Ngày hôm sau Mộc Phàm dậy muộn, ánh mặt trời chói chang đánh thức cậu, mở mắt mới phát hiện mình vậy mà chưa trở về phòng, vẫn ngủ trên ghế cứng quảng trường và một người đàn ông xa lạ bên cạnh.
Mái tóc dài màu đỏ, đôi mắt dị sắc rõ ràng không thuộc người Trung Nguyên, ngũ quan hoàn hảo như điêu khắc của Tây Vực làm cho người đàn ông trước mặt càng thêm tuấn mỹ. Trông hơi quen mắt, Mộc Phàm không nghĩ người đàn ông và bé trai hôm qua có mối liên hệ với nhau.
Mộc Phàm nhìn xung quanh, bỗng phát giác một vấn đề nghiêm trọng. Không thấy Nhị Hắc đâu!
Từ khi Mộc Phàm đến phòng thí nghiệm, cậu và Nhị Hắc gần như không thể tách rời, dù cậu thực hiện nhiệm vụ xuyên qua, Nhị Hắc cũng theo cậu đến thời không xa lạ này. Đối với Mộc Phàm, sự tồn tại của Nhị Hắc là tuyệt đối, vì vậy cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Nhị Hắc biến mất. Nếu vào lúc khác thì rất bình thường, nhưng thức dậy không thấy Nhị Hắc đâu, chuyện này quá kỳ lạ.
"Ngươi có nhìn thấy thú cưng của ta không?" Ở đây ngoài người đàn ông này không có ai khác, Mộc Phàm nhìn anh hỏi.
"Không thấy." Thượng Cung Vực Hoàng nói dối không chớp mắt, trên thực tế, con thú cưng kia anh không những từng gặp, mà còn để Bách Phong mang nó đi.
"Thật kỳ lạ. Nhị Hắc đi đâu rồi." Mộc Phàm không hiểu nổi cào cào tóc: "Ngươi là ai?"
Thượng Cung Vực Hoàng sâu xa nhìn Mộc Phàm, cẩn thận quan sát thiếu niên. Những gì xảy ra tối qua hiện lên trong đầu anh.
Anh coi cục tròn nhỏ lông đen chỉ là thú cưng bình thường, không ngờ nó biết nói chuyện. Biết nói thì cũng thôi đi, khoảnh khắc Bách Phong vồ tới lại biến hình trong chớp mắt, trở thành kích thước xấp xỉ Bách Phong. Bách Phong xuất thân từ Thiên Tiên Cốc, khác hẳn loài thú ở bên ngoài, Bách Phong theo anh đến hiện tại, từ trước tới nay anh chưa từng gặp qua con thú nào có thể so sánh với Bách Phong.
Điều làm anh tò mò chính là cục tròn nhỏ lông đen cỡ bàn tay có thể biến lớn. Không chỉ Thượng Cung Vực Hoàng tò mò, ngay cả Bách Phong cũng tò mò về Nhị Hắc không kém.
Biết nói chuyện giống hắn và thân thể có cùng kích thước to lớn.
Vì vậy Bách Phong đuổi theo sau mông Nhị Hắc nguyên một đêm.
Tiếng gầm gừ của hai con thú rất đáng sợ, vang tận mây xanh bên ngoài Chùa Mai Phong, nửa đêm canh ba khiến cho mọi người trốn trong chăn không dám thở mạnh. Các hòa thượng Chùa Mai Phong hai chân run rẩy, chẳng dám đi vệ sinh, không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của ai.
Giống như đã quen với việc bị Mộc Phàm bắt nạt và bóc lột, năng lực chịu đựng của các hòa thượng Chùa Mai Phong nằm ở một đẳng cấp mới, ngày xưa đối mặt với tiếng gầm gừ như vậy, bọn hắn vừa gào khóc vừa chạy loạn. Nhưng bây giờ, nhiều nhất chỉ là hai chân run rẩy không dám vệ sinh mà thôi...
Nghĩ vậy, các hòa thượng cảm thấy việc tu hành của mình đã giỏi hơn xưa nhiều, mặt khác cũng có thể nói đây là chuyện tốt.
Bách Phong đuổi theo Nhị Hắc, tìm mọi cách muốn vồ lấy Nhị Hắc, đáng tiếc Nhị Hắc chạy quá nhanh, Bách Phong chặt chẽ bám theo phía sau. Mấy lần Bách Phong nung nấu kế hoạch xông lên phía trước Nhị Hắc, Nhị Hắc đều nghiêng đầu tránh né. Và điều khiến Bách Phong và Thượng Cung Vực Hoàng không nghĩ ra chính là... Nhị Hắc không tấn công, không phản công, tập trung chạy và chạy.
Chạy thì cũng thôi đi, còn liên tục gầm lớn, âm thanh càng về sau càng lớn, sợ người ta không biết tiếng gầm của nó lớn hay gì.
Thượng Cung Vực Hoàng và Bách Phong đương nhiên không biết, nếu như người của Liên Minh Tinh Tế sẽ biết chuyện gì đang diễn ra. Ở Liên Minh Tinh Tế... Nghiêm cấm các thú cưng thí nghiệm đánh nhau và tranh đấu, bọn nó không thể tranh giành tình cảm trước mặt chủ nhân, cũng không thể chém giết lẫn nhau. Bởi vì Liên Minh Tinh Tế ngoài chuyện ít trẻ em, ngay cả số lượng thú cưng thí nghiệm cũng có hạn.
Vì để thú cưng thí nghiệm trưởng thành và giao phối, bọn nó dùng tiếng gầm lớn nhỏ quyết định đực cái, không biết quy định này ban đầu được ai nghĩ ra.
Đáng tiếc quy định của Liên Minh Tinh Tế, vốn dĩ từ trước đến nay không hề có tác dụng ở Cổ Đại, hơn nữa không nên áp dụng lên Bách Phong.
Vì vậy một con thú màu trắng đằng sau dốc sức đuổi theo, một con thú màu đen đằng trước dốc sức chạy, vừa chạy vừa gầm lớn. Mặt bánh bao của Thượng Cung Vực Hoàng không cảm xúc, nghiến răng nhìn cảnh tượng vy diệu này.
Tiếng con thú gầm vang dội khiến mọi người xung quanh ngủ không ngon giấc, các hòa thượng mỗi người lẩm nhẩm niệm kinh hơn trăm lần vẫn không có cách gạt bỏ tâm ma. Với cái tình huống này, chỉ có một người say giấc nồng, người ấy chính là Mộc Phàm.
Thượng Cung Vực Hoàng nhìn chăm chú thiếu niên ngủ say sưa trên ghế cứng, nhíu mày, sau đó vươn tay bóp mũi đối phương.
Một phút trôi qua, đối phương không phản ứng.
Hai phút trôi qua, đối phương tiếp tục không có phản ứng gì.
Mười phút trôi qua, đối phương vẫn không có bất kỳ phản ứng vụn vặt.
Không hé miệng hô hấp, bị anh bóp mũi như vậy chắc hẳn không thể hô hấp. Đối phương chẳng hất tay anh, cũng không hé miệng hô hấp, ơ kìa...
Thượng Cung Vực Hoàng buông tay, hơi ấm phả dưới mũi chứng minh cho Thượng Cung Vực Hoàng biết đối phương còn sống. Ngoại trừ cái mũi bị anh bóp hơi ửng đỏ, thì không có vấn đề gì.
"Người này thật lạ lùng." Thượng Cung Vực Hoàng lẩm bẩm, không thèm nghe tiếng gầm của Bách Phong và Nhị Hắc nữa, bắt đầu chuyên tâm trêu chọc thiếu niên trước mặt.
Phát hiện thiếu niên ngủ ngoan vô cùng, bất luận anh làm gì, đối phương đều không phản ứng. Dù cho anh có hét vào tai cậu, cậu cũng không phản ứng với anh, đừng nói phản ứng, ngay cả lông mày cũng không nhíu.
Thực sự quá kỳ lạ...
Đây là "Ngủ như chết" trong truyền thuyết ư, thiếu niên ngủ say như chết rồi.
Bách Phong luôn luôn đuổi không kịp Nhị Hắc, hai con thú chạy vòng vòng quảng trường một tiếng đồng hồ, Bách Phong dừng chân, đổi sang kế hoạch khác. Hắn đứng im tại chỗ, kết quả thấy Nhị Hắc càng chạy càng xa, sau đó Nhị Hắc chạy tới trước mặt hắn, một vòng như cũ.
Nhị Hắc vừa chạy, vừa gầm gừ, vừa quay đầu. Một vòng như cũ đến trước mặt hắn, đôi mắt to tròn xanh lam trợn đến mức muốn rớt ra ngoài, gầm lên một tiếng và âm thanh ngay lập tức biến thành tiếng thét chói tai. Tăng tốc chạy về phía trước, mới thấy con thú màu trắng cách xa nó, tiếng gầm từ từ nhỏ dần, tốc độ chậm lại.
Lúc hết một vòng, chạy tới trước mặt Bách Phong, đôi mắt lần nữa trợn lớn, gào thét, vụt một cái như mũi tên thoát khỏi dây cung...
Bách Phong cảm thấy thú cưng này vô cùng thú vị, đặt mông ngồi dưới đất, xem thử khi nào Nhị Hắc mới biết nó thật chất đang chạy vòng quanh hắn.
Kết quả, Nhị Hắc không phụ sự mong đợi của Bách Phong, chạy vòng quanh trước mặt Bách Phong một tiếng, cộng thêm một tiếng trước đó, chạy ròng rã hai tiếng đồng hồ Nhị Hắc cuối cùng bắt đầu cảm thấy hơi mệt.
Nó không hiểu, nó rõ ràng nhìn thấy Bách Phong cách nó xa xa, như thế nào thoáng cái chạy đến trước mặt nó!! Chẳng lẽ con thú này chạy nhanh hơn nó!?
Nhị Hắc chạy vòng vòng quảng trường, sau cùng dứt khoát bước đi thong thả, nó nhận thấy bất kể tốc độ nó nhanh hay chậm đều không tách khỏi Bách Phong, nó cảm thấy tuyệt vọng quá trời.
Bách Phong chơi trò mèo vờn chuột với Nhị Hắc nguyên buổi tối, chơi đến vui vẻ hăng say, hắn cảm thấy thú cưng này rất thú vị, hắn thích lắm.
Mà nguyên buổi tối, Thượng Cung Vực Hoàng một mực đùa nghịch Mộc Phàm, nghịch đến vui sướng hăng say, nhiều năm qua không có người nào khơi gợi hứng thú của anh, vả lại dù anh có làm cái gì, thiếu niên vẫn không phản ứng, ngoan ngoãn mặc anh nghịch ngợm, đáp trả toàn bộ quá trình trước đó thiếu niên bóp véo mặt anh.
Buổi tối hôm nay, Bách Phong và Thượng Cung Vực Hoàng có một trải nghiệm vô cùng vui vẻ.
Đáng tiếc, Nhị Hắc chẳng vui vẻ chút nào, bởi vì cuối cùng nó từ bỏ cuộc rượt đuổi này, nó không chạy nổi nữa, nó chạy nguyên cả buổi rồi đấy!! Cuối cùng chạy không nổi ngã trên mặt đất thoi thóp, Bách Phong trực tiếp đi qua xách lên. Thật đúng nghĩa là của từ xách...
Nhị Hắc làm biếng hoạt động, thời điểm bị xách lên dứt khoát biến thành cục tròn lông đen cỡ bàn tay, nhỏ bé thật đáng thương, đặc biệt chọc người yêu mến.
Bách Phong đột nhiên cảm thấy bộ dáng của Nhị Hắc thuận mắt lắm, hắn lè lưỡi liếm mặt Nhị Hắc tỏ vẻ thân thiết, xách Nhị Hắc đi.
"Thú cưng của ta đâu?" Thiếu niên không ngoan ngoãn giống như đêm qua, đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự dò hỏi, giống như anh trộm thú cưng cậu vậy.
Thượng Cung Vực Hoàng thở dài, bất chợt hối hận tối qua không bắt nạt cậu nhiều hơn, bây giờ không có cách nào bắt nạt tiếp. Không sao, anh còn đêm nay, hơn nữa thời gian về sau rất rất rất dài. Hiếm khi tìm được một người không e sợ mình, Thượng Cung Vực Hoàng mới không ngu ngốc mà bỏ qua.
"Ngươi không cần lo lắng, thú cưng của ta dẫn nó đi ăn gì đó rồi."
"Hoá ra là vậy." Không chút nghi ngờ lời người khác nói, giống hệt hôm qua. Thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, Thượng Cung Vực Hoàng cho rằng mình vẫn không nên nói cho Mộc Phàm biết, mặc dù Bách Phong dẫn thú cưng cậu đi ăn, nhưng thực tế là "Ăn" kiểu khác...