"Ông chủ..." "Nói?" "Cô chủ bị... bị thương" Ngay lập tức, đầu dây bên kia đanh lại. Thấy chủ tịch sắp bùng nổ, phòng họp lạnh xuống 0°, các người hiện diện trong phòng không dám hó hé nửa lời. "Lý do" "Cô chủ bảo đi ra sân sau, dặn tôi không được đi theo, nhưng vào học rồi vẫn chưa thấy cô ấy vào, tôi ra tìm thử thì thấy cô chủ bất tỉnh trên mặt đất..." Vốn là chuẩn bị giải thích tiếp, trợ lý Kim đã bị ngắt lời. "Tại sao không đưa cô ấy về?" "Vốn dĩ là tôi đưa cô ấy về nhưng nhà trường bảo phải có phụ huynh đến..." "Khốn kiếp!"
Lục Kỷ bóp chặt điện thoại trong tay, đứng dậy quay sang gọi quản lý Trần: "Chủ trì buổi họp, tôi có việc gấp" Nói xong lại không nhanh không chậm đi khuất. Quản lý Trần nhăn nhó, việc gì mà quan trọng hơn cả buổi họp để xây dựng dự án lớn mới chứ? Trước cổng đại học S, chiếc Maybach đỗ trước cổng, người đàn ông mặc một bộ vest lịch lãm với khuôn mặt ưu tú nhưng vô cảm bước xuống, hướng tiến bước thẳng vào trường. Phòng y tế. "Ông chủ, tôi xin lỗi..." "Câm miệng"
... Ấn Gia Yên hiện giờ đã mở mắt, đầu óc quay cuồng. "Tiểu Yên, em sao rồi?" "Cô chủ, cuối cùng cũng tỉnh rồi..." Gia Yên tỉnh dậy, việc đầu tiên là rút ra khỏi người đàn ông đang nắm chặt tay mình. Đúng là Gia Yên nhát gan, cứ rụt rè, thu mình lại một góc. "Anh, anh là ai vậy?" Đáy mắt lóe lên tia ngạc nhiên, biết được Đường Vương Ngữ sắp nổi trận lôi đình, trợ lý Kim vội vàng hỏi trước. "Tiểu thư, đừng đùa nữa, không vui mà..." "Đừng chạm vào người tôi!"
Bình luận truyện