Khi 12 tuổi, tôi không hề biết sau này, có một người đàn ông sẽ kéo dầu mình dựa vào vai Anh, và nói: “Ngoan nào! Đừng khóc nữa!” Những câu từ ấm như thảm nắng ấy, lại có thể khiến cho mọi nỗi sợ hãi tan đi. Thế nên, cô bé ngốc như tôi đã sống đơn độc, vô vọng suốt nhiều năm sau đó.
Ngày tôi gặp P, mối tình đầu của tôi, là một khoảnh khắc đẹp và sâu đến khó tả. P khiến tôi tin rằng: Tôi là một cô bé lọ lem xinh đẹp và tốt bụng. Niềm tin giản đơn ấy giống như chiếc kẹo, tôi đã đem theo bên mình suốt nhiều năm thanh xuân. Những lúc nhớ P, nhớ tuổi trẻ nồng ấm của mình, tôi lại cuống cuồng lục tìm kỷ niệm: “P ở đâu? Những nồng ấm chân thành năm xưa đâu? Sự giản đơn như viên kẹo đâu?”
Tôi từng nghĩ sẽ không thể thấy ai có thể tốt đẹp hơn P, không thể rung động thêm một lần nào nữa. Thanh xuân là thứ trôi đi, chỉ biết trôi đi chứ không hề dừng lại. Nước mắt không thể níu giữ được kỷ niệm đã hóa đá thời gian. P đã tạc lên phiến đá thời gian của tôi, là một hình ảnh chàng hoàng tử đẹp trai kẹo ngọt, có má lúm đồng tiền và hàm răng trắng đều tăm tắp. Mỗi lần P cười, cả sân trường như ngập tràn ánh nắng ban mai. Thế nên, tôi cứ sao lòng, cả khi P đã là một ký ức không thể tái sinh hay làm lại dù chỉ một lần.
Bình luận truyện