Sài Gòn buổi sáng dù công việc có bận rộn đến đâu người ta cũng cố dànhmột ít thời gian để uống caffe sáng, gặp gỡ bạn bè, người thân hay đốitác làm ăn. Chính vì vậy cơ hội để nó rảnh tay ngồi lo lắng vấn đề vềchị cũng không có nhiều. Chỉ có anh Phong là vẫn được ngồi uống caffengắm chị làm việc. Nó nghĩ chị chưa bao giờ làm công việc này cũng nhưlàm nhân viên của một quán caffe nên có lẽ bày trò nghịch vài ngày chắcchán sẽ chán rồi bỏ giống như anh Kha nói thôi. Việc lễ tân đứng cổngchào khách cũng không phải là chuyện gì quá lạ, bình thường các cô gáilễ tân của quán cũng xinh đẹp vượt trội nếu không muốn nói không thua gì so với những người được gọi là ca sĩ hay người mẫu. Điều không bìnhthường hôm này chính là có đến 3 cô lễ tân khiến cho vài vị khách quenvào quán đều thắc mắc với nhân viên hoặc ông Kha. Thực ra từ khi bắt đầu những mối quan hệ với em, nhỏ Hân hay bạn bè nhỏ dường như nó quên mấtviệc ngay tại quán của mình lúc nào cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹpngang ngửa thậm chí là hơn. Những cô lễ tân ông Kha tuyển vào đều rấtchất lượng về ngoại hình và giao tiếp, làm việc không theo ca mà theotiếng cho nên đều luân chuyển thay đổi không cố định thời gian. Sài Gònkhông thiếu con gái đẹp Thy, Hân, hay bạn bè họ cũng chỉ là những ngườicon gái xinh đẹp của SG. Điều quan trọng đó là cuộc sống có đưa bất cứai họ đến gần với nó hay không thì là chuyện khác. Có lẽ nó may mắn hơnnhững người con trai khác đó là được làm việc ở một môi trường có điềukiện tiếp xúc, quen biết, gần gũi hơn với họ và trong hàng tá nhữngngười xinh đẹp ấy, có một vài người đã bên cạnh nó như những món quà cho đến bây giờ.
Chị và nó lại là một trường hợp riêng biệt, chị và nó quen nhau từtrước. Từ cái mối quan hệ có sẵn ấy mà thân thiết với nhau, trở thànhchị em và bây giờ mới trở thành hai người làm việc chung ở một quáncaffe. Nó không biết trong đầu chị đang nghĩ gì lúc này mà đòi qua đâylàm, nó càng không đoán ra mục đích của cái trò nghịch này của chị nhưng nó chắc chắn rằng dù có ra sao việc chị qua đây làm việc cũng chỉ vìchị muốn ở gần nó nhiều hơn, thực sự điều này khiến nó có cảm thấy vui.Chị học rất nhanh, chỉ cần đứng hỏi han quan sát cách hai người lễ tânkhác làm việc một chút là đã thấy chị làm việc với phong cách rất chuyên nghiệp chứ không lóng ngóng như một số cô bạn từng đến thử việc. Cứnghĩ chị sẽ nghịch phá lắm nhưng điều là là gần hết buổi sáng rồi vẫnchưa thấy chị nghịch gì hết, chăm chú làm việc, chăm chú cười nói mờinhững người khách bước vào quán. Thi thoảng nó vẫn chạy ra hỏi thăm chịcó mệt không, đem nước cho chị uống hay lau vội mồ hôi trên mặt chị. Nócũng đâu có khá hơn bao nhiêu, khách đông nhân viên ít nên chạy vắt chân lên cổ, mồ hôi ướt cả áo. Anh Phong vẫn kiên nhẫn ngồi uống caffe ở một góc bàn gần cổng, lúc này còn có thêm hai người bạn của anh vừa ra tới. Chắc cũng quen chị nên cả ba người vừa nói chuyện vừa trêu chọc chị với hai cô lễ tân kia. Đặc biệt một trong hai người vừa đến ngồi chơi vớianh Phong nó nhận ra đó là một diễn viên khá quen mặt trên tivi. Hìnhnhư anh này cũng quen với chị nên cùng với anh Phong ngồi cười nói trêuchọc chị.
Giờ nghỉ trưa, nó và chị được ông Kha lùa vô góc ngồi ăn trưa, chị vànó không ăn cơm của quán mà tụm lại giành nhau món gà rán của chị bắtanh Phong chạy đi mua về. Đưa gà cho chị em nó xong anh Phong với bạnanh cũng bị chị đuổi về luôn. Mọi chuyện cứ bình thường như vậy thì đâucó gì đáng nói, điều đáng nói là đang vui vẻ ăn uống thì nhỏ Hân xuấthiện từ ngoài cổng đi vào. Nhỏ không nói gì hết kéo ghế ngồi xuống mộtgóc bàn chỗ ông Kha đang ngồi ghi ghi chép chép gì đó. Nó thôi giỡn đứng dậy đi lại gần sẵn lấy một ly trà cho nhỏ luôn.
- Ủa mới qua hả?
- ….
- Uống gì không anh đi lấy cho.
- Cho gì uống đó.
- Là sao. Phải nói mới biết chứ.
- Quen biết bao lâu hổng biết em thích uống gì sao?
- Không.
Nó trả lời tỉnh bơ, một chút thoáng buồn từ gương mặt nhỏ, nhưng rồi cũng chịu mở lời tiếp.
- Em muốn uống caffe.
- Uống được không đó.
- Đó là chuyện của em. Anh cứ làm đi.
- Ờ.
Nó thở dài quay lưng đi vào trong, ông Kha ngẩn đầu lên nhìn hai đứamột cái rồi cặm cụi vô sổ sách tiếp cứ như ổng không quen biết gì tới nó với nhỏ Hân vậy, nói chung chắc ổng cũng muốn yên thân nên giả bộ làmngơ đó thôi. Nó mà được làm ngơ như ổng chắc nó cũng làm luôn cho rồi,mới vào quán đã thấy cái mặt khó chịu sắp kiếm chuyện với nó rồi đó.
Nó đem caffe ra cho nhỏ.
- Nè! Pha ngọt cho dễ uống đó.
- Ai mượn pha ngọt vậy?
- Không pha ngọt em nhắm em uống được không.
- Đó là chuyện của em.
- Giờ sao. Ai chọc giận gì qua đây làm mặt bị xị đó.
- Ai nói.
- Nảy giờ muốn kiếm chuyện với anh chứ gì, nhìn là biết.
- Anh…
Nhỏ bặm môi…định nói gì đó nhưng lại thôi, đưa tay kéo ghế lại chỉ vào ghế.
- Ngồi xuống đi.
Nó lắc đầu ngôi xuống theo lời nhỏ.
- Rồi. Muốn gì.
- Muốn gì là muốn gì? Tự nhiên muốn gì là sao?
- Chứ em kêu anh ngồi mà. Sao lại hỏi anh.
- Bộ ngồi chơi hổng được sao phải muốn gì mới ngồi được.
- Rồi…thì ngồi…không muốn gì.
Nó nhún vai im lặng, mỗi lần nhỏ bực là cái mặt trông buồn cười lắm,chắc chắn chỉ có mỗi nó mới dám cả gan có cảm giác này mỗi khi nhỏ giậnthôi.
- Có gì muốn nói không?
- Không.
- Vậy thôi anh đi làm tiếp à.
Nó toan đứng dậy, nhỏ kéo nó lại
- Khoang…có!
- Gì…thì nói đi.
- Chị Phương qua đây làm gì vậy?
- Ờ! Thì qua chơi.
- Xạo!
- Xạo gì.
- Chị Phương qua đây làm đúng hôn?
Nó cũng tỉnh bơ, chẳng phải nó muốn giấu nhỏ mà cả buổi nay nó cũngchị nghỉ chị qua đây để nghịch chơi vài hôm thôi chứ không phải đi làmthiệt.
- Ờ! Sao biết vậy?
- Sao anh giấu em.
- Giấu hồi nào.
- Rõ ràng vậy còn chối nửa.
- Thì chị qua đây làm chơi vài ngày chán thì thôi chứ em nghĩ chị Phương làm hoài bên này được sao.
- Được…Chắc chắn được.
Nhỏ quả quyết.
- Sao biết.
- Chỉ nói.
- Nói hồi nào.
- Có một lần em nói chuyện với chỉ. Chỉ nói từ nay sẽ ở bên anh.
Nó nghe xong, bật cười…
- Ờ! Rồi sao.
- Anh hổng cảm thấy gì hả?
- Thấy gì là thấy gì. Bình thường thôi, tất nhiên anh với chị là chị em, không ở bên anh chứ không lẽ bên ai.
- Anh…
- Sao.
- Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy hả.
- Chứ mọi chuyện rắc rối cỡ nào nửa mới đúng.
- Nhưng như vậy là không được.
- Tại sao không được.
- Tại….
Nhỏ im lặng, lại bị câu hỏi của nó xoáy vào, nhỏ lại ngập ngừng khôngnói nên ý nghĩ của mình, nó cũng không hiểu nhỏ đang nghĩ gì trong đầunửa.
- Thôi được rồi. Bửa nay có chuyện gì không vui nói anh nghe. Ở đó giận làm chi cho mệt.
- Ai nói em giận.
- Chứ nảy giờ thái độ vậy là sao?
- Hổng có thái độ gì hết. Em chỉ không muốn mọi thứ đi khỏi sự kiểm soát của mình.
- Kiểm soát quản ý gì ở đây nửa?
- Anh.
- Tự nhiên kiểm soát anh là sao?
- Nếu không chỉ một thời gian nửa thôi…anh sẽ của người khác mất.
- Anh là của anh…ở đâu ra mà của người này người nó mà ngồi suy nghĩ lung tung vậy đó.
- Anh vẫn không hiểu em muốn nói gì hả?
- Tất nhiên là không. Tự nhiên nói lung tung cả lên như vậy ai mà hiểu gì cho kịp.
- Anh giả ngốc hay thực sự là một tên ngốc hả?
- Ai mà biết!
Nó cũng sắp mắt bình tĩnh rồi đó. Thiệt tình là rối bù xù cái đầuchẳng nghĩ ngợi được gì làm sao hiểu ý nhỏ muốn nói gì được. Đang yênlành vui vẻ đùng một cái qua đây kiếm chuyện nói gì tùm lum hết làm sao nó theo kịp cái suy nghĩ của nhỏ được.
- Cuối cùng hai đứa mày có để cho tau yên tính sổ sách hay là không? Ê muốn gì kéo nhau về nhà đóng cửa gây. Anh mày còn ngồi đây chứ hổngphải vô hình nhá.
Nảy giờ nói chuyện với nhỏ Hân, nó cũng quên mất tại bàn còn có ôngKha ngồi một đống đó. Cũng phải thôi, nói chuyện xung quá, giờ có 10 ông Kha chắc nó với nhỏ Hân cũng không để ý tới nửa là. Tất nhiên nhỏ Hânmà nổi giận lên rồi thì làm gì còn nghe lời người khác nửa, nhỏ quắc mắt nhìn ông Kha.
- Kệ tụi em. Anh đi chỗ khác làm chuyện của anh đi.
- Ê! Con nhỏ này. Quán của…
- Rồi sao…
Ông Kha cũng á khẩu luôn với nhỏ, ngang ngược đến thế là cùng, ổng hảhọng hít một hơi thiệt mạnh, thở phì một cái lấy bình tĩnh rồi lẳng lặng cầm cuốn sổ lên lon ton đi vào trong. Giờ thì hết biết ai mới là ngườilớn nhất có quyền nhất ở cái quán này luôn rồi.
- Thôi. Anh không nói chuyện với em nửa. Tự nhiên qua đây kiếmchuyện…còn ăn nói như vậy với anh Kha nửa. Em muốn làm gì làm đi. Anh đi làm việc tiếp.
Nó cũng im lặng quay lưng đi làm việc tiếp để lại nhỏ một mình ngồiđó. Bao giờ cũng vậy, giận vui vui thì được còn tự nhiên kiếm chuyệnkiểu này cách nó đối xử thì dù là ai cũng vậy, im lặng đi chỗ khác. Nóthì đi chỗ khác nhưng có một người siêu vô tư chưa biết chuyện gì xảy ra nên tung tăng chạy lại gần nhỏ Hân đó là chị. Giải quyết xong món gàrán ngon lành nên mặt tươi cười hớn hở chạy ra bàn nhỏ Hân, nó thì đangđi vòng phía xa nên không kịp chạy lại cản. Và tất nhiên chị sà ngay vào bàn tươi cười nắm tay nhỏ Hân. Nó đứng từ xa nhìn chứ chưa biết phảilàm gì. Hai cô gái gặp nhau, một người mặt cười, một người mặt căngthẳng, cuộc nói chuyện diễn ra, không nghe rõ họ nói với nhau gì, chỉthấy chị tắt nụ cười, nhỏ Hân thì đứng thẳng dậy. Chị ngơ ngác đưa ánhmắt nhìn xung quanh, có lẽ chị tìm nó, có lẽ chị cũng không biết vì saotự nhiên nhỏ Hân lại giận đến vậy. Cá tính của nhỏ là vậy nhưng hôm naycó vẻ như cái cá tính ấy đã đặt nhầm nơi và nhầm người mất rồi. Nó vộichạy lại kéo chị đứng dậy.
- Chị đi vô trong đi.
- Nhưng mà nhox…
- Đi đi. Nhanh
- Uhm uhm…
Chị đi vô, thi thoảng lại ngoái nhìn. Nó lắc đầu quay qua nhỏ em.
- Em nói gì với chị vậy?
- Hỏi có mấy câu bình thương thôi.
- Hỏi bình thường mà như cãi lộn vậy hả. Hôm nay em sao vậy?
- Chuyện đó phải hỏi anh.
- Anh làm sao biết em nghĩ gì mà hỏi anh. Tự nhiên em kiếm chuyện vớitất cả mọi người là sao. Có gì thì trút hết vào anh nè. Đề cho chị yên.
- Nhưng em không thích. Em không thể để yên được. Em không muốn anh gần gũi với chị Phương.
- Tại sao không? Tất cả đều quen biết, bạn bè chị em với nhau. Hôm nay tự nhiên lại gây chuyện nói lung tung cả lên là sao. Nói anh nghe, chịPhương làm gì sai với em hả.
- Không làm gì sai. Nhưng em….
- Thôi được rồi. Nảy giờ to tiếng giữa quán như vậy là đủ rồi. Anh nghĩ em nên về đi.
- Em chưa nói hết.
- Muốn gì tối tính. Giờ đang giờ có khách trong quán. Nảy giờ nóichuyện như cãi lộn giữa quán ai cũng nhìn không thấy kỳ sao? Em về đi.Tối nay anh qua rồi muốn nói gì nói. Ok.
Nhỏ im lặng ngồi xuống, đưa ánh mắt xoáy vào nó, có lẽ nhận ra gươngmặt nó cũng rất dứt khoác cho nên nhỏ cũng xiu lòng, suy nghĩ một hồinhỏ đứng dậy cầm ví đi thẳng ra ngoài không quên bỏ lại một tờ tiền 100trên bàn.
- Anh nhớ lời anh nói đó. em chờ.
Bóng nhỏ khuất sau cánh cổng chính quán, nó lắc đầu thở dài một tiếngrồi thu dọn ly mang vào trong. Ông Kha ngồi ở quầy nhướng mắt nhìn nóhỏi.
- Mày chọc gì con nhỏ làm um sùm cái quán vậy thằng kia.
- Em biết chết liền. Bửa gặp bình thường. Mấy nay có gặp được đâu lấy gì chọc.
- Tau mệt tụi mày quá. Làm banh cái quán tau tụi mày mới vừa lòng. Đ.M
- Chắc em khỏe lắm à.
Nó để đống ly vào quầy rồi đi trở ra kiếm chị. Cũng không khó lắm đểtìm ra chị, đang ngồi ôm gối bông mặt rất đăm chiêu suy nghĩ. Nó lại gần ngồi xuống chọt chọt vô mặt.
- Nè! Nè!
- Đánh chết giờ, chọc chị hả?
- Đừng buồn ha.
- Buồn gì đâu?
- Nhìn cái mặt vậy mà hổng buồn. Nảy Hân nói gì chị vậy?
- Thôi nhox đừng biết chi.
- Không cho biết thì thôi, mà chị đừng có làm cái mặt vậy nửa. Nhìn ngố lắm.
- Ngố cái đầu nhox đó. Tại nhox hết.
- Chuyện gì nửa.
- Ai biểu nhox ngốc quá chi.
- Ngốc hồi nào.
- Bộ nhox chưa hiểu bé Hân nghĩ gì thiệt hả?
- Hiểu cái gì đâu. Tự nhiên qua làm ầm kiếm chuyện hết người này tới người kia. Ông Kha cũng bị kiếm chuyện kìa.
- Bộ bé Hân giận chị lắm phải hôn nhox?
- Sao biết giận?
- Chị đoán! Chắc chị làm gì sai rồi.
- Làm gì là làm gì. Mấy bửa trước hai người nói chuyện riêng với nhaugì mà giờ thái độ nhỏ Hân có vẻ khác quá vậy? Có gây nhau không đó.
- Hông mà. Chị có làm gì đâu. Bé Hân nhắn tin nói muốn nói chuyệnriêng với chị. Bé Hân hỏi nhiều lắm luôn, chị nghĩ sao thì nói vậy, chịđâu nói gì làm bé Hân buồn đâu.
- Ờ! Ủa vậy hổng phải chị bày trò đòi nói chuyện riêng với nhỏ Hân hả.
- Hông có. Bé Hân đòi nói trước đó. Hihi nhờ vậy chị mới biết bí mật của bé Hân đó.
- Bí mật gì?
- Xí! Nhox tự hiểu đi ha. Đừng hòng dù dỗ chị nói.
- Không nói thì thôi.
Nó ngồi thẳng dậy cầm ly trà uống ực một hơi. Chị ngẩn mặt lên nhìn nó.
- Nhox nè!
- Gì?
- Bộ nhox hổng hiểu ý bé Hân thiệt hả?
- Hiểu chết liền.
- Đồ ngốc! Hihi chị là người ngoài chị còn biết từ lâu. Nhox chơi thân với bé Hân nhiều như vậy mà nhox còn hổng hiểu người ta. Vô tâm ơi làvô tâm…vậy còn hổng hiểu…nói gì tới…
- Tới gì? Nói luôn đi ngập ngừng chi nửa?
- Tới cái đầu nhox. Tự hiểu đi ha. Đồ khờ.
Hết nói nó ngốc tới nói nó khờ. Cái người ầm ầm ngang ngược như nhỏHân đã đủ nhức đầu rồi, giờ thêm bà chị bí bí hiểm hiểm này nửa, suynghĩ riết chắc hói đầu thiệt luôn quá.
- Thui mệt quá. Chị muốn về.
- Sao về? Hổng làm nửa hả?
- Chị muốn về. Mai làm nửa.
- Thỏa thuận làm ca nào với ông Kha sao giờ đòi về?
- Kệ chị đi. Nhox nhiều chuyện quá à. Chị muốn về!!!
- Ờ thì về đi.
- Đánh nhox chết giờ…hihi đi nhanh lên….
- Hay quá ha…chút mắc làm mà…đi bộ về đi ha…
- Hihi nhanhhhhhhhh…
Chị tươi cười kéo tay nó dậy đi ra cổng. Vui vui buồn buồn thay đổi nhanh như chong chóng, chẳng biết đường nào mà tính.
Đưa chị về nhà xong, nó lại chạy ngược trở ra quán tiếp tục làm côngviệc của mình. Buổi trưa quán không quá đông khách nhưng lại là khoảngthời gian làm việc mệt nhất trong ngày. Cứ như vậy mãi cho đến đêm, quán hết khách, dọn dẹp qua loa cho xong rồi chào ông Kha về trước. Một ngày làm việc dài, người mệt nhoài, chỉ muốn nằm dài ra nền phòng mà ngủ một giấc cho thiệt đã, nhưng làm sao nằm được giờ này khi trong đầu lạihiện ra gương mặt của nhỏ Hân. Dù sao cũng là bạn bè, nhỏ lại là congái, chiều một chút cũng chẳng chết được, thôi cứ mò mặt qua cho nhỏmuốn chém muốn giết gì cho hả giận thì làm.
Nó chạy qua, call cho nhỏ, nửa tiếng sau nhỏ bước ra im lặng, nó dẫnxe lên lề. Nhỏ mặc đồ ở nhà khoe đôi chân dài, áo thun ôm sát người.Xinh đẹp là điều không phải bàn cãi nhưng chẳng hợp với cái vẻ mặt bí xị này, đến giờ nó cũng chưa nghĩ ra nó làm gì có lỗi mà tự nhiên nhỏ lạithái độ như vậy với nó nửa. Hai đứa ngồi im lặng trên vỉa hè, cứ như cặp tình nhân đang giận nhau mà chưa biết phải làm lành thế nào vậy. Nólặng ngắm đường phố về khuya, dòng xe xuôi ngược còn nhỏ Hân thì nhìnnó, ko cần nhìn nhỏ nó cũng cảm nhận được ánh mắt nhỏ đang hướng về nó,có khi nào đang chuẩn bị nhào vô ăn thịt nó không nhỉ.
- Em xin lỗi!
- Ờ!
- Hồi sáng có phải em quá đáng lắm hôn?
- Với anh thì không sao nhưng với anh Kha, chị Phương thì có.
- Anh Kha em sẽ xin lỗi sau. Nhưng em không làm gì quá đáng với chị Phương.
- Anh không biết, nhưng nói chuyện với em xong chị buồn lắm.
- Anh thực sự quan tâm đến chị Phương nhiều vậy sao?
- Tất nhiên.
- Còn em.
- Ý em là sao?
- Giữ em và chị Phương anh quan tâm ai nhiều hơn?
- Không thể hỏi như vậy được.
- Tại sao?
- Em khác, chị khác. Em là bạn anh, có thể nói là bạn thân cũng được.Còn chị như chị gái của anh. Làm sao so sánh hay đánh giá quan tâm aihơn được.
- Anh nói thì hay lắm. Nhưng trong lòng anh đâu có nghĩ vậy đúng hôn.
- Chứ em nói coi anh nghĩ sao.
- Em hổng biết. Em hổng dám nghĩ tới.
- Em hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên cứ đem mình ra so sánh với chị.Anh đã nói đừng mang chị vào nói nửa vì chị là chị, em là em, anh khôngthấy hai người có việc gì mà em phải tự làm khó mình như vậy.
- Ý anh nói em tự suy diễn đó hả?
- Anh không có nói vậy.
- Em hổng có suy diễn. Em quan sát từ lâu rồi, bộ anh không thấy hai người thân thiết quá mức bình thường hay sao?
- Anh với chị đó hả?
- Uhm!
- Anh thấy bình thường mà. Đâu có làm gì quá đáng đâu.
- Nhưng cứ như vậy hoài…em sợ…
- Sợ gì?
- Em….
Nhỏ lại im lặng, nó cũng càng không hiểu gì cho lắm. Nhưng cũng mờ mờđoán được ý của nhỏ. Có lẽ nhỏ đang lo lắng việc nó thân thiết với chịvà sẽ quên đi lời hứa với em, dù sao từ lâu nó đã đoán việc trước khi đi chắc em có gửi gắm nhỏ Hân ở lại để mắt đến nó giúp em.
- Đó! Toàn nói được chút lại ngập ngừng không nói rõ ra, vậy làm sao anh hiểu em muốn gì. Con gái tụi em thật phức tạp.
- Là anh ngốc, anh vô tâm thì có.
- Được rồi thì tại anh hết được chưa. Biết nói anh ngốc thì có việc gì làm ơn nói rõ ra hết đi cho anh biết, cứ che che giấu giấu nói chuyệnkiểu nửa vời vậy rồi la anh.
- Dù sao em cũng là con gái mà. Anh không thể để tâm một chút, nhìnsâu một chút để hiểu hay sao. Anh có biết vì sao hôm nay em nổi nóng như vậy không. Vì em không biết mình còn kiên nhẫn được bao lâu nửa, embiết mình sai nhưng nếu em không làm gì, sớm muộn anh sẽ đi.
- Anh đi đâu đâu. Ai nói em anh sẽ đi.
- Ý em nói là nghĩa bóng chứ bộ.
- Là sao.
- Em không biết em không biết. Em không biết mình đang nói cái gì nửa.
- Thôi nè. Tự nhiên xúc động dữ vậy?
- Tại anh chứ tại ai. Còn hỏi nửa? Thiệt hổng hiểu nổi trên đời có một tên vô tâm như anh.
- Ờ! Sao cũng được.
Nó lắc đầu thở dài nhìn lên trời tự hỏi “mình làm gì mà ai cũng nói vô tâm hết nhỉ?”. Nhỏ Hân lại im lặng, chắc đang suy nghĩ sẽ nói gì tiếptheo, giờ có nó muốn nói gì thì nói chứ nó là nó chẳng biết gì để nóivới nhỏ đâu. Chợt nhỏ Hân lại lên tiếng.
- Anh có biết nhỏ Thy trước khi đi đã từng nói gì với em về anh không?
- Nói gì?
- Anh là một tên lãng tử. Nếu không có nhỏ bên cạnh, anh sẽ nhanhchóng có một người khác. Lúc đó em hổng tin, nhưng càng ngày em càng cảm nhận được anh đúng là người như vậy. Anh có biết anh là tên đào hoađáng ghét nhất hông hả?
- Ờ! Thy nói vậy thiệt hả.
- Em nói dóc anh làm gì. Sao, tới người yêu anh cũng nói anh như vậy, hết chối đúng hôn.
- Ờ! Thì anh có chối gì đâu. Em với Thy muốn nghĩ anh sao thì nghĩ, anh cũng hổng có gì giải thích.
- Đúng quá rồi giải thích được gì nửa.
- Ờ ờ! Vậy sao Thy chịu yêu anh chi trời.
- Tại nó ngốc chứ sao…cả em…càng ngốc hơn…
Câu nói vừa thốt ra, nó chưa kịp nghe hết, nhỏ đã im bặt, quay mặt đichỗ khác…nó sững người…đưa ánh mắt nhìn nhỏ, tất nhiên nó cũng chưa nghĩ gì quá sâu xa, đơn giản là thấy thái độ nhỏ tự nhiên im bặt nên thắcmắc một tí.
- Là sao? Nói tiếp đi.
- Anh…tự hiểu đi.
- Nói thiệt đầu anh giờ cũng rối mù, em bắt anh hiểu anh chịu thua, không nghĩ được gì đâu.
- Anh!!!
Nhỏ mím môi, gương mặt lộ rõ vẻ vừa khó chịu vừa như muốn nói rằng “em bó tay với anh luôn”. Tự nghĩ lại lúc đó công nhận nó ngu vô đối luônnhỉ…Nó gãi gãi đầu quay qua nhìn nhỏ.
- Nè! Bộ em thấy anh vậy thiệt hả?
- Bay bướm, vô tâm, lãng tử vô cùng. Nói quỵt toẹt ra đi bày đặt nhưvậy. Tính xấu rõ mồn một, sợ quá hổng dám nói thẳng chứ gì.
Hix hix cái cô nương này, có cần phải nói thẳng băng ra như vậy không, bộ phải nói xấu cho nó đâm đầu xuống hố chết nhỏ mới vừa lòng hả dạ hay sao nè.
- Anh thấy mình cũng đâu có tệ tới vậy đâu.
Nó cười khì khì.
- Anh còn cười được nửa hả. Nói trúng tim đen anh rồi, khỏi chối đi ha.
- Ờ ờ!
- Cứ cười đi đồ xấu xa. Hổng hiểu tại sao…em lại dính vô anh nửa. Nóihoài anh vẫn hổng hiểu, nói hoài anh cứ vô tâm cười hì hì hoài.
- Anh!...
Có điều gì đó đi qua trong đầu, nó hiểu điều gì đó, không rõ hìnhdung, như rõ ràng nó sắp hiểu điều gì đó. Cảm thấy hơi khó thở một tí,ngột ngạt một tí, bối rối một tí. Nhỏ im lặng, nó cũng im lặng. Rồi nhỏđứng dậy đưa mắt nhìn chằm chằm vào nó rồi xoay lưng đi hướng về phíanhà nhỏ.
- Anh về đi! Em mệt rồi! Em muốn ngủ! Anh ngủ ngon!
- Ờ ờ!
Nó cũng đứng dậy dựa người vào tưởng đưa ánh mắt nhìn theo nhỏ. Đêm SG hanh hao những cơn gió heo may, không có những hạt sương lấm tấm trênvai vào cái tiết trời khô hanh thế này. Dòng người qua lại, những ngọnđèn đường, những ánh đèn xe vụt qua, vụt lại. Tiếng gió xào xạc lùa vàotán cây, tiếng côn trùng rả rích. Giữa cái một chút ồn ào nhẹ nhàng,bình yên của đêm SG, tưởng chừng như người ta có thể lắng nghe được cảhơi thở, lắng nghe được cả nhịp đập bên trong lồng ngực. Nó im lặng đưaánh mắt đượm buồn của mình nhìn theo bóng nhỏ Hân khuất dần sau cánhcổng sắt.
“Ừ đã biết anh là tên lãng tử đào hoa, ừ đã biết anh là kẻ vô tâm đáng ghét, ừ đã biết anh là tên nhóc con xấu xa…nhưng…sao em lại yêu anh làm gì hả….Ngốc!”