Gió là gì? Chẳng ai có thể biết chính xác được, nếu như chỉ đơn giản giải thích bằng những khái niệm vật lý thuần túy, thì đó vẫn là chưa đủ, trên thế giới này có rất nhiều thứ mà chúng ta không thể biết được rõ ràng, thứ cho rằng chưa hẳn đã là đúng. Người ta nói gió chỉ đơn giản là do sự ma sát của những dòng khí lưu mà thành, hoặc là bởi sự chênh lệch áp thấp các loại, nhưng với những kẻ mộng mơ, gió là một thứ gì đấy rất trừu tượng.
Gió vô hình, gió lướt qua vạn vật, ta không thể nhìn thấy gió, cũng không thể chạm vào gió, càng không thể núi gió lại hoặc giữ làm của riêng, nhưng bằng một cách nào đó gió vẫn hiện diện, đây đó. Gió có những lúc thật dịu dàng, mơn trớn làn da, gió có lúc lại nghịch ngợm cuốn tung những đám lá khô rụng đầy mặt đất, gió có lúc lại buồn hắt hiu, luồn qua mái tóc một ai đó lạc lõng bước nơi con ngõ nhỏ. Gió có thể là bât cứ thứ gì, cũng chẳng là gì cả, gió mang nỗi buồn đến, lại cuốn nỗi buồn đi. Không ai giữ được gió, không ai hiểu được gió, nhưng lại luôn khao khát có thể một lần ôm gió vào vòng tay.
Mây là của trời, cứ để gió cuốn đi đến một miền mênh mang vô tận, rồi vào một ngày nào đó, tan ra, hòa vào trong hư vô để sau đó bị người đời quên lãng rằng nó từng tồn tại. Thật may rằng trên đời này có những thứ thực khó nắm bắt tựa như gió, nhưng nó lại không ngốc nghếch giống mây, đó là tình cảm. Ta không thể nếm xem tình cảm có vị gì, nhưng luôn luôn tưởng tượng được nó ra sao, ta ao ước nó, cũng sợ hãi nó, nó tự nhiên đến cũng tự nhiên đi, để lại trong trái tim là một khoảng lặng khiến cho lòng người không tài nào có thể yên ổn. Có những người trở thành một cặp khi tình cảm nồng thắm, rồi khi tất cả trở nên nhạt nhẽo lại dứt áo ra đi, coi đối phương như một kẻ lạ qua đường thậm chí không cần thiết phải nhớ mặt. Cũng may rằng chuyện giữa Lam Vân và Bạch Phong không đến mức như thế, họ đến với nhau hồn nhiên, rôi coi như là yên ả mà ở bên nhau đến mãi mãi sau này.
Bình luận truyện