Thôi Uyên Uyên nhìn thấy Mộ Cẩn Y tức giận thì bị dọa rụt cổ một cái, nhưng mà vẫn nhỏ giọng nói: “Chị họ, em cũng không nói sai mà, Lãnh Cao Tuấn có chỗ nào xứng với chị đâu? Anh ta chính là một tên công tử bột, chị và anh ta…”
“Đủ rồi.” Mộ Cẩn Y lạnh lùng nhìn cô ta: “Chuyện của tôi, cô không cần nhiều lời, cô lo tốt chuyện của mình là được.”
Thôi Uyên Uyên uất ức đỏ mắt: “Chị họ, em cũng là muốn tốt cho chị mà.”
Trong lòng Mộ Cẩn Y cười lạnh, nếu không phải cô đã chết một lần thì có lẽ cô thật sự sẽ tin tưởng cô ta muốn tốt cho mình. Chỉ tiếc a, cô sẽ không giả vờ ngớ ngẩn nữa.
“Cô quan tâm nhiều quá.” Mộ Cẩn Y lạnh lùng nói.
Hôm qua Mộ Giai Kỳ làm chuyện xấu chọc phải Mộ Cẩn Y, bây giờ thấy con gái bị tủi thân cũng không dám hát đệm, đành phải bày ra vẻ mặt khó xử: “Cẩn Y, có mấy lời Nghiên Nghiên nói có thể không dễ nghe, cháu chớ để trong lòng. Dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà, tóm lại sẽ không hại cháu, cháu nói đúng không?”
Mộ Cẩn Y lạnh nhạt nhìn bà ta một chút, ánh mắt kia giống như đang ẩn chứa gì đó, trong lúc nhất thời Mộ Giai Kỳ không hiểu được khiến bà ta cảm thấy chột dạ.
Mộ Cẩn Y cũng không để ý đến bà ta, cô gắp cho Lãnh Cao Tuấn một miếng sủi cảo: “Ăn nhiều một chút.”
Lãnh Cao Tuấn khiêu khích nhìn Thôi Uyên Uyên một cái, khinh miệt nói ra ba chữ: “Quản quá nhiều.”
“Anh…” Thôi Uyên Uyên tức giận muốn chết, cô ta hung hăng trừng Lãnh Cao Tuấn một cái, buông bát đũa xuống.
Mộ Giai Kỳ cũng không có khẩu vị gì, bà ta đứng lên, miễn cưỡng cười nói: “Các cháu cứ ăn từ từ, dì no rồi.”
“Đi thong thả, không tiễn.” Lãnh Cao Tuấn không ngẩng đầu, thuận miệng nói một câu.
Mộ Cẩn Y lườm anh một cái: “Nói nhiều.”
Lãnh Cao Tuấn sờ mũi, sau đó đi đến bên cạnh Mộ Cẩn Y, nhỏ giọng nói: “Này, có phải em không thích dì hai và em họ của em không?”
“Anh nói thử xem?” Mộ Cẩn Y không trả lời thẳng mà hỏi lại anh.
“Ừm, hình như là như thế, nhưng mà nhìn em họ em không phải người tốt, em không thích cô ta là đúng rồi.”
“Ồ? Tại sao anh lại nhìn ra được?”
“Dáng dấp xấu như vậy, nói chuyện còn khó nghe, có thể là người tốt lành gì chứ?”
“Đây chính là lý do của anh à?”
“Lý do này còn chưa đầy đủ sao?”
Mộ Cẩn Y: “…”
Lãnh Cao Tuấn nhìn dáng vẻ im lặng của Mộ Cẩn Y thì cười hì hì nói: “Ừm, cô gái này, dáng vẻ em bảo vệ anh lúc nãy thật là đẹp đến mức ngây người, chỉ là…”
Mộ Cẩn Y thấy anh còn cố ý thừa nước đục thả câu thì không khỏi nhìn về phía anh. Chỉ thấy anh đang dùng vẻ mặt cam chịu tiếp tục nói: “Chỉ là dáng vẻ mới vừa rồi của em khiến cho anh có loại cảm giác được Tổng Giám đốc bá đạo che chở, cảm giác mình giống như cô vợ nhỏ.”
“Có cô vợ nhỏ nào cao lớn như anh sao?” Mộ Cẩn Y nhíu mày.
Lãnh Cao Tuấn lập tức vui vẻ: “Ha ha, hình như là không có, dù sao anh đây đẹp trai như vậy, nam tính như vậy, nhìn như thế nào cũng không giống cô vợ nhỏ. Nhưng mà nói thật ra được em che chở như thế, anh cảm thấy rất vui vẻ. Cô gái à, anh phát hiện càng ngày anh càng thích em, nếu không chúng ta nhanh chóng làm hôn lễ đi.”
Mộ Cẩn Y: “…”
“Làm sao? Em không vui à?” Lãnh Cao Tuấn hỏi.
“Vui, cứ làm theo lời anh nói đi.”
Lúc này đến lượt Lãnh Cao Tuấn tắt tiếng, anh khựng lại một hồi lâu mới sợ hãi nói: “A! Sao cô gái này lại đáng yêu như thế chứ!”
Thím Trần ở bên cạnh phục vụ bọn họ ăn sáng, nghe Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y nói chuyện thì cúi đầu cười trộm. Thật tốt, là ai nói Cậu Lãnh là công tử bột? Bà ấy cảm thấy cậu Lãnh và cô cả xứng đôi mà?
“Tổng Giám đốc Mộ, đã đến Mị Ảnh.” Sau khi trợ lý Tiểu Quách đậu xe xong, quay đầu nhìn về phía Mộ Cẩn Y.
Mị Ảnh là hội sở cao cấp ở thành phố Lâm Uy, ngày thường Mộ Cẩn Y rất ít khi đến những chỗ như thế này, nhưng mà lần này bên đối tác yêu cầu nói chuyện làm ăn ở chỗ này nên Mộ Cẩn Y đành phải đáp ứng lời mời đến đây.
Lần này người Mộ Cẩn Y muốn gặp là Tổng Giám đốc tập đoàn Khôn Huy, Khôn Huy là tập đoàn lớn ở thành phố Lâm Uy, khả năng kinh tế cao hơn tập đoàn Mộ thị, nếu có thể bàn thành công cuộc làm ăn này thì không cần lo lắng đến lợi nhuận năm nay của tập đoàn Mộ thị nữa. Mộ Cẩn Y rất xem trọng lần hợp tác này, cho nên việc bên kia yêu cầu bàn bạc ở Mị Ảnh cô vẫn đến.
Mộ Cẩn Y vừa đi vào hội sở, lập tức có nhân viên phục vụ đi lên chào hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Phòng bao Quốc sắc thiên hương.” Mộ Cẩn Y báo tên phòng bao.
“Xin mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ nghe cô báo tên phòng bao giá cao nhất thì thái độ trở nên cung kính hơn.
Mộ Cẩn Y gật đầu, đi theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đến phòng bao.
Nhân viên phục vụ mở cửa ra, làm một động tác mời Mộ Cẩn Y, Mộ Cẩn Y bước vào phòng bao, lập tức thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, anh ta nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về hướng Mộ Cẩn Y.
Mộ Cẩn Y nhìn thấy gương mặt ôn tồn lễ độ kia thì hơi sững sờ.
Đó căn bản không phải Tổng Giám đốc tập đoàn Khôn Huy mà là Hàn Thái Tú, cậu cả nhà họ Hàn. Địa vị nhà họ Hàn ở thành phố Lâm Uy mặc dù không bì kịp nhà họ Lãnh, nhưng cũng là một sự tồn tại mà người bình thường có muốn cũng không được.
Hơn nữa Hàn Thái Tú tài hoa hơn người, tướng mạo tuấn mỹ, lại là người thừa kế được quyết định nội bộ của nhà họ Hàn. Bởi vậy có rất nhiều cô gái của các gia đình giàu có đều nhìn chằm chằm Hàn Thái Tú, hi vọng có thể trở thành vợ của vị cậu Hàn này.
“Cậu Hàn, sao lại là anh?” Mộ Cẩn Y nhìn thấy Hàn Thái Tú, khó hiểu hỏi.
Hàn Thái Tú cũng không trả lời Mộ Cẩn Y mà đứng lên đi về phía cô, vẻ mặt lịch sự tao nhã thường ngày lộ ra một chút khô khốc: “Nghe nói em muốn gả cho tên công tử bột nhà họ Lãnh kia?”
Vẻ mặt Mộ Cẩn Y không hiểu: “Cậu Hàn, việc này thì có liên quan gì với anh?”
“Mộ Cẩn Y, tôi nhớ trước đó tôi đã nói với em là tôi thích em, em sẽ không quên chứ?” Hàn Thái Tú nhìn dáng vẻ lạnh băng của cô, cảm xúc lẫn lộn.
Đương nhiên Mộ Cẩn Y nhớ kỹ, nửa năm trước Hàn Thái Tú tỏ tình với cô, nhưng cô là người đã từng chết một lần, cho nên đối với cô những ký ức kia thật ra đã từ rất lâu rồi.
Nếu như không phải Hàn Thái Tú đột nhiên xuất hiện trước mặt cô thì gần như cô đã quên, trong sinh mệnh của mình đã từng xuất hiện một người như vậy.
Bây giờ nhìn thấy anh ta, cô mới mơ hồ nhớ tới hình ảnh Hàn Thái Tú ôm hoa hồng, xuất hiện trước cổng tập đoàn Mộ thị, trịnh trọng tỏ tình với cô. Lần tỏ tình ấy còn gây ra một trận náo động nho nhỏ trong công ty.
Lúc ấy, những nữ nhân viên của Mộ thị đều hâm mộ muốn chết, nhưng cô lại từ chối anh ta, mà từ đó, thanh danh lạnh lùng không có tình người của cô càng thêm vang dội.
Hàn Thái Tú đã nói chắc như đinh đóng cột là mình sẽ không từ bỏ, Mộ Cẩn Y lại xem thường, bởi vì cô không có một chút cảm giác nào đối với Hàn Thái Tú.
Đối với cô mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn công việc, cô sẽ không lãng phí thời gian để ở cùng người khác bồi dưỡng tình cảm.
Sau này Hàn Thái Tú có tìm cô nhiều lần, ý đồ làm cô rung động, chỉ tiếc là sau đó Trang Đông Quân lại xuất hiện, Trang Đông Quân quan tâm cô từng li từng tí, từ từ làm tan chảy lòng cô.
Cô nói với Hàn Thái Tú cô đã thích người khác, sau đó cũng giới thiệu Trang Đông Quân cho anh ta biết, Hàn Thái Tú chưa từng xuất hiện nữa.
Mộ Cẩn Y đè xuống những ký ức kiếp trước, mấp máy môi, thấp giọng nói: “Cậu Hàn, tôi cũng nhớ rõ tôi đã nói với anh, tôi không có cảm giác với anh, cho nên…”
“Mộ Cẩn Y, vì sao? Vì sao em bằng lòng lựa chọn tên công tử bột Lãnh Cao Tuấn cũng không bằng lòng cân nhắc đến tôi? Đến cùng thì tôi kém anh ta chỗ nào?” Hàn Thái Tú nhìn về phía Mộ Cẩn Y, trầm trọng chất vấn.