Nghịch Tập Trọng Sinh: Để Em Chủ Động!!!

Chương 1: Chết trong thù hận



Trong một căn nhà gỗ tồi tàn cũ kỹ.

Một nam một nữ đang đứng trước mặt Mộ Cẩn Y.

“Chị họ à, nói thật với chị nhé, thật ra Trang thiếu chưa từng từng yêu chị, anh ấy tiếp cận chị đều là vì tập đoàn. Bây giờ, anh ấy đã đứng vững ở trong tập đoàn rồi, sự tồn tại của chị đã không có ý nghĩa nữa.”

“Hơn nữa, trong bụng tôi, đã có con của anh Trang Đông Quân…”

“Mộ Cẩn Y, sao cô không soi gương nhìn mình xem, cô có nào điểm đáng để tôi thích? Ngay cả cầm tay cũng ngại ngùng xoắn xít, bày ra dáng vẻ trinh tiết liệt nữ. Cô có biết cô như vậy thật ra rất đáng ghét hay không?”

Người nói chính là chồng sắp cưới của Mộ Cẩn Y - Trang Đông Quân cùng em họ Thôi Uyên Uyên hẹn cô tới còn đánh ngất cô.

Tới khi cô tỉnh táo lại mới phát hiện ra, những gì lọt vào trong tầm mắt đều là ánh lửa đỏ rực.

Không ngờ hai kẻ phát rồ kia lại thật sự dám giết người!

Mộ Cẩn Y dùng hết sức lực chạy ra cửa, nhưng cánh cửa đó cũng đã bị người bên ngoài khóa chặt, không thể nào mở ra được. Cô yếu ớt ngồi trên sàn nhà nóng bỏng.

Lửa càng cháy càng lớn, nước mắt làm mờ đi tầm mắt Mộ Cẩn Y, sự hận thù khiến hai mắt cô trở nên đỏ đậm.

Trang Đông Quân, Thôi Uyên Uyên, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ khiến các người nợ máu trả bằng máu!

Lúc này, cánh cửa căn nhà gỗ bị người ở bên ngoài dùng sức đá văng ra, ngay sau đó, cô nhìn thấy một người đàn ông chật vật chạy vọt vào.

“Đồ ngốc, em sao rồi?”

Khói dày đặc bay khắp phòng khiến người ta không thể mở được hai mắt, Mộ Cẩn Y không thấy rõ là ai, nhưng âm thanh này, Mộ Cẩn Y lại quen thuộc nhất.

Đó là Lãnh Cao Tuấn đã bị cô từ hôn, từ đó trở thành đối thủ một mất một còn của cô.

“Sao anh lại tới đây?”

Mộ Cẩn Y khó khăn nói ra mấy chữ, cô duỗi tay, đẩy anh: “Anh… Đi mau …”

“Tôi đưa em đi.”

Lãnh Cao Tuấn bế cô lên muốn đi ra bên ngoài.

Lúc này, một thanh xà ngang bị cháy rơi xuống, chặn bước chân của anh, mà trên người anh, lửa bắt đầu bén lên.

Ý thức của Mộ Cẩn Y đã bắt đầu mơ màng, cô nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn bế cô, dốc hết sức lao ra ngoài.

Nhưng nóc nhà đột nhiên sụp xuống, ngọn lửa lớn nuốt chửng cả cô và Lãnh Cao Tuấn.

“Lãnh Cao Tuấn, sao anh ngốc như vậy? Tôi đối xử với anh như vậy, sao anh còn…”

“Em không biết sao… Tôi thích em…” Trước khi Mộ Cẩn Y mất đi ý thức, cô nghe được những lời này.

Nước mắt, từ khóe mắt cô trào ra…



“Chị họ, người nhà họ Lãnh tới đây, nói là muốn bàn chuyện hôn nhân của chị và Lãnh Cao Tuấn, nên làm sao đây?”

Thôi Uyên Uyên ngồi trước giường Mộ Cẩn Y, nét mặt nôn nóng nói.

Mộ Cẩn Y nhìn vẻ sốt ruột đó của Thôi Uyên Uyên, ánh mắt tối sầm, bàn tay giấu ở dưới chân dùng sức nắm chặt.

Cô cố gắng kìm nén sự thù hận xuống đáy lòng, sau đó yên lặng đứng dậy, chậm rãi đi đến phòng tắm.

Thôi Uyên Uyên thấy Mộ Cẩn Y đột nhiên xuống giường thì không hiểu hỏi.

“Chị họ, chị…”

Trả lời cô ta là tiếng đóng cửa phòng tắm.

Mộ Cẩn Y đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn chằm chằm bản thân mình khoảng một phút, sau đó nhếch miệng.

A…

Cô thật sự trọng sinh rồi, trọng sinh về tới tuổi hai mươi hai, trở về lúc nhà họ Lãnh trao đổi chuyện kết hôn.

Xem ra, ông trời đối xử với cô rất tốt, tất cả mọi thứ vẫn còn kịp!

Lãnh Cao Tuấn, kiếp này, em nhất định phải gả cho anh!

Mộ Cẩn Y cười khẽ, sau đó nhanh chóng rửa mặt rồi lập tức tới phòng để quần áo.

Nhìn đống quần áo đen trắng màu sắc đơn điệu nguội lạnh, cô nhíu chặt mày lại.

Thôi Uyên Uyên nhìn thấy cô nàng đứng ở trước tủ quần áo ngẩn người, hỏi.

“Chị, làm sao vậy? Chị đang tìm cái gì?”

Mộ Cẩn Y quay đầu nhìn về phía Thôi Uyên Uyên, chỉ thấy trên người cô ta mặc một bộ váy liền áo màu xanh nhạt, mái tóc dài đen nhánh mượt mà xõa xuống một cách tự nhiên.

Trông cô ta vừa trẻ trung xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện, là kiểu người mà người lớn rất thích.

Khó trách kiếp trước sau khi cô từ chối kết hôn với Lãnh Cao Tuấn, người nhà họ Lãnh lập tức chuyển sang Thôi Uyên Uyên.

Nếu không phải Lãnh Cao Tuấn luôn không đồng ý, sợ là Thôi Uyên Uyên cũng đã gả vào nhà họ Lãnh rồi.

Bản thân Thôi Uyên Uyên ăn mặc lộng lẫy, nhưng lại luôn miệng nói với cô, cô hợp mặc đồ màu đen và màu trắng hơn.

Bởi vì mặc như vậy sẽ hợp với khí chất Tổng Giám đốc Mộ Thị của cô, mà cô lại ngây ngốc tin lời cô ta, đúng là buồn cười.

Mộ Cẩn Y không để ý tới cô ta, xoay người rời đi, đi thẳng tới phòng của Thôi Uyên Uyên, mở tủ quần áo ra.

Trong tủ quần áo của Thôi Uyên Uyên, bày các loại quần áo đủ kiểu dáng, màu, phần lớn đều là mẫu mới, thậm chí có một số bộ còn chưa bỏ tem mác.

Mộ Cẩn Y chọn một chiếc váy liền màu đỏ trong đống quần áo mới vẫn chưa tháo mác rồi xoay người về phòng của mình.

Không bao lâu sau, Mộ Cẩn Y thay quần áo xong đi ra.

Khi Thôi Uyên Uyên nhìn thấy Mộ Cẩn Y mặc chiếc váy đỏ cô ta vừa mua thì lập tức sợ ngây người.

Bởi vì Mộ Cẩn Y mặc chiếc váy này thật sự quá xinh đẹp.

Làn da cô trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế có thể so sánh với tác phẩm nghệ thuật, đôi môi không son mà đỏ, xinh đẹp giống như hoa lựu ngày hè.

Mộ Cẩn Y như vậy, trông cao quý lại xinh đẹp lạnh lùng.

Giờ phút này, Thôi Uyên Uyên khó nén nổi sự ghen ghét trong đáy lòng, nhưng cô ta lại không dám thể hiện ra ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng cười hỏi.

“Chị họ, sao chị đột nhiên lại muốn mặc như vậy?”

Mộ Cẩn Y không trả lời câu hỏi của cô ta, mà kéo phần eo váy một chút, nhíu mày.

“Nếu như phần eo nhỏ hơn ba phân nữa thì có lẽ sẽ vừa người hơn. Cô… Nên giảm cân đi!”

Mộ Cẩn Y nói xong câu đó cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, để lại Thôi Uyên Uyên đang trợn mắt há mồm.

Thôi Uyên Uyên sững sờ một lát mới phản ứng lại.

Mộ Cẩn Y đang ám chỉ cô ta eo to, Thôi Uyên Uyên tức giận đến mức vặn vẹo khuôn mặt.

Mộ Cẩn Y bị trúng tà sao?

Ngày thường cô không thích nói chuyện, một lòng nhào vào công việc, màu sắc quần áo mặc trên người luôn luôn là đen trắng.

Nhìn vừa không thú vị lại cứng nhắc, nhưng hôm nay, dường như cô đã thay đổi.

Trong lòng Thôi Uyên Uyên căng thẳng, vội vàng đi xuống lầu.

Mẹ Thôi Uyên Uyên là Mộ Giai Kỳ đang ngồi dưới lầu tiếp đãi người nhà họ Lãnh, người nhà họ Lãnh tới đây có ba mẹ của Lãnh Ngôn là Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam, nhưng khiến Mộ Cẩn Y bất ngờ chính là, Lãnh Cao Tuấn cũng tới.

Cô nhớ, kiếp trước lần đầu tiên cô nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn là sau khi cô từ chối kết hôn với anh được nửa năm.

Nhưng không ngờ, lần này trọng sinh sống lại lại gặp được anh trước.

Chẳng lẽ là vì trọng sinh nên có một số chuyện cũng thay đổi?

Trong lời đồn, Lãnh Cao Tuấn là công tử ăn chơi trác táng, có khuôn mặt du côn đẹp trai, mỗi ngày cà lơ phất phơ tiêu tiền như nước, luôn gây tai tiếng, sống những ngày vô ích.

Kiếp trước Thôi Uyên Uyên luôn ở bên tai cô tẩy não, nói Lãnh Cao Tuấn lăng nhăng như thế nào, Lãnh Cao Tuấn lại dính tai tiếng với ngôi sao nào.

Vậy nên cô vẫn chưa gặp Lãnh Cao Tuấn mà trong lòng đã định nghĩa Lãnh Cao Tuấn là tên đàn ông khốn nạn.

Thậm chí tới khi nhà họ Lãnh tới bàn bạc về chuyện kết hôn của bọn họ, cô cũng thẳng thừng từ chối.

Không nói lúc ấy sắc mặt ba mẹ Lãnh Ka rất khó coi, dì hai Mộ Giai Kỳ của cô cũng chính là mẹ Thôi Uyên Uyên, cũng chỉ nói với cô mấy câu, rồi chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Tuy nhiên, nhà họ Lãnh bắt đầu ghi hận nhà họ Mộ, rất nhiều lần Lãnh Cao Tuấn cố ý nhằm vào cô, làm hại cô suýt chút nữa thì mất mấy đơn hàng lớn, cũng may là cuối cùng đều cứu vãn được.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Lãnh Cao Tuấn đâu thật sự nhằm vào cô?

Rõ ràng là không nỡ ra tay tàn nhẫn với cô. Nếu như Lãnh Cao Tuấn muốn trả thù cô thì Mộ Thị đã đóng cửa từ lâu rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv