TrầnTầm về đến trường liền hẹn gặp Vương Thâm Chiêu và Thẩm Hiểu Đường ở quán ănnhỏ. Thấy cậu đi tới, Thẩm Hiểu Đường đã vẫy tay từ xa nói: “Chậm hai mươiphút, bọn tớ phải gọi thêm một món hai mươi tệ, cậu trả tiền nhé!”.
“Nhưngtớ nhìn đồng hồ của tớ mới chậm tám phút, tớ chỉ cho phép cậu gọi thêm một đĩadưa chuột thôi!”. Trần Tầm giơ đồng hồ ra trước mặt cô nói: “Nào, các cậu có kếhoạch gì mà lôi cả tớ vào? Có phải tưởng tớ sẽ đến chậm một tiếng rồi bắt tớtrả tiền và cuối cùng là hất tớ đi không?”.
“Khôngkhông!”. Vương Thâm Chiêu vội vàng khua tay nói: “Tớ đi đường thì gặp Thẩm HiểuĐường, cậu ấy...”.
“Xeđạp của tớ hết hơi, đại ca bơm xe giúp tớ, vừa bơ chuyện Thiên An Môn. Cậu ấychưa đi bao giờ, bọn tớ liền bảo ra đó chơi, tiện thể đưa cậu đi cùng, xách đồ,mua vé hộ gì đó”. Thẩm Hiểu Đường cười nói.
“Cậucoi trọng tớ quá nhỉ!”. Trần Tầm gắp một miếng xào thập cẩm nói: “Tớ biết ngaylà mục đích của cậu không trong sáng, có phải thấy đại ca của bọn tớ hiền lành,tốt bụng nên định ra tay với người thật thà hay không? Hay là để tớ làm chủ, gảcậu cho đại ca nhé, các cậu thấy ổn không?”.
“TrầnTầm, sao cậu đáng ghét vậy!”. Thẩm Hiểu Đường đặt mạnh đũa xuống bàn nói.
“Đúngvậy, Trần Tầm, cậu đừng nói linh tinh!”. Vương Thâm Chiêu đỏ mặt nói.
“Đạica, nếu đại ca không nhận thì để em nhận vậy!”. Trần Tầm cười tủm tỉm nhìn ThẩmHiểu Đường nói.
“Cậunhận làm gì? Lại định gán tớ cho ai hả?”. Thẩm Hiểu Đường nheo mắt nói.
“Gáncho tớ thôi, cậu thấy có được không?”. Trần Tầm nâng cốc lên nói.
“Cậu...cậu nhiễu sự thật đấy!”. Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng mặt rồi cúi đầu ăn cơm.
ThấyThẩm Hiểu Đường đỏ bừng mặt vì lời đùa của mình mà Trần Tầm thấy rất dễ thương,cậu cầm đũa lên gắp thức ăn cho cô, đầu tiên Thẩm Hiểu Đường gạt sang một bên,sau đó dần dần vẫn ăn hết.
Ănxong cơm bọn họ lại lang thang dưới sân trường cho đến khi gần tắt điện mới aivề phòng nấy, ba người đã hẹn với nhau, để kịp xem kéo cờ, bốn giờ sáng sẽ rờikí túc xá, sẽ nói với người trực kí túc xá là ốm, đau bụng phải đi viện, dịp1-10 kí túc xá cũng vắng, chắc chắn họ sẽ cho qua.
Vìlà lễ tết nên thời gian có điện được kéo dài đến mười hai giờ đêm, Vương ThâmChiêu sinh hoạt rất điều độ, đến mười một giờ là lên giường đi ngủ. Trần Tầmnghe CD một lát, lúc tắt đèn định đi đánh răng thì điện thoại trong phòng lạiđổ chuông.
“Alô”. Trần Tầm nhấc máy lên nói, cậu có linh cảm rằng đây là điện thoại của ThẩmHiểu Đường nên nhấc máy rất nhanh.
“Trongmột đêm gió mát...”. Quả nhiên, Thẩm Hiểu Đường cố tình làm giọng khàn vọng quađiện thoại: “Đột nhiên cậu nghe thấy trên tầng có tiếng nhảy dây, tạch...tạch... tạch tạch... tạch tạch, cậu thấy lạ, liền lên tầng thượng xem, chỉ thấymột cô gái mặc quần áo trắng quay lưng về phía cậu, miệng lẩm bẩm: 99... 99...99, cậu liền bước đến vỗ vai cô gái nói: Tại sao em chỉ đếm đến 99? Cô gáikhông trả lời, cậu lại vỗ vai cô, lúc này cô gái mới ngoảnh đầu lại, cậu đoánthế nào? Cô gái này không có mặt! Sau đó cô ta đẩy cậu xuống rồi đọc tiếp:100... 100... 100...”
“ThẩmHiểu Đường, không có việc gì thì bạn đứng nhảy dây trên sân thượng của chúngtôi làm gì?”. Trần Tầm hạ thấp giọng cười hỏi.
“Saocậu lại biết là tớ? Thế nào? Sợ rồi hả?”. Thẩm Hiểu Đường cũng cười.
“Đoánngay ra cậu nên còn lâu mới sợ!”.
“Vậyhả ? Nhưng kể xong tớ lại thấy sợ... Cậu còn có đại ca ở cùng, trong phòng tớgiờ chỉ có một mình”. Giọng Thẩm Hiểu Đường mỗi lúc một nhỏ hơn.
“Thếtớ cũng kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé”. Trần Tầm tựa vào cửa sổ, nhìn kítúc xá nữ nói: “Vào một đêm gió mát...”.
“Ghétquá! Không được kể chuyện ma dọa tớ đâu!” Thẩm Hiểu Đường la lớn.
“Cậunghe đây!”. Trần Tầm cười nói: “Đột nhiên cậu nghe thấy trên tầng có tiếng nhảydây, tạch... tạch... tạch tạch... tạch tạch, cậu thấy lạ, liền lên tầng thượngxem, chỉ thấy một cô gái mặc quần áo trắng quay lưng về phía cậu, miệng lẩmbẩm: 99... 99... 99, cậu liền bước đến vỗ vai cô gái nói: Tại sao em chỉ đếmđến 99? Cô gái không trả lời, bực quá cậu liền đẩy ngay cô ta xuống đấy! Kếtquả cậu nghe thấy cô ta rơi xuống dưới rồi: 100... 100... 100...”
“Haha! Làm sao tớ dám đẩy ma!”. Thẩm Hiểu Đường cũng bật cười nói.
“Thếnào, có còn sợ nữa không?”.
GiọngTrần Tầm rất dịu dàng, Thẩm Hiểu Đường đứng ở cửa sổ bên này cũng nhìn sangnói: “Không sợ nhiều nữa, nhưng vẫn hơi sợ”.
“Thếtớ nói chuyện với cậu đến bốn giờ nhé”.
“Saolàm thế được? Thẻ điện thoại của tớ không còn mấy tiền đâu”.
“Tớmượn đại ca”.
“Thôi,cậu ấy cũng không khá giả gì, lại còn phải gọi điện thoại về nhà nữa”.
“Thếlàm sao đây?”.
“Cậubật sáng đèn trên màn hình điện thoại di động rồi giơ ra trước cửa sổ, tớ nhìnthấy sáng sẽ không còn sợ nữa”. Thẩm Hiểu Đường đứng trước cửa sổ nói.
“Thếcậu cũng bật sáng điện thoại của cậu đi, tớ mới biết cậu ở phòng nào chứ”. TrầnTầm cũng đứngtrước cửa sổ nói.
“Ừ,thế tớ cúp máy nhé, cúp máy cậu phải bật ngay đấy!”. Thẩm Hiểu Đường hào hứngnói.
“Ừ,cậu cúp máy đi!”.
TrầnTầm móc điện thoại ra và giơ trước cửa sổ, ngay lập tức cậu nhìn thấy khu nhàđối diện cũng có ánh đèn xanh bật lên. Giữa vườn trường tĩnh mịch, hai ánh đènle lói đó dường như biến thành những chú đom đóm trong ngày thu, ấm áp vàiđộng. Trong đêm tối đó, một góc nhỏ nào đó trong trái tim hai người đã bắt đầucó sự thay đổi.
Đếnbốn giờ sáng, bọn họ liền rời khỏi phòng, ra khỏi tòa nhà mình ở không khó khăngì, nhưng đến cổng trường lại khó qua, bảo vệ chặn họ lại, hỏi rõ lí do mới mởcửa.
ThẩmHiểu Đường ôm bụng lộ rõ vẻ đau đớn, Trần Tầm đỡ cô, sốt sắng nói với bảo vệ:“Anh ơi, bạn này học lớp em, người ngoại tỉnh, đợt này không về nhà, trongphòng chỉ có một mình bạn ấy, các bạn khác về hết rồi. Nửa đêm bạn ấy bị đaubụng, liền gọi điện thoại sang kí túc xá nam để cầu cứu, may mà phòng em cóngười nên đã đưa bạn ấy xuống đây, anh có thể hỏi cô Trương trực kí túc xá màxem, đã định cáng xuống rồi đấy! Bây giờ phải vào viện ngay, người ta từ xa vềBắc Kinh học, nghe nói phải bán hết số lợn của nhà mới đủ tiền nộp học phí, anhbảo nhỡ có mệnh hệ nào thì trường biết ăn nói thế nào với gia đình!”
ThẩmHiểu Đường suýt bật cười vì lời trình bày của Trần Tầm, Trần Tầm bấm trộm cômột cái, cô vội “ái ối” rên rỉ. Bảo vệ nghe cũng thấy vô lí, nhưng lại sợ nếuốm thật thì lại để lỡ thời gian, bèn nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì các em viếtgiấy ra ngoài, ghi họ tên, lớp vào, trường mình chưa có người nào nửa đêm lạira ngoài như các em đâu!”.
“Dạvâng, dạ vâng!”. Trần Tầm giao Thẩm Hiểu Đường cho Vương Thâm Chiêu rồi chạylại viết giấy, cuối cùng kí tên là Tống Ninh.
Bađứa ra khỏi cổng trường, đến chỗ rẽ liền bật cười, Thẩm Hiểu Đường ra sức đánhTrần Tầm nói: “Có nhà cậu mới bán hết số lợn đóng học cho cậu ấy!”.
“Thìtớ làm thế là để cho tăng thêm phần hiệu quả mà, cậu không thấy tớ nói thế, mắtanh bảo vệ cũng đỏ hoe à!”. Trần Tầm né người cười nói.
“Khôngphải Trần Tầm nói đùa đâu, bọn tớ sinh viên tỉnh lẻ đi học là như vậy, khi tớnhập trường ba tớ phải góp tiền cho tớ”. Vương Thâm Chiêu cười hiền lành nói.
ThẩmHiểu Đường nghe mà thấy mắt cay cay, cô bước lên trước nói: “Anh hùng không cầnđể ý đến sự xuất thân, đại ca, sau này chắc chắn đại ca sẽ thành công!”.
“Đúngvậy, điểm thi đại học của đại ca cao nhất trong phòng! 625 điểm!”. Trần Tầm vỗvai Vương Thâm Chiêu nói.
“Đâucó, ở chỗ bọn tớ số điểm này cũng không phải là cao”. Vương Thâm Chiêu vội khuatay nói.
“Nhưngở đây đã được coi là cao ngất trời rồi!” Thẩm Hiểu Đường cười nói: “Thôi đừngkhiêm tốn nữa, bọn mình đi thế nào đây?”.
“Ngồituyến xe đêm thôi! Tớ đã hỏi Cao Thượng đường đi rồi, hắn ta là cuốn từ điểnsống, chỉ cần cậu cho hắn biết điểm xuất phát và điểm cuối, hắn sẽ lôi ra tấtcả các tuyến xe bus, nghe nói là từ nhỏ học với bà nội hắn”. Trần Tầm chỉ tayvề phía trước nói: “Đằng kia kìa”.
Bọnhọ cùng ngồi xe bus ra cổng Thiên An Môn, mới bốn, năm giờ sáng, nhưng trênquảng trường đã có không ít người tụ tập, trong đó có khá nhiều đoàn du lịchđội mũ lưỡi trai đỏ, lưỡi trai trắng ở tỉnh khác đến, đều đứng đợi lễ kéo cờ.Trên đường đi Vương Thâm Chiêu say sưa ngắm các giàn hoa đủ màu sắc, sau khinhìn thấy thành lầu Thiên An Môn lại càng hưng phấn hơn, túm chặt Trần Tầm nói:“Cậu nhìn kìa! Thiên An Môn đó! Cậu có biết không! Từ nhỏ tớ chỉ được nhìn thấytrên ti vi, hồi đó cảm thấy Bắc Kinh thật xa vời, là nơi mà kiếp này tớ sẽkhông bao giờ có thể đặt chân đến. Sau đó mẹ tớ nói tớ rằng, chỉ cần học tốt làvề Bắc Kinh học đại học được, tớ liền vùi đầu vào học, đầu óc tớ cũng khôngthông minh, người ta học ba lần tớ phải học năm lần, nhưng tớ cũng không bỏcuộc, tối nào cũng là người cuối cùng rời khỏi lớp sau giờ tự học, học đến tậnkhi thi đại học. Thực ra với số điểm của tớ cũng đỗ vào một trường tốt ở SơnĐông, nhưng tớ vẫn đến Bắc Kinh, tớ muốn được tận mắt nhìn thấy Thiên An Môn,nhìn thấy thủ đô! Đẹp quá!”.
VươngThâm Chiêu chưa bao giờ nói nhiều như vậy, Trần Tầm nghe mà cũng thấy lòng rạorực, cậu một tay nắm tay Vương Thâm Chiêu, một tay kéo Thẩm Hiểu Đường nói: “Đithôi! Bọn mình đi về phía đằng kia! Đến trước cầu Kim Thủy ngắm ảnh chủ tịchMao Trạch Đông! Sau đó quay lại tham quan bia tưởng niệm các anh hùng! Đại ca,để em làm hướng dẫn viên cho đại ca! Đợt 50 năm quốc khánh em được nhảy ở đây,biết hết mọi chỗ ở Thiên An Môn! Để em kể từ từ cho đại ca nghe! Sau này đại calập nghiệp ở Bắc Kinh, có xe có nhà có vợ con rồi, đại ca lại kể cho con traiđại ca nghe!”.
VươngThâm Chiêu hào hứng cười rất tươi, Thẩm Hiểu Đường nhìn Trần Tầm và cảm thấycậu vô cùng hào hiệp.
Trướckhi cờ được kéo lên, bọn họ liền chen vào vị trí rất gần với cột cờ, ba đứakính cẩn nhìn đội vệ quốc kì trang nghiêm bước vào, thậm chí Vương Thâm Chiêucòn rưng rưng nước mắt. Lúc cờ đỏ năm cánh được kéo lên, tia nắng sớm đầu tiênđã xuất hiện, quốc ca vang lên, ba đứa liền hát theo, mắt dõi theo lá cờ đượckéo lên trên đỉnh cột cờ. Trần Tầm và Vương Thâm Chiêu cùng vỗ tay, cậu cúi đầuxuống đột nhiên phát hiện ra Thẩm Hiểu Đường đang ngửa mặt lên nhìn cậu, dướiánh nắng, nụ cười của cô rạng rỡ như đóa hướng dương, Trần Tầm có cảm giác nhưtim mình đập lỗi một nhịp.
Ănxong cơm, Vương Thâm Chiêu liền về trường, Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường ai vềnhà nấy. Trên đường đi, Trần Tầm say sưa hồi tưởng lại từng nụ cười từng lờinói của Thẩm Hiểu Đường, vẻ xinh đẹp, duyên dáng của cô đã khắc sâu vào tráitim Trần Tầm, thậm chí về đến nhà, đi ngủ rồi mà còn mơ thấy cô.
Mãicho đến lúc nửa đêm Trần Tầm mới tỉnh giấc, ý thức được rằng mình đã ngủ quamột ngày, Trần Tầm tỉnh dần, lúc này đây, hình ảnh một cô gái mảnh dẻ khác lạixuất hiện trong đầu cậu, cậu sực nhớ ra rằng mình đã hứa với Phương Hồi mỗingày gửi một lá thư email, nhưng nhìn chiếc đồng hồ để ở đầu giường đã quá mườihai giờ đêm, ngày 1 tháng 10 năm 2001 mãi mãi không bao giờ quay trở lại, mọiviệc đã không còn kịp nữa.