Phó lão chấp tay sau lưng " Các ngươi mới tới Nhất Lâu , ta muốn các ngươi nhớ kĩ các qui tắc sau . Thứ nhất , đúng giờ Thìn có mặt ở võ đường . Thứ hai , các ngươi tranh đấu gì thì tuỳ nhưng cấm phế , giết người hay phá hủy tụ linh trận trong Lâu . Thứ ba , cấm được bén mảng đến gần nơi các tông thân đang trụ . Ai vi phạm sẽ bị trừng phạt . "
" Rõ! "
Chu Thường phòng bên cạnh Tư Thần nên cậu ta đi kè kè sát bên " Tư Thần ... Cậu phải đề phòng Cát Mông Lặc , anh ta vì chuyện cậu là quán quân nên rất hận cậu . "
" Tạm thời các trưởng lão Nhược gia rất để ý đến cậu nên tớ nghĩ anh ta sẽ không dám làm gì lỗ mãng . "
Cạch !!!
Đến phòng , Tư Thần khóa cửa , để Chu Thường lạnh lòng . Cậu là có ý tốt nhắc nhở mà .
Giọng nói quen thuộc gọi hắn " Tư ca ! " Ngư Tuyết Lam ngồi đong đưa chân trên giường , ngọt ngào đối hắn cười .
Tư Thần bất ngờ hỏi " Sao lại ở đây ? "
" Người ta không chỗ nào là không đi được ... Hì hì ! " Lam Liên của nàng còn thể giúp nàng dịch chuyển tuỳ ý . Tuỳ ý đến mức xuyên qua cả kết giới Nhược gia mà không một ai hay biết .
Tư Thần biết Ngư Tuyết Lam chứa rất nhiều bí mật , nhưng bí mật đến độ qua mặt cả Nhược gia chui vào phòng hắn thì cực đáng sợ rồi .
Phương Thiểm Tâm " Tư Thần , nàng rất quái lạ . Ở bên ngươi lâu như vậy , rồi cả những năng lực thần bí . Nói nàng ở bên cạnh ngươi không chủ đích ai tin ? "
" Sao nhóc vào được đây ? "
Ngư Tuyết Lam bị khó xử , nàng nhăn mày " Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này ? " nàng không định giấu diếm , tháo đóa Lam Liên khỏi tóc " Là nhờ nó cả , ca ca muội đã tặng nó cho muội , nó giúp muội dịch chuyển đến đây! "
Lam Liên là đóa hoa tinh tế sống động , nhìn kĩ lưỡng ra sao cũng là một món trang sức xinh xắn cho con gái . Phương Thiểm Tâm giật mình vì chính cô cũng không nhìn ra đây phải là món bảo vật gì hay không .
Vụ này nàng cần nhờ chuyên gia học nhiều biết rộng Khải Uyên .
Ùng ục !!!
" Anh đói ? "
Hắn giữ thái độ im lặng , đã ăn nhiều thế cớ sao cái bụng chết tiệt vẫn kêu .
" Em sắp đi rồi . Đã nói sẽ thực hiện mọi mong ước của anh , nên em sẽ sống cùng anh đến lúc đó . "
Chiếc túi tiền thuê hoa nhỏ xinh xinh của nàng , không gian chứa vật hơn hẳn hoi cái giới chỉ của Tư Thần .
Tư Thần được chiêm nghiệm như nào là giàu nứt vách đổ tường ....
So với mớ thức ăn ban nãy đúng là xấu hổ không bằng .
Ngư Tuyết Lam vô tư lôi ra một tá trứng ma thú ném lăn lóc trên đất . Thủy sinh vật , hải sản ,... Dường như trong cái túi đó không gì là không có cả .
Chất lựơng cũng nào dùng từ tầm thường hình dung , có khi tài nguyên Nhược gia chả là cái thá gì với cái độ giàu có của cô .
Trứng ma thú quý hiếm và đẳng cấp cách biệt với linh thú rất lớn . Với lại , tá trứng này đều là trên cấp 9 , quý đến độ chắc chỉ có Nhược Ti có tư cách ăn món này .
Trương Khải Na Hồng Ngọc lau mắt nhìn , những sản vật biển nàng rành nhất trong đám " Tư Thần ... Nhóc nhặt được cô nhóc bảo bối này ở đâu ra thế ? "
Lại một bà cô lạ hoắc bắt chuyện hắn .
Hàng chất lượng chính là hàng chất lượng , chỉ ăn mỗi cái trứng , linh khí đủ tẩm no thỏa mãn Tư Thần . Hắn ăn đến ngon miệng vô cùng , cuộc đời đầu tiên được ăn sang trọng đến vầy .
Chính là năng lựơng từ thức ăn quá lớn , phải mất vài thiên hắn mới tiêu hóa hết .
______ Tư Ca ______°^°
Hôm nay là ngày mà Tư Thần vào trụ ở nội tộc . Nhược Phong Lan phân vân , cô rất muốn đi ngắm nhìn thằng bé một lúc nhưng lỡ ....
Thôi vậy , thời gian còn dài . Không gấp , khôn nên vì sự ích kỉ của mình mà tổn hại cuộc sống của Tư Thần . Cả Nhược gia này , cô cần phải phòng trước phòng sau .
" Không phải !! Ta không thua !!"
Tiếng gào chói tai đi cùng tiếng đồ vật vụn vỡ . Nhược Phong Lan giật nảy , nó phát ra từ phòng của Nhược Tinh .
Nhược Tinh đã khóa kín phòng mấy ngày nay không chịu gặp ai . Cả tộc trên dưới đều thất vọng với biểu hiện của hắn nên không ai có tâm trạng khuyên nhủ hắn .
Nhược Phong Đoạn là nam nhân nên khá không nhạy bén tâm lí của con trai , nghĩ để thằng bé một mình cho nó bình tâm là ổn .
Lăng Cẩm Tú cực tức giận chỉ thiếu điều quát tháo Nhược Tinh . Nàng và cha dày công tạo cục diện để Nhược Tinh nắm chặt lấy chức gia chủ nhưng hắn thất bại . Có lẽ là một thời gian dài Lăng Cẩm Tú không muốn nhìn đứa con này .
Nhược Phong Lan bi phẫn với cách hành xử của gia tộc mất nhân tính này . Đặt cả trọng trách lớn trên vai 1 đứa trẻ , nay chỉ vì 1 sai lầm mà lạnh nhạt với thằng bé , coi nó là tội đồ .
" Nhược Tinh ! Đã mấy ngày con không ăn rồi . Muốn ăn gì không ? Cô nấu cho con ăn . "
" ... "
" Cô vào được chứ ? "
" Không ! Đi đi , cháu không muốn gặp ai cả ! " Nhược Tinh bình thường không chú đầu tu luyện thì chính là ở với ông học tập . Hắn tận lực né tránh tiếp xúc với Nhược Phong Lan hết mức , vì mẹ của hắn từ nhỏ đã không muốn hắn cùng người chị của cha hắn thân thiết . Hắn cũng lấy làm lạ , rõ là cha rất thân với người chị này mà , tuy tò mò nhưng hắn không hỏi mẹ , chỉ nghe lời tránh tiếp xúc với Nhược Phong Lan .
Thở dài ... Cô rời đi .
Sự lặng im bên kia cánh cửa càng làm tâm Nhược Tinh thương tổn . Con người trong cơn tức giận thường là miệng nhanh hơn não , nói lời trái lòng . Hắn có thể dõng dạc bảo không cần , không cần thật sao ?
Thật ra hắn rất cần ... Một người bên cạnh quan tâm hỏi han hắn . Khi xưa hắn được mệnh danh là thiên tài gia tộc .... Bây giờ lại như chó nhà có tang rúc một góc giải tiết . Cố gắng làm thiên tài vì cái gì chứ ?
Nếu là vì chức gia chủ . Hắn vụt mất nó rồi .
Nếu vì để gia tộc hâm mộ thì ...
Nghĩ đến đây ... Nhược Tinh thê lương ha ha cười lớn .
Cười giễu .... Cười lộp bộp rơi cả lệ đắng cay .
Két !!!
Nhược Phong Lan nghe hắn cười như điên như dại mà hãy người . Đẩy cửa vào hi vọng thằng bé không làm điều gì dại dột .
Nàng đặt khay thức ăn nóng hôi hổi sang một bên , lại lấy một chậu nước . Nhược Phong Lan vắt khăn lau mặt hắn .
Nhược Tinh nước mắt tẩm ướt khuôn mặt , chật vật khàn khàn nói " Cô ... ! "
" Ngồi yên để cô lau mặt cho cháu . Nhiều ngày không ăn gì rồi , uống chén canh cô mới nấu lót bụng đi đã . "
Nhược Tinh cục cằn không đối thoại . Nhược Phong Lan thở dài " Không phải là cô đang tội nghiệp cháu đâu . Chỉ đơn giản là tình cô cháu . "
Mắt hắn giãn to biểu cảm kính ngạc .
Tranh thủ đặt chén canh nóng vào tay hắn , nàng lại lục tục dọn căn phòng đã bị tàn phá gần như đổ nát . Sức nóng của chén canh không là nghĩa lý gì , nhưng cái ấm nóng ấy như lan như tỏa khắp hai tay , rồi chạy đến cô đọng ở ngực Nhược Tinh .
Húp ngụm đầu tiên , Nhược Tinh lã chã . Cứ thế lại húp một ngụm , chén canh vơi dần cạn đáy .
" Cháu ăn thêm chứ ? " nàng ân cần hỏi .
Lắc đầu trầm mặc , ngừng hồi lâu , tiếp lại gật đầu . Nhược Phong Lan dọn thức ăn ra khay . Nhìn cách nàng hành xử chu đáo chăm sóc , Nhược Tinh không thể nhịn ấm ức thêm được nữa , bày tỏ " Cháu không có gì trong tay nữa cả ! "
Nhược Phong Lan sững người , điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là nỗi cảm thông với nỗi đau của Nhược Tinh , mà là con trai nàng - Tư Thần .
Tư Thần có gì . Cùng là thân phận thiếu gia của tông tộc ....
Nhược Tinh sinh ra đã được mọi người phủng trụ , muốn gì có đó . Sống dư dả , không ai không hâm mộ và kèm tí ghen tị .
Vậy Tư Thần , thức ăn được bữa đực bữa cái , một đứa bé 3 tuổi khuyết tật phải tập tành tự sinh hoạt mọi thứ , lưng vác theo một bà già bệnh tật lúc điên lúc khùng . Không ai giúp hắn , nghèo nàn , thiếu thốn ... Tư Thần đã khóc than than trách gì đâu ....?
_________ Tư Ca ________
Quá nhiều ... Linh lực tụ quá nhiều . Tư Thần chưa một phút giây được nghỉ ngơi , căng dây thần kinh não ngồi tu luyện . Tốc độ tụ linh trận tụ linh lực thúc đẩy hắn phải luyện .... Luyện tiếp .
Linh Hồn Giới Thể ồ ồ linh lực chảy xuôi như thác nước đổ trào cuồng cuộng , dần dần tích lũy thành sương .... Hắn sắp lĩnh ngộ được cách tạo ra giọt linh lực .
Tư Thần ồ ồ thở dốc . Chỉ có cách tập hấp thu linh lực , học đi học mãi mới tích góp được kinh nghiệm cốt lõi cách tạo giọt linh lực . Hiện tại thể tích Linh Hồn Giới Thể của hắn đã là cấp hắc ....
Không , là hắc tử mới đúng .
....vất vả tu luyện suốt một đêm , hắn đứng thẳng người vương vai . Không hề mệt mỏi , ngược lại hắn thấy khí sảng thần nhàn .
Cả người có chút bẩn . Là do ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng nên tạp chất trong cơ thể được lọc đẩy ra ngoài chăng .
Tư Thần sảng khoái tắm buổi sáng , tinh thần tràn trề năng lượng đến nỗi không cần ăn sáng . Cảm giác cái trứng hôm qua cậu ăn vẫn chưa tiêu hóa hết .
Đóng cửa rời phòng , Ngư Tuyết Lam vẫn ngủ vất vưởng trên giường .
Bảo trước giờ Thìn có mặt ở võ đường nhưng cái võ đường đó nằm ở đâu mới được ?
Loạt xoạt lào xào !!!
Chổi tre nhịp nhàng đung đưa quét đám lá khô .
" Thì ra ở đây cũng còn phàm nhân sinh hoạt . "
Đa số những người hầu Nhất Lâu đều là tu luyện giả , muốn dọn sạch lá với họ là chuyện vặt vài cái huơ tay . Vậy mà người này lại dùng chổi dọn lá , chính là ông ta là người thường .
Ông lão cầm chổi đều đều quét , cúi đầu trầm tư .
" Cho hỏi đường đến võ đường hướng nào ? " Tư Thần hỏi ông lão .
" .... "
Thu hút được cái ngẩng đầu của ông , định chỉ đường cho cậu thì nhìn cậu đeo mặt nạ . Ông lão bất lực ô a ....
Tư Thần gãi đầu , sơ ý rồi . Hắn hỏi nhầm ông lão câm .
Tình huống có tí vi diệu , ông lão có cố chỉ đường bằng tay thì hắn cũng nào nhìn được .
Làm sao bây giờ ? Tư Thần loạn nghĩ .
May mắn Chu Thường trùng hợp đi ngang qua " Cậu đi sớm cũng không gọi tôi theo . Chúng ta đến võ đường thôi . "
Tư Thần nhẹ gật đầu chào ông lão . Ánh nắng sớm mai chiếu sáng đôi mắt sâu hoắm của ông . Vết chân chim nhăn nheo tố cái đau đớn khổ sở của lão . Nơi đáng lẽ có một chiếc lưỡi ... Đã bị cắt đi .
Võ đường của đệ tử hạch tâm Nhất Lâu không xa , khoảng chừng cách lâu , đi bộ 7 8 phút nhàn hạ là tới .
Lác đác vài chục phút sau cũng có mặt đầy đủ . Nhược Hưng Uyên cũng tới .
Cát Mông Lặc trực diện hùng hổ đứng trước Tư Thần , thân hắn toát ra khí lực hùng hồn thị uy " Món nợ chức quán quân , ta sẽ từ ngươi thanh toán từng chút một . Những ngày ở đây , ngươi hãy tận hưởng từ từ đi , ta sẽ cho ngươi biết , quán quân bảng quyền nhà ngươi ... Là con bọ nhép trong mắt ta . "
Nam nhân ngũ quan tứ tuần thoắt hiện giữa võ đường " Đến đông đủ rồi chứ ? "
Có thiếu vắng Nhược Tinh nhưng không ai định nhắc đến sự tồn tại của hắn .
" Mỗi người các ngươi lấy một hòn đá đi . " chẳng thèm giới thiệu gì về bản thân , hắn ta huơ ngón cái chỉ phía vách tường chất đầy đá .
" Tôi lấy cho cậu một viên này Tư Thần ! Hồi hộp quá , không biết ngài ấy dùng hòn đá này dạy mình cái gì ha . "
Cái này !
Viên đá Tư Thần cầm vừa đủ bàn tay cậu . Kích thước không lớn nhưng khối lượng khá nặng , dùng lực cũng không dễ dàng bóp nát được nó .
" Đây là bài tập đầu tiên của các ngươi . Kẻ nào làm vỡ được viên đá , ta sẽ cho kẻ đó một miếng lục ngọc thạch ! "
Bọn Lục Viễn đỏ mắt . Đệ tử hạch tâm muốn đến Nhược Công Đường đổi tài nguyên bảo vật thì nhất thiết cần phải có ngọc thạch riêng do Nhược gia chế tạo .
Ngọc chia làm bốn cấp từ thấp đến cao là lam , lục , hồng , vàng .
Mà mỗi bậc nhiệm vụ độ khó cách nhau như trời đất .
Với cấp bậc của đệ tử Nhất Lâu bọn họ , cao nhất là chỉ lấy được lục ngọc thạch . Mà nhiệm vụ có lục ngọc thạch nào mà độ khó không trả giá bằng mạng sống .
Bốn người Lục Viễn sống ở Nhất Lâu bấy lâu nay nhưng chưa bao giờ thành công đạt được lục ngọc thạch . Hôm qua lục ngọc thạch của Tư Thần khiến lòng tham của họ ráng nén cơn rục rịch đánh cướp . Nay lại có cơ hội được một miếng nữa , cảm giác như ước mộng sang Nhị Lâu không còn là xa vời nữa .