗi, Tích Triều, mấy ngày qua làm cậu lo rồi!”

“Cậu...... Cậu......” Lúc này quả thật giọng mũi rất nặng, thương tâm, lo lắng, tưởng niệm...... Thời kỳ gian nan vừa qua cậu cách nào vượt qua, chỉ mình cậu rõ nhất.

“Tích Triều, tôi không sao, thật đấy!” Thích Thiếu Thương vội vàng nói, anh biết họ không thể đứng đắn trò chuyện, bằng không nhất định sẽ rất thương cảm, anh cũng không muốn nghe giọng nói đầy khổ sở như vậy của Tích Triều, “Tình trạng hiện tại của tôi rất tốt, chỉ là ban đêm có hơi ho khan, các mặt khác rất bình thường, bác sĩ nói, khoảng một tuần nữa, tôi có thể xuất viện!”

“Chỉ cần một tuần?” Cố Tích Triều vừa mừng vừa sợ hỏi ngược lại.

“Sao? Ngại ngắn à?” Thích Thiếu Thương cố ý trêu chọc, “Vậy tôi tiếp tục nán lại lâu chút cũng được!”

“Thích! Thiếu! Thương!!!” Tên khốn này, thực sự là thiếu dạy dỗ mà!

“Được rồi được rồi, tôi không đùa nữa, cậu đừng nóng!” Phỏng đoán nếu mình còn tiếp tục nói năng lung tung bên kia sẽ cắt máy, Thích Thiếu Thương vội vã bồi tội, “Tích Triều, tôi...... Tôi rất nhớ cậu!”

“Thiếu Thương, tôi......” Kỳ thật Cố Tích Triều rất muốn nói tôi cũng rất nhớ cậu, nhưng những lời buồn nôn này đến miệng lại không cách nào không thấy ngượng mà nói ra, vì thế ngập ngừng một lúc, rồi Cố Tích Triều mới nói, “Tôi cũng rất nhớ cậu, mau hết bệnh xuất viện đi, tôi có lời rất quan trọng muốn nói với cậu, đợi cậu về tôi sẽ nói cậu nghe.”

“Nói gì? Không thể nói giờ sao?”

“Không thể!”

“Tại sao không thể? Cậu không sợ vạn nhất tôi xảy ra chuyện, sau này rốt cục không nghe......”

“Thích Thiếu Thương!! Cậu còn nói hưu nói vượn nữa, câu tin tôi sẽ tuyệt giao với cậu không hả!!”

“Tôi tin tôi tin! Được, tôi nghe lời cậu, tôi nhất định sẽ nguyên vẹn bình an về trước mặt cậu, đến lúc đó tôi hy vọng cậu có thể nói với tôi những lời tôi muốn nghe.”

“Có phải lời cậu muốn nghe hay không tôi cũng không dám cam đoan!!”

“Cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để sau khi tôi về lại nhìn thấy cậu gầy đi, tôi sẽ đau lòng!”

“Hiện tại tôi có thể ăn có thể ngủ, rất tốt!”

“Tích Triều ”

......

Những ngày tiếp theo, học sinh trong trường ai ai cũng bận rộn ứng phó “kỳ thi”, tuy rằng chỉ là viết luận văn giải đề, nhưng từ ngày phong tỏa trường tới nay, mọi người quá quen ngày tháng phóng túng, đột nhiên phải học, thật đúng là có chút không thích ứng.

Cố Tích Triều hiển nhiên sẽ không vì “kỳ thi” mà lo lắng, việc cậu phải quan tâm chính là cung cấp vé xe lửa ổn định cho học sinh về nhà, giúp chủ nhiệm lớp làm xét duyện cuối kỳ, giúp hội trưởng lý chỉnh sửa hồ sơ tốt nghiệp vân vân, ngày ngày cứ vậy bận rộn mà lẳng lặng trôi qua.

Thích Thiếu Thương thì gọi về mấy lần, hai người vẫn như trước đấu võ mồm cãi cọ òm sòm, nhưng Cố Tích Triều phát hiện tinh thần Thích Thiếu Thương càng ngày càng tốt, Thích Thiếu Thương cũng phát hiện tâm tình Cố Tích Triều càng ngày càng tốt, hai người đều không tự chủ cảm thấy vui vẻ, càng thêm chờ mong ngày gặp lại.

“Thứ bảy, ngày 14 tháng 6, trời quang

Ngày mai Thích Thiếu Thương sẽ xuất viện.

Kỳ nghỉ cũng ngày càng tới gần.

Đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy hy vọng.

Từng không dám hy vọng xa vời về tương lai, không dám cầu mong xa xỉ về vĩnh viễn, hiện giờ, từ tận đáy lòng lại âm thầm chờ mong.”

Cổng lớn của trường từ sau khi phong tỏa kỳ thật cũng mở ra không ít lần, có khi là vì chuyển bệnh nhân nóng sốt lên bệnh viện trung ương, có khi là vì vận chuyển vật tư, vì Thích Thiếu Thương mà mở, đây là lần thứ hai.

Lúc cổng lớn còn chưa mở, Thích Thiếu Thương đã trong thấy phía sau cánh cửa có rất nhiều người đang đứng đợi mình.

Có anh em 731, có bạn nữ trong lớp, có thầy Tiểu Triệu, đương nhiên còn có Tích Triều ngày nhớ đêm mong, đứng lẫn trong đám người nhìn không chớp mắt.

Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy thật cảm động, hóa ra có nhiều người quan tâm mình như vậy.

Cổng lớn được chậm rãi đẩy ra, anh em 731 xông lên đầu tiên tranh nhau ôm anh, Tiểu Mục cùng Tiểu Mạnh còn không nể nang rơi nước mắt.

Tuy rằng anh chỉ là mắc phải chứng viêm phổi điển hình, nhưng quả thực hù mọi người quá dữ, hiện giờ anh bình an trở về, mọi người đương nhiên là kích động không thôi.

Mấy bạn nữ cũng bu lại, mồm năm miệng mười hỏi thăm anh, Thích Thiếu Thương như bị chúng tinh phủng nguyệt vây ở giữa.

Ngoài vòng tròn chỉ còn thầy Tiểu Triệu cùng Cố Tích Triều, lẳng lặng đứng tại chỗ không động đậy.

Ánh mắt Thích Thiếu Thương liếc qua đám người, dừng lại trên người Cố Tích Triều, từ xa xa mỉm cười với cậu.

Cố Tích Triều khẽ gật đầu, cùng đáp lại anh một nụ cười.

Thích Thiếu Thương rốt cục chờ không kịp, đẩy đám người ra, bước nhanh đến trước mặt cậu, nghiêm túc đối diện cậu.

Còn nói có thể ăn có thể ngủ rất ngon, rõ ràng chính là gạt người!

Trong lòng thoáng đau nhói, Thích Thiếu Thương mở hai tay đem thân mình gầy yếu rành rành kia ôm vào lòng.

“Thiếu Thương ——” cũng giơ tay ôm lại anh, giọng mũi đậm đặc khiến Thích Thiếu Thương trong lòng đau nhói.

“Tích Triều, tôi đã về!” Thích Thiếu Thương kề sát bên tai cậu thủ thỉ.

Giọng nói hai người vang lên bên tai nhau, có cảm giác chân thật khó tin, xúc cảm chân thật trong tay, rốt cục đem hai người từ địa ngục quay về thiên đường.

Ôm chặt nhau, từ nay về sau, không muốn chia lìa nữa.

Người chung quanh nhìn họ, lặng ngắt như tờ.

Thẳng đến lúc thầy Tiểu Triệu tiến lên vỗ vai hai người nói “Tốt rồi, về là tốt rồi!”, hai người mới hơi xấu hổ hoảng hốt tách ra.

Thích Thiếu Thương thoáng chẩn chỉnh cảm xúc, đối mọi người ôm quyền nói, “Cảm ơn mọi người quan tâm tôi, mấy ngay qua làm mọi người lo lắng rồi! Khi nào rảnh mời mọi người ăn cơm! Nhưng, hiện giờ ——” Thích Thiếu Thương quay đầu nhìn Cố Tích Triều, “Tôi có chút chuyện nói với Tiểu Cố, nên, xin lỗi mọi người, xin phép đi trước!”

Dứt lời, Thích Thiếu Thương kéo tay Cố Tích Triều lẹ làn trốn mất.

“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Đương nhiên là —— Tìm một nơi không người!”

Nhưng, trong vườn trường nơi nơi đều là người, thỉnh thoảng có nơi yên tĩnh, nhưng giữa ban ngày ban mặt......

“Đến phòng hội học sinh đi,” cuối cùng, vẫn là Cố Tích Triều thấp giọng đề nghị, mặt hơi phiếm hồng, “Hôm nay cuối tuần, hội trưởng Lý không đến.”

Ông trời của ta ơi! Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương lâng lâng như sắp bay lên trời.

Việc này không nên chậm trễ! Thời gian không đợi ai! Anh vội vã kéo Cố Tích Triều một mạch đến phòng hội học sinh.

Cố Tích Triều lấy chìa khóa mở cửa, Thích Thiếu Thương cấp tốc theo vào, dùng gót chân đá cửa, sải bước dài tới trước mặt Cố Tích Triều, vươn tay nắm hai vai cậu, dùng lực xoay người lùi hai bước, Cố Tích Triều bị anh ấn lên cửa, không đường thối lui.

Ngay sau đó, nụ hôn cực nóng rơi xuống môi, không cho cậu chút thời gian tự hỏi, hô hấp hoàn toàn bị cướp đoạt.

Trách không được anh muốn tìm nơi không người, sớm biết anh chẳng có gì tốt lành mà! Cố Tích Triều có chút giận hành vi thổ phỉ của anh, rồi lại không muốn cự tuyệt, căn bản cũng không cự tuyệt được.

Cậu cùng anh, không phải lần đầu tiên thân mật, nhưng là lần đầu tiên chân chính hôn nhau, không có ai đẩy ai, không có ai đẩy ai, nhiệt liệt, thả mình theo nụ hôn của đối phương.

Khóe môi đầu lưỡi quấn quít, xúc giác mềm mại ướt át, cổ họng bật ra tiếng rên, tuyệt đến không thể tả.

Thân thể kề sát, hai tay di động tại lưng eo, dùng sức xoa nắn vuốt ve, để tận tình phóng thích tưởng niệm chuy tâm thực cốt nhiều ngày qua.

Thoắt chốc, thời gian đình chỉ, thế giới đình chỉ, tư duy đình chỉ, chỉ có tim đập không ngừng, tâm động không ngừng.

Mãi đến lúc hai người đều cảm thấy khó thở, Thích Thiếu Thương mới lưu luyến tha cho môi của Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều trong phổi thiếu không khí trầm trọng liền hổn hển hít sâu, mà người khởi xướng cũng chẳng chịu dễ dàng bỏ qua, cánh tay anh vẫn như cũ ôm chặt cậu, bàn tay trượt đến bờ hông mẫn cảm lượn qua lờ lại.

Bên hông vừa nhột vừa ngứa, Cố Tích Triều nhịn không được bật cười thành tiếng, tay lần mò tìm tay anh, đè lại, thấp giọng nói, “Mau buông”, sau đó nỗ lực bỏ hai cái móng vuốt sói khỏi người mình.

Tay Thích Thiếu Thương ngược lại ôm càng chặt, ngực kề ngực, mũi đối mũi.

Nhìn thấy Cố Tích Triều mặt như mây hồng, Thích Thiếu Thương nhịn không được hôn lên má cậu, môi rê đến bên tai, khẽ hỏi, “Tích Triều, cậu nói có lời quan trọng muốn nói với tôi mà, giờ tôi đã về rồi đây, cậu có thể nói chưa?”

Cố Tích Triều hạ mắt, lông mi thật dài che kín đôi mắt sâu thẳm của cậu, lại có thể nhìn ra trong mắt cậu ánh lên chút bối rối liếc trái liếc phải, sau đó ổn định, ngẩng đầu lên run run nhìn thẳng Thích Thiếu Thương, khóe miệng câu lên nụ cười với độ cung hoàn mỹ, “Thiếu Thương, chúng ta cùng về nhà, cùng đi bờ biển, tìm một con ốc biển thất tinh khác.”

Ốc biển thất tinh đại diện cho tình yêu, nếu ốc biển thất tinh của hai người có thể phối tình đôi, đối phương, chính là người yêu định mệnh của mình......

“Tích Triều!!” Thích Thiếu Thương vừa mừng vừa sợ, này —— xem như đáp ứng phải không? Tích Triều muốn làm người yêu định mệnh của mình! Tích Triều hạ quyết tâm cùng mình bên nhau!! Tạ trời tạ đất tạ thần, rốt cục để anh đợi được ngày hôm nay!

Thích Thiếu Thương chìm trong hưng phấn cực độ......

Nhưng một tấc lại muốn tiến một thước đúng là bản tính của nhân loại, Thích Thiếu Thương lại nhanh bĩu môi, “Đợi nhiều ngày vậy, hóa ra chỉ có một câu như vậy? Tích Triều, tôi còn muốn nghe......”

“Nghe gì?” Cố Tích Triều trừng anh.

“Tôi muốn nghe cậu nói......” Thích Thiếu Thương nắm tay Cố Tích Triều, vẽ vời trong lòng bàn tay cậu —— “I? U”.

“Cậu nghĩ sướng nhỉ!” Cố Tích Triều giật tay lại, đừng tưởng rằng cậu bệnh nặng mới khỏi thì tôi cái gì cũng nhường cậu!

“Á à, không chịu?” Thích Thiếu Thương móng vuốt sói bị gạt ra lần nữa bò lại lên lưng Cố Tích Triều, khóe miệng mang theo ý cười kề sát môi cậu, “Không chịu nói vậy dùng hành động biểu đạt đi!”

“Á! Không được...... Có người đến thì làm sao!”

“Hôm nay là cuối tuần! Vả lại cửa đóng mà!”

“Sẽ bị nghe......”

“Ừm, vậy chúng ta đứng cách xa cửa một chút đi!”

Cách cửa ba bước, có cái ghế sofa dài......

Xa ba bước, cũng tính là xa một chút......

Đến ngày 18, ngày nghỉ cận kề, ngày mai chính là hạn chót nộp luận văn hoặc bài tập cho kỳ thi, Cố Tích Triều đang vội vã làm cho kịp phần cuối luận văn.

Cố Tích Triều vốn chưa từng là người rề rà đến phút cuối nước tới chân mới nhảy, nhưng do mấy ngày gần đây, thời gian cùng tinh lực của cậu đều bị người nào đó bệnh nặng mới khỏi chiếm mất, báo hại cậu không lòng dạ nào ứng phó kỳ thi.

Mà đầu sỏ gây chuyện thì lại cực kỳ thảnh thơi, vì lý do bị bệnh, học viện đặc biệt cho phép tới lúc khai giảng học kỳ sau mới phải nộp luận văn cùng bài tập, nên mấy ngày nay anh cực kỳ thoải mái.

Nhưng anh mỗi ngày vẫn lẽo đẽo theo Cố Tích Triều đến phòng hội học sinh tự học, đương nhiên, tự học bất quá là ngụy trang, nhân cơ hội chiếm tiện nghi sỗ sàng mới là thật.

Đối với hành vi vô lại của anh, Cố Tích Triều cũng mắt nhắm mắt mở.

Anh cùng cậu hiện tại tựa như các đôi tình nhân trong tuần trăng mặt, ước gì thời thời khắc khắc giờ giờ phút phút đều dính lấy nhau.

Công việc của hội học sinh học kỳ này trên cơ bản đã hoàn thành, hội trưởng Lý rất ít ghé qua, học sinh có việc đến tìm đã ít nay càng ít, nơi này thành vùng đất phong thủy phù hợp hai người hẹn hò.

Viết xong chữ cuối cùng trong luận văn, Cố Tích Triều thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế, “Rốt cục cũng hoàn thành!”

Thích Thiếu Thương đối diện đang vùi đầu trong sách ngễnh cổ, hỏi, “Bao giờ thì chúng ta về nhà? Đặt được vé xe lửa không?”

“Đã sớm đặt xong rồi! Ngày 21.” Cố Tích Triều liếc anh, “Lúc cậu còn đang nằm bệnh viện tôi đặt xong vé cho toàn bộ học sinh trong lớp rồi!”

Đây vốn là công việc của lớp trưởng. Vì thế Thích Thiếu Thương cười nói, “Vất vả cho cậu!”

Cố Tích Triều cũng cười nói, “Vậy cậu phải bồi thường tôi! Học kỳ sau cậu làm nhiều hơn.”

Thích Thiếu Thương đứng lên vòng tới trước mặt Cố Tích Triều, “Giờ tôi lập tức bồi thường cho cậu chịu không?” Dứt lời kéo Cố Tích Triều từ trên ghế dậy, không đợi cậu đứng vững đã vùi đầu hôn xuống.

Đây đâu phải bồi thường đây là cướp đoạt mới đúng! Cố Tích Triều muốn lớn tiếng kháng nghị, bất đắc dĩ lại mất đi năng lực mở miệng.

Thích Thiếu Thương ôm cậu xoay hai ba vòng liền đến bên sofa, khẽ đẩy nhẹ, hai người lọt tõm xuống sofa mềm mại.

Từ hôm Cố Tích Triều bị anh ấn ngã xuống sofa, Thích Thiếu Thương thật giống như phát hiện tân đại lục ưa thích vùng đất quý trong vùng đất quý này.

Sofa rất mềm mại, so với dựa vào bàn ghế mất thăng bằng hoặc vách tường, cửa lớn lạnh băng thì thoải mái hơn nhiều, sức lực hôn nhau cũng sinh động hơn!

Mấy ngày nay, chỉ vẻn vẹn nhấm nháp đôi môi xinh đẹp của Cố Tích Triều, đối Thích Thiếu Thương mà nói, hiển nhiên không đủ thỏa mãn nhiệt tình ngày càng dâng cao của anh.

Vì thế anh lớn mật, làm càng khai cương thác thổ, di chuyển quân đội đến cần cổ trắng ngần thon dài của Cố Tích Triều, vừa liếm vừa cắn, khi thì dùng sức múc, sau đó mừng rỡ phát hiện, cổ cậu càng thêm mẫn cảm, chỉ cần đụng chạm rất nhỏ, cũng sẽ làm cậu nhịn không được khẽ rên thành tiếng, toàn thân run rẩy.

Còn nếu dùng sức hơn chút —— Cố Tích Triều rất sợ ngứa, từng điểm từng điểm tê dại trên cổ làm cậu khó nhịn muốn trốn, nhích qua nhích lại thế nào cũng trốn không thoát đôi môi nóng bỏng của Thích Thiếu Thương, ngược lại càng kích thích dục vọng xâm lược của anh hơn.

Thích Thiếu Thương xoa ngực Cố Tích Triều, cởi đến nút áo thứ hai trên áo sơ mi của cậu, tay luồn vào bờ ngực lành lạnh chạy sang một bên, lướt đến cánh tay, áo bị đẩy ra, hiển hiện bờ vai gầy yếu.

Thích Thiếu Thương một tay vuốt ve qua lại bờ vai của cậu, một bên trượt môi từ cổ xuống xương quai xanh, lúc mạnh lúc nhẹ cắn nghiến.

Cố Tích Triều ngửa đầu, rên khẽ trong họng ngày càng khó đè nén bật ra khỏi miệng, trên thân thể mỗi một chỗ bị anh chạm vào đều như bị điện giật, nhiệt lưu cuồn cuộn dũng mạnh tuôn trào, có chút khó nhịn lại dị thường hưng phấn.

Nhìn thấy thân thể mình từng tấc một dần dần thất thủ, Cố Tích Triều vừa ngượng ngùng lại vừa ảo não, rồi lại sung sướng không rõ.

Có lẽ vì đối phương là Thích Thiếu Thương, mới có thể đem lại cho cậu thứ cảm giác này.

“Rầm!” Cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, hai người đắm chìm trong triền miên hoảng hồn tách ra, quay đầu qua, thần tình kinh ngạc của hội trưởng Lý cùng trưởng khoa Lâm —— trưởng khoa Lâm của khoa ngoại ngữ đứng tại cửa, khó tin nhìn họ.

Dáng vẻ hai người đều rất chật vật, nhất là Cố Tích Triều, tóc quăn hỗn độn, quần áo nhăn nhúm, nút áo đã cởi hai nút ngay ngực......

Thích Thiếu Thương thay Cố Tích Triều kéo lại áo, đứng chắn trước mặt cậu, mí mắt lại không nâng nổi, không dám nhìn hai vị bậc thầy đang kinh ngạc.

Cố Tích Triều cắn môi cúi đầu, ngón tay run rẩy gài nút áo, cũng không dám nhìn sắc mặt của họ.

Nhưng, hậu quả này nhất định so với mấy cặp đôi bị đội kỷ luật bắt được trong vườn trường lúc đang thân thiết càng nghiêm trọng hơn, vì, họ đều là nam.

Hội trưởng Lý vẫn đang duy trì biểu tình kinh ngạc, cau mày, trên mặt biểu hiện nhiều nhất chính là lo lắng cùng thương tiếc.

Mà trưởng khoa Lâm thì trực tiếp chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận, hai người họ đều là học sinh ưu tú nhất của khoa ngoại ngữ, không ngờ......

Ông chỉ là rảnh rỗi đến nhàm chán vô tình hội trưởng Lý, hai người vừa đi vừa tán gẫu đến khu hành chính, viện trưởng Lâm nhất thời nổi hứng đến phòng hội học sinh xem xét chút tư liệu tình hình học sinh khoa ngoại ngữ tốt nghiệp kiếm được việc, không ngờ lại bắt gặp một màn chấn động này.

“Hai em đang làm gì!?” Trưởng khoa Lâm tức giận quát.

Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đồng thời rùng mình, không lời nào đối đáp.

Họ không phải không chuẩn bị đối mặt với ánh mắt của mọi người, nhưng thật không ngờ, lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức họ bất ngời không kịp phòng bị.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv