Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc Tô Hoài Cẩm tỉnh lại có chút mông lung, hắn nhìn long sàn mềm mại mà mình đang nằm và bày trí xa hoa xung quanh, cuối cùng nhìn hai tay bị trói của mình, hỏi: "Thống Nhi, tôi đang nằm mơ chăng?"
Hệ thống: "Cậu có thể vả mình một cái."
Tô Hoài Cẩm mới không làm chuyện ngu xuẩn này, hắn hít sâu: "Không phải tôi nên bị giam ở trong đại lao sao?"
Hệ thống: "Chắc là chê đại lao bẩn, nên không muốn tra tấn cậu ở đó."
Tô Hoài Cẩm: "..."
Hệ thống: "Quất roi, phạt thiến, cắt tị, rửa mặt chải đầu..."
Tô Hoài Cẩm khóc lớn: "Thống Nhi, tôi phải rời đi, tôi phải rời đi ~~"
Hệ thống: "Còn hơn một tháng nữa mới có thể rời đi."
Tô Hoài Cẩm không còn luyến tiếc muốn sống: "Nhưng tôi có thể không sống qua hôm nay."
Hệ thống: "Kiên cường lên người anh em."
Tô Hoài Cẩm kiên cường không nổi, hắn tuyệt vọng ngồi trên long sàn, bất giác nhớ lại tiết mục phản bội năm đó.
Hung nô xâm phạm, trên triều đình không ai địch nổi, thấy không có ai dám xin đánh, để ép Triệu Tuyên Diệc vào tầm ngắm của mọi người và giành lấy binh quyền, Tô Hoài Cẩm cố ý dựa vào Tam hoàng tử, thuyết phục Tam hoàng tử sai khiến thủ hạ đề cử Triệu Tuyên Diệc ra chiến trường giết địch.
Khi đó, trong triều ai chả biết Hoàng thượng ghét Triệu Tuyên Diệc nhất, trong hoàng cung có các hoàng tử và cung nhân bắt nạt Triệu Tuyên Diệc, muốn mượn tay giết chết Triệu Tuyên Diệc, không ngờ Triệu Tuyên Diệc sống dai như vậy, hôm Tam hoàng tử đề nghị Triệu Tuyên Diệc ra chiến trường, nói rõ là chịu chết, Hoàng thượng cũng không gặp mặt hỏi ý kiến của y đã lập tức đồng ý.
Trong trận chiến đó, nguy hiểm lớn nhất của Tam hoàng tử là chưa thấy Triệu Tuyên Diệc chết, bảo hắn đưa tin cho địch quốc, muốn Triệu Tuyên Diệc tử trận.
Làm vận mệnh chi tử, Triệu Tuyên Diệc đương nhiên không thể nào chết được, sau khi chạy thoát khỏi cảnh ngộ cực kì nguy hiểm, mang binh chém chết toàn bộ binh lính địch quốc, từ đây làm địch quốc nghe tiếng đã hoảng sợ.
Tam hoàng tử nhìn Triệu Tuyên Diệc rạng danh trở về, muốn cướp binh quyền trong tay y, ai ngờ Triệu Tuyên Diệc lại lấy hắn làm trao đổi rồi mới chịu giao ra binh quyền, còn muốn tiếp tục cùng hắn rời khỏi triều đình ngao du thiên hạ.
Tô Hoài Cẩm gần như muốn hộc máu, cuối cùng nghĩ ra một cách, trên đường rời khỏi kinh thành cùng Triệu Tuyên Diệc, sát thủ của Tam hoàng tử đã mai phục sẵn muốn giết chết y, sau khi Triệu Tuyên Diệc và đám sát thủ chém giết lẫn nhau, đã máu tươi đầm đìa.
Vào lúc đó, hắn đâm đối phương một nhát, vì làm Triệu Tuyên Diệc càng hận hắn, còn cố ý nhục nhã Triệu Tuyên Diệc, sau đó hiên ngang rời đi.
Đừng nhìn cái bộ dáng cao cao tại thượng đang đạp vào ngực Triệu Tuyên Diệc lúc ấy của hắn, thật ra chân mềm đến phát run. Chính là do ánh mắt Triệu Tuyên Diệc lúc đó nhìn hắn quá đáng sợ, rõ ràng nằm trên mặt đất không còn chút sức đánh trả, mạng nhỏ đang nằm trong tay hắn.
Tuy ánh mắt kia lạnh lẽo, nhưng không chút lửa giận, cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, làm Tô Hoài Cẩm đang ngủ cũng bị hù đến tỉnh giấc.
Nhưng sau khi hắn rời đi cũng không phải thật sự bỏ mặc Triệu Tuyên Diệc.
Rất sợ Triệu Tuyên Diệc chết ở đó thật, hắn lén lút liên lạc thuộc hạ Triệu Tuyên Diệc tín nhiệm nhất, Triệu Tuyên Diệc được cứu trở lại triều đình, hắn liên tục lén làm lộ tin tức.
Thật may hắn có giữ lại chứng cứ của những tin tức kia, là chuẩn bị cho bây giờ, hy vọng Triệu Tuyên Diệc nhìn thấy những tin tức của hắn, có thể để hắn sống hơn một tháng.
Nghĩ vậy, Tô Hoài Cẩm không khỏi thả lỏng.
Tô Hoài Cẩm tự hỏi, chờ Triệu Tuyên Diệc vừa muốn gây khó dễ hắn lập tức nói, hay chờ Triệu Tuyên Diệc trừng phạt hắn xong, cảm thấy bớt giận rồi nói.
Nghĩ một lúc lâu, Tô Hoài Cẩm quyết định vừa gặp Triệu Tuyên Diệc là nói ngay, hắn thật sự không muốn bị tra tấn, hệ thống ngay cả chức năng che chắn cảm giác đau đớn cũng không có, hắn thực sự rất sợ đau.
Sau khi quyết định, Tô Hoài Cẩm kiên nhẫn đợi, kết quả chờ cả nửa ngày, cũng không biết trôi qua bao lâu, Triệu Tuyên Diệc vẫn chưa xuất hiện, thậm chí một bóng người cũng chẳng thấy.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Hoài Cẩm dần chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh giấc, Tô Hoài Cẩm nhận thấy có gì đó không đúng.
Hình như đang có người nhìn chằm chằm hắn.
Tô Hoài Cẩm cảnh giác nhìn quanh tẩm cung, sau đó thấy có người ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn hắn, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Sắc trời ngoài cửa sổ không biết đã tối sầm lại khi nào, chỉ có một chiếc đèn lồng tinh xảo ở trong góc đang tập trung làm công việc của nó.
Dưới ánh nến chập chờn mờ ảo, người nọ đưa lưng về phía ánh sáng, Tô Hoài Cẩm nhất thời không thể nhìn rõ, hắn sợ hãi khẽ nói: "Ai!"
Không khí xung quanh tựa như ngừng lại, Tô Hoài Cẩm căng thẳng nhìn người nọ, cơ thể đổ một tầng mồ hôi vì sợ hãi.
Hệ thống: "Yên tâm, là người, hơn nữa còn là vận mệnh chi tử mà cậu thương nhớ."
Tô Hoài Cẩm lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở ra, Triệu Tuyên Diệc đã từ từ đứng dậy.
Thân thể cao lớn của nam nhân cực kỳ cường tráng dưới ánh nến mờ ảo, khi y bước đến đây, bóng đen dần bao trùm lấy Tô Hoài Cẩm, cảm giác uy áp truyền tới từ đối phương, khiến Tô Hoài Cẩm muốn nghẹt thở.
Hắn không kiềm được ngồi dậy, cơ thể căng chặt, ngẩng đầu nhìn Triệu Tuyên Diệc.
Không biết có phải vì mới lên ngôi thành tân đế hay không, Tô Hoài Cẩm luôn cảm thấy, Triệu Tuyên Diệc rất khác khi làm hoàng tử.
Nếu trước đây chỉ trầm mặc ít nói, tối tăm lãnh trầm, thì bây giờ uy nghiêm và lạnh lùng, nhờ trải qua muôn ngàn thử thách trên chiến trường, chiến đấu ác liệt cả ngày lẫn đêm mới luyện thành.
Mi cốt* của y rất cao, sống mũi thẳng, hốc mắt hơi sâu, các đường nét trên gương mặt rất rõ ràng làm ngũ quan của y trông có phần lập thể, tuấn mỹ không giống người thường.
* Mi cốt: Xương chân mày.
Dáng người thẳng tắp, đường sống lưng cứng cỏi, vai rộng eo hẹp, cả người mặc một bộ y phục màu đen được thêu chỉ vàng, tôn lên cơ thể rắn chắc của y.
Thấy Tô Hoài Cẩm sắp trở thành thành viên của club cuồng mỹ nhân, hận không thể không thể quỳ liếm trước mặt y ngay bây giờ.
Hắn say mê đến xém xem nhẹ ánh mắt lạnh lùng thấu xương của Triệu Tuyên Diệc.
Trong lúc Tô Hoài Cẩm đang đắm chìm trong vẻ đẹp của Triệu Tuyên Diệc, ánh mắt Triệu Tuyên Diệc cũng khóa chặt trên người đối phương.
So với lần cuối cùng mà y nhìn thấy khi vừa lên ngôi, người này gầy đi rất nhiều.
Đây cũng là điều hiển nhiên.
Bị truy nã hơn nửa tháng trời, dãi gió dầm sương, trốn đông trốn tây, sao có thể ăn ngon ngủ yên được.
Ánh nến đỏ nhạt rơi vào trên gương mặt thanh niên, một bên mặt đỏ bừng, nhưng bên mặt còn lại vô cùng xanh xao, mặc dù như vậy, dáng vẻ vẫn bình thản.
Hai người không ai lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn nhau.
Tô Hoài Cẩm không biết nên nói gì, mặc dù đã nghĩ ra nhiều kịch bản khi hai người vừa gặp nhau hắn nên nói gì trong đầu, nhưng bây giờ đối diện, ngược lại quên mất hoàn toàn.
Hắn không nói lời nào, Triệu Tuyên Diệc cũng không định lên tiếng.
Không khí ngưng trệ càng căng thẳng, tựa như một chút động tĩnh nhỏ đã có thể làm nổ tung cái không gian lạnh lẽo này.
Tô Hoài Cẩm bị ánh mắt áp bách của đối phương làm cho kinh hãi, cảm thấy ánh mắt này giống như một con rắn độc, mà hắn chính là một con ếch bị rắn độc nhắm trúng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cắn chết.
Trên trán Tô Hoài Cẩm đổ mồ hôi lạnh, hắn hít một hơi thật sâu: "Triệu Tuyên Diệc..."
Lời còn chưa nói hết, Triệu Tuyên Diệc bỗng nhiên đưa tay sờ mặt hắn làm cho hoảng sợ.
Tô Hoài Cẩm: "??"
Đôi mắt phượng hẹp dài của Triệu Tuyên Diệc sâu như vực thẳm, không nhìn thấy đáy, bởi vì luyện võ nên bàn tay đầy vết chai, khi xoa mặt hắn khiến làn da mềm mại của hắn có chút đau.
Tô Hoài Cẩm mở miệng muốn nói những lời đã nghĩ kỹ ra, nhưng chưa kịp lên tiếng, Triệu Tuyên Diệc bỗng che môi hắn lại.
Tô Hoài Cẩm: "..."
Triệu Tuyên Diệc nhàn nhạt nói: "Đừng mở miệng."
Tô Hoài Cẩm: "..."
Ánh mắt Triệu Tuyên Diệc đột nhiên trở nên sắc bén, y bình tĩnh nói: "Trẫm sợ rằng vừa nghe được giọng nói của ngươi, sẽ lập tức muốn giết ngươi."
Tô Hoài Cẩm: "..."
~Hết chương 04~