Lúc này, một người đàn ông bỗng bước ra từ sau một thân cây cao lớn.
“Ông Crouch?!” Harry cùng Krum nhìn nhau, thoáng kinh ngạc, nhưng đũa phép hai người vẫn giơ cao chỉ vào ông Crouch.
Harry suy xét tình huống hiện tại chắc đại khái đã đến lúc ông Crouch trốn khỏi vòng kiểm soát của Chúa Tể Hắc Ám, chỉ có điều bây giờ trông ông ta thật sự quá rách nát, thoạt nhìn hệt như một lão ăn mày đã đi lang bạt nhiều năm, vạt áo trùng phù thủy bị xé rách, vết máu loang lổ, khuôn mặt cũng đầy vết thương, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt xám ngắt mà tiều tụy. Trước kia ông ta luôn là một người nề nếp, từ cách ăn mặc cho đến kiểu tóc chòm râu. Nhìn ông ta lúc này, Harry cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đến người cha đỡ đầu của mình sau khi đào thoát khỏi nhà tù Azkaban còn tồi tệ hơn nhiều, cảm giác áy náy mong mảnh của Harry cũng nhanh chóng bốc hơi.
“Hắc, Harry, ông ta không phải giám khảo cuộc thi sao? Hình như là người của Bộ Pháp Thuật, tình huống của ông ta thoạt nhìn không được tốt lắm.” Krum thấp giọng nói với Harry, một người giám khảo của cuộc thi Tam Pháp Thuật nhưng chỉ xuất hiện một vài lần, nên ấn tượng của Krum về người này cũng không phải rất sâu, nhưng hình tượng nghiêm túc cẩn thận thường ngày của ông ta vẫn khiến anh quen mắt, giờ lại nhìn đến bộ dáng nghèo túng thảm hại của ông ta làm Krum không khỏi nhíu mày, càng thêm cảnh giác bốn phía.
Harry gật đầu, chần chờ vài giây, liền nắm chặt đũa phép, chậm rãi mà đề phòng đi đến bên Crouch. Crouch tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến bốn phía, vẫn cứ đứng đối diện gốc cây nói chuyện, thỉnh thoảng lại thêm vào vài động tác tay, giống như thật sự đang nói chuyện với ai đó, mà người đó chỉ có ông ta mới nhìn thấy được.
“… Weatherby, và khi nào anh làm xong chuyện đó, hãy gởi cú đến cụ Dumbledore xác nhận lại số học sinh trường Dumrstrang sẽ tham dự thi đấu, ông Karkaroff chỉ mới nói là sẽ có mười hai… và rồi gởi một con cú khác cho bà Maxime, bởi vì có lẽ bà muốn tăng số học sinh trong đoàn của bà lên…” Ông Crouch đứng đối diện thân cây, lầm bầm không ra hơi với nó, Harry âm thầm cười trộm một chút khi nghe ông vẫn gọi Percy là Weatherby, hình tượng bây giờ của ông Crouch thật giống như lão ăn mày mà cậu từng gặp trong một lần đi ra ngoài cùng gia đình Dursley, người đó cũng không ngừng lặp đi lặp lại những lời vô nghĩa như thế này.
“Ông ta bị sao thế?” Krum kéo lại Harry, anh cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, Harry dù sao cũng là bạn của Hermione, anh không thể khiến cậu gặp chuyện gì ở nơi này được!
“Không biết,” Harry thấp giọng trả lời, nhìn Krum ngăn cậu tới gần hơn, cậu không chút do dự giơ đũa phép, ếm bùa Choáng lên ông Crouch, “Có điều, tình trạng của ông Crouch hiện giờ dường như không được tốt cho lắm, việc này có chút kỳ quái, tốt nhất là chúng ta nhanh rời khỏi đây đi thôi, đem ông Crouch đến bệnh xá, bà Pomfrey có thể trị liệu cho ông ấy, còn những việc khác cứ để các Pháp sư trưởng thành đến giải quyết.”
“Cần tôi làm gì?” Krum gật đầu biểu thị đồng ý, chứng kiến cách phán đoán cùng xử lý sự việc của Harry, anh rất ấn tượng.
“Ân, thật sự cần anh giúp cõng ông Crouch, tôi sẽ cảnh giới, chúng ta đến bệnh xá nhanh một chút, để ngừa chuyện gì ngoài ý muốn.”Harry cũng không khách khí, thân thể nhỏ bé của cậu thật sự khiêng không nổi thân hình ông Crouch.
Không có được tấm bản đồ Đạo Tặc của Harry, Moody giả vẫn đang mải dò xét khắp bốn phía Hogwarst như một con ruồi không đầu vì tin tức chủ nhân của y truyền đến, nhờ vậy Harry cùng Krum thuận lợi đưa ông Crouch đến bệnh xá. Bà Pomfrey nghe nói người bệnh chính là ông Crouch đang nghỉ dưỡng bệnh tại nhà thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bà lập tức đi đến bên lò sưởi thông báo cho Dumbledore biết, sau đó dùng đũa phép kiểm tra toàn thân ông Crouch.
“Poppy, Barty có khỏe không?” Từ sự việc ông Crouch đột nhiên xuất hiện bên rìa rừng Cấm trong trường Hogwarts, Dumbledore bắt đầu nhận thấy có mùi nguy hiểm.
“Rất tồi tệ, Albus.” Bà Pomfrey nhíu mày, “Ông ấy trúng lời nguyền Độc Đoán trong thời gian rất lâu, tựa hồ ông ấy đã dùng ý trí để chống lại lời nguyền, hiện tại tư duy của ông ấy rất hỗn loạn, nếu như có thể, tốt nhất nên đem ông ấy đến St.Mungo để những bác sỹ chuyên nghiệp tiến hành điều trị lâu dài, tuổi ông ấy cũng cao rồi, lời nguyền Độc Đoán gây tổn thương rất lớn cho tinh thần ông ấy. Còn về trạng thái lúc này, thì hình như có người đã ếm bùa Choáng lên ông ấy…”
“Việc này…” Harry đứng bên ngại ngùng ngắt lời, “Là con dùng bùa Choáng… Ông Crouch lúc đó trông rất kỳ quái, cho nên con mới phải dùng bùa Choáng để ông ấy ngất đi, sau đó Krum mới có thể cõng ông ấy đến bệnh xá.”
“Harry, con làm tốt lắm”, đôi mắt Dumbledore nhấp nháy tia ủng hộ, hòa ái hỏi thăm, “Con có thể nói rõ tình huống lúc ấy sao?”
“Ân… Sau khi tuyên bố xong thể lệ cửa ải thứ ba, con cùng Viktor đi dạo ven rừng Cấm nói chuyện một chút, thì đột nhiên ông Crouch xuất hiện, lúc đó dáng vẻ ông ấy rất tệ, dọa chúng con nhảy dựng, ông ấy giống như hoàn toàn không thấy chúng con, một mình đứng đối diện gốc cây nói chuyện không ngừng, giống như đối diện ông ta có một người mà bọn con không nhìn thấy vậy, chúng con thấy việc này rất cổ quái cũng rất bất ngờ, để rời khỏi chỗ đó càng nhanh càng tốt, bọn con mới bất đắc dĩ dùng đến bùa Choáng. Ông Crouch thoạt nhìn… Ân…” Harry miêu tả xơ qua tình huống lúc đó một chút, hình dung nói. “Giống như đang sống trong thế giới của riêng ông ấy vậy.”
Dumbledore nghe Harry nói xong, trầm ngâm một lúc, nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu Krum đây và con nữa, Harry, nên sớm quay về nghỉ ngơi, hai con còn phải chuẩn bị cho cửa ải cuối cùng nữa, phải không nào?”
Harry cùng Krum đều âm thầm hiểu việc này đến đây là hết, không còn điều gì cần đến hai người nữa, cả hai cũng không nói gì thêm, đều thuận theo rời khỏi bệnh xá. Harry thừa dịp phải rời khỏi liền giả bộ lơ đãng đảo mắt quan sát nhanh căn phòng một lần, nhìn đến khuôn mặt lo lắng của tên Moody giả kia xong, cậu liền đảo qua Dumbledore, vừa nhìn đến thứ gì đó, đôi mắt cậu bỗng thu lại nghiền ngẫm, nhưng ngay lập tức khuôn miệng liền nhếch thành nụ cười thỏa mãn thần bí trước khi rời khỏi bệnh xá.
Đi ra bệnh xá không bao xa, Harry đột nhiên dừng bước, nhìn thân ảnh hắc sắc từ xa bước tới, khóe mắt cậu bỗng cay cay.
“Viktor, anh có thể đi trước không? Tôi còn có chút việc muốn nói chuyện với giáo sư”, Harry nhìn chằm chằm thân ảnh đang bước tới gần, đã bao lâu rồi cậu không được nhìn thấy thân ảnh ấy ngoài lớp học, cậu vội vàng nói với Krum, trong giọng nói mang theo chút xin lỗi.
“Được, cậu cũng quay về ký túc xá sớm đi.” Krum hiểu ý bước nhanh rời đi.
Sau đó Harry hoàn toàn làm mọi người ngạc nhiên khi mở rộng vòng tay, đứng giữa hành lang, khiến người đàn ông đối diện không thể bước qua người cậu bỏ đi như trước kia được nữa. Người đàn ông nọ nhíu mày trước hành động của Harry, nhưng trước khi anh ta kịp mở miệng, Harry đã giành trước nói: “Giáo sư, hay em nên gọi là Severus, tuy việc xảy ra chỉ là một tai nạn, nhưng em đã rất thích cái tai nạn đó. Rất nhanh sẽ đến cửa ải cuối cùng rồi, anh hẳn là người biết rõ nhất thứ em phải đối mặt là gì, chính em cũng không biết liệu mình còn có thể an toàn trở về hay không. Mấy ngày nay anh luôn trốn tránh em khiến em rất khổ sở, thật sự, anh nói, anh đối với em chỉ có trách nhiệm, nhưng hiện tại anh coi như đã hoàn thành trách nhiệm của mình với em rồi sao?! Em sẽ không bỏ cuộc, sẽ không buông tay, tất cả những lời em nói đều xuất phát từ tình cảm chân thật, nếu như em có thể sống sót trở về… Giáo sư, thì xin hãy cho phép em gọi anh là Severus.”
Nói xong, Harry cũng không quản người nào đó thân thể cứng đờ vì những lời cậu nói, vô cùng bình tĩnh bước ngang qua Snape, dần đi khuất.
Sáng sớm ngày thứ hai, Harry lặng lẽ đi tới tháp cú của trường để gửi một phong thư, từ đó, một cạm bẫy chậm rãi lan tỏa, cố thủ trong góc tối, con rắn độc lén lút nhe đôi nanh độc của mình…
~~ Hết chương 68 ~~
Tiểu kịch trường: Trứng trong ngày lễ Phục sinh.
Quả trứng lễ Phục sinh bên trong chứa bức tượng chocolate nhỏ của giáo sư trong tay Harry, khiến mọi người bàn luận vô cùng xôn xao, nhiều người nói đó là món quà Harry chuẩn bị đưa tặng giáo sư, thật sự vậy sao?
Mắt lạnh: Tiểu Harry, quả trứng Phục sinh mà cậu cầm trong chương này…
Tiểu Harry đè lại túi áo chùng, vẻ mặt cảnh giác, chỉ thẳng đũa phép vào Mắt lạnh: Nó là của ta.
Mắt lạnh ( đổ mồ hôi lạnh đầy trán ): Tôi biết đó là của cậu, tôi chỉ muốn hỏi một chút, đó có phải là món quà cậu dịnh đưa cho giáo sư không?
Tiểu Harry ( dùng đôi mắt si tình nhìn Mắt lạnh ): Lễ Phục sinh đã qua rồi! Hơn nữa ta cũng sẽ không tặng giáo sư mấy món quà mà đã biết trước rằng nó sẽ chỉ khiến anh ấy thêm tức giận, cho nên rất rõ ràng đây là món quà người khác tặng cho ta, cũng chỉ có ta thích món quà này.
Mắt lạnh ( hiếu kỳ ): Cậu tặng giáo sư món quà gì vào lễ Phục sinh vậy.
Tiểu Harry ( như đinh đóng cột ): Một quả trứng Phục sinh chứa dược liệu, thứ Sev yêu thích luôn chỉ có một.
Mắt lạnh: Giáo sư nhận sao? Gần đây hai người không phải vẫn đang chiến tranh lạnh sao?
Tiểu Harry ( khuôn mặt tối tắm): Sev ném quả trứng ra bên ngoài, có điều dược liệu bên trong đã không còn.
Mắt lạnh: … Như vậy thì quả trứng đựng bức tượng giáo sư làm bằng chocolate kia là do ai tặng?
Tiểu Harry: Đương nhiên là người luôn hiểu rõ lòng ta, Narcissa biểu tỷ tặng rồi, trong những ngày vắng bóng Sev, ít nhất vẫn còn quả trứng này, thỉnh thoảng ngắm nhìn nó ta sẽ đỡ cô đơn hơn…
Narcissa ( nhảy vào ): Kỳ thực tặng quả trứng Phục sinh ấy cho Harry chỉ là vì muốn cậu bé nếm thử tay nghề làm chocolate của ta một chút mà thôi, không có ý gì khác… Được rồi, ta thừa nhận kỳ thật ta cũng có chút ý…