Tình yêu, nếu không có thì dù có được số phận dẫn dắt cho đến với nhau thì cũng không thể hạnh phúc. Khi giữa hai người không có tình yêu trọn vẹn, cũng không có rào cản mà lại ủng hộ hai người đến với nhau, lại được duyên phận đưa lối mong muốn hai người ở bên nhau, nhưng vẫn chỉ tràn ngập niềm đau và nước mắt. Cô đã yêu anh cả hơn 10 năm rồi, một tình yêu mà cô đơn phương, một tình yêu mà chỉ có một phía.
Khi cô đã yêu anh từ thời cấp hai, cấp ba, cho đến qua đại học cô vẫn yêu anh. Hai bên gia đình tác hợp và mong muốn kết nối hai người lại và mong muốn chuyện kết hôn, nhưng anh lại không đồng ý và một mực ghét cô hơn nữa. Thứ tình yêu không cần đối phương đáp trả lại thì cũng sẽ hóa hư vô và thực dụng với người đó, nhưng lại là tình cảm to lớn và vẹn toàn cả trái tim của mình. Khi trao tình cảm cho một người hết mực mà chẳng chừa cho một ai, khi quá yêu người đó rồi, thì mãi chung thuỷ chẳng chịu mở cửa trái tim cho một ai khác.
Khi họ đến với nhau chỉ vì là sự ép buộc và sự vui vẻ của riêng cô vì đã được ở bên anh, nhưng số lần gặp anh lại chỉ đếm trên đầu ngón tay và nhận lại là sự khinh ghét và ghẻ lạnh của anh. Một chuyện tình đẫm nước mắt và đau buồn này liệu còn kết cục nào tốt đẹp hơn cho cô nữa hay không?
Bình luận truyện