Quảnhiên không nằm ngoài sự dự đoán của Kiều Nhiên, từ đó trở đi cô Lí không hề cóthiện cảm với ba đứa, sau bài thi tháng đầu tiên, Kiều Nhiên đã bị gạt sang lớpB, may mà trước đó cậu đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, nên cũng không thấybuồn. Trần Tầm thì ra sức an ủi cậu, Kiều Nhiên cũng không quan tâm, cậu cảmthấy học ở lớp này quá mệt, sang đây, cái gọi là “giảm tải” bị biến thành “tăngtải” như công thức toán học, sang lớp khác cũng là một sự giải thoát.
Vìtoàn là những học sinh giỏi của các lớp, nên người nào cũng học rất kinh khủng,chỉ mong giờ giải lao cũng được ngồi giải toàn đề, theo lời Triệu Diệp, cả lớpnhư một đàn gia súc. Không những vậy, giáo viên cũng đều là “loại giỏi” hoặc“xuất sắc”, duy trì truyền thống tốt đẹp yêu cầu nghiêm khắc đối với học sinh.Hàng ngày môn tiếng Anh phải học thuộc những câu quan trọng trong bài khóa, ngàyhôm sau chép chính tả, nếu không chép được thì thật là đáng tiếc, ngài cứ việcngoan ngoãn về nhà chép hai mươi lần. Môn ngữ văn thì vô vàn các bài có chữkhó, chữ viết sai, thường thức văn học, văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm,chỉ có cái mình không nghĩ tới, không có cái cô không ra đề được. Toán lí hóathì sách vở chồng chất cao đến tận thắt lưng, thật đúng là biển học vô bờ. Cứnhư vậy, không những Kiều Nhiên không chịu nổi mà ngay cả xếp số của Phương Hồivà Trần Tầm cũng bị tụt xuống.
Vàcô Lí thì vẫn cứ liên tục đe dọa, nào là đừng có tưởng lớp 10, 11 học giỏi màlớp 12 vào được đại học, đừng tưởng chỉ dựa vào chút trí thông minh mà có têntrên bảng vàng, trường đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh chỉ mở cửa cho nhữngai biết chịu khó, chăm chỉ, chứ không phải dành riêng cho những kẻ đầu cơ.Những câu nói này đã kích thích Trần Tầm, khiến cậu chưa bao giờ hụt hẫng nhưvậy, Phương Hồi lại càng cả nghĩ hơn, chỉ mong được đỗ thứ nhất, thứ hai ngaylập tức, nhưng càng mong lại càng cuống.
Chínhvì thế trong bối cảnh này, khi sự việc đó xảy ra, hai đứa gần như suy sụp.
Nguyênnhân là bài phát biểu hàng ngày của cô Lí sau giờ tự học buổi tối, đây là thờiđiểm khổ sở nhất đối với Trần Tầm, để tránh những lời phê bình bóng gió của cô,Trần Tầm luôn cúi đầu giải đề không nhìn cô, có lúc thậm chí còn nằm sấp xuốngbàn chợp mắt nghỉ ngơi.
Hômđó vừa bước vào lớp, cô Lí đã gọi thẳng tên Trần Tầm, cô cau mày nói: “Trần Tầmdậy đi! Đừng có suốt ngày mắt mũi lờ đờ như vậy! Mệt thì tối phải ngủ nhiều hơn!Toàn làm những chuyện không đâu!”.
TrầnTầm nghe mà thấy buồn nôn, miễn cường ngồi ngay ngắn trở lại, Phương Hồi ngoảnhđầu lại nhìn cậu, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tôibiết lớp các em rất mệt, tôi cũng không muốn nói những điều này trong th quantrọng này, nhưng do một số học sinh không tự giác nên hôm nay tôi buộc phải nóichuyện này”. Cô Lí nghiêm mặt đứng trước bục giảng nói, đám học sinh vốn đanguể oải bên dưới đều ngẩng đầu lên. “Hôm nay khi tôi giảng bài ở lớp xã hội, cóhai cô học sinh đã viết giấy nói chuyện với nhau và bị tôi tịch thu. Tạm thờichưa nói đến chuyện trong giờ cô giáo đang giảng bài, viết giấy cho nhau làchuyện không tôn trọng thầy cô, không có trách nhiệm với mình, mà chỉ nói riêngvề nội dung của mẩu giấy đó. Truyền giấy cho nhau là hành vi lén lút, có chuyệngì quang minh chính đại mà không gặp thẳng nhau để nói được? Sao cứ phải truyềngiấy? Chắc chắn là có chuyện gì mờ ám! Các em lớn bằng từng này rồi, tôi cũngkhông vòng vo nữa. Tuổi dậy thì có thiện cảm với bạn khác giới là chuyện rấtbình thường, nhưng các em phải xử lí cho khéo tình cảm này, không thể để nóphát triển thành mối quan hệ không hay, ảnh hưởng đến người khác, đồng thờicũng ảnh hưởng đến mình. Đặc biệt là năm lớp 12, các em bảo đây là thời điểm đểnghĩ đến những chuyện đó ư? Sân trường là nơi để các em nắm tay nhau nói chuyệnyêu đương sao? Tôi không nói nhiều nữa, tôi nể mặt các em thì các em cũng phảibiết, nếu tự giác thì chủ động đến gặp tôi để nói chuyện, đừng để cuối cùng tôiphải gọi đến tên, như thế thì không hay đâu đấy”.
Câunói của cô Lí đã khiến bầu không khí lớp lập tức rơi vào trạng thái áp suấtthấp, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám ho he gì, cũng có người quay sangngó nghiêng, đưa mắt nhìn lén nhau, dò đoán ai là học sinh xui xẻo bị cô Lí bắtđược. Còn Trần Tầm và Phương Hồi thì tái mặt đi, hai đứa tim đập thình thịch,thậm chí hai hàm răng Phương Hồi còn va vào nhau cầm cập.
Lúccô Lí tuyên bố hết giờ, Phương Hồi như phạm nhân được tháo cùm, người mềm nhũn.Cô ngoảnh đầu lại nhìn Trần Tầm với ánh mắt tuyệt vọng, Trần Tầm lại cúi đầu,không biết đang nghĩ gì. Đợi bạn bè về gần hết rồi, Trần Tầm mới xị mặt bướcđến chỗ Phương Hồi, Phương Hồi liền hỏi nhỏ: “Cô Lí... nói bọn mình à?”.
“Chắckhông phải đâu...”. Trần Tầm lắc đầu nói: “Vụ này do lớp xã hội gây ra, bọn họtruyền giấy cho nhau thì liên quan đếch gì đến bọn mình, không phải đâu”.
“Thếtại sao cô ấy lại nói như vậy? Tớ cảm thấy sống lưng lạnh toát, dường như cô ấynói với tớ vậy...”. Phương Hồi uể oải bò sấp xuống bàn nói.
“Từtrước đến nay cô ấy toàn nói với giọng như vậy mà. Mặc kệ đi!”. Trần Tầm bựcbội nói.
“Haylà tớ đến gặp cô để nói chuyện vậy? Đừng để mọi chuyện vỡ lở ra”. Phương Hồimím môi nói.
“Cậudở hơi à!”. Trần Tầm cuống quýt nói: “Thế thì khác gì không khảo mà xưng? Nhỡnhững điều cô nói không phải là bọn mình thì sao? Thế từ sau cô càng có thànhkiến với bọn mình à? Hơn nữa chuyện này làm to được đến đâu? Cô cũng chỉ dọamọi người mà thôi, rút dây động rừng, sợ học sinh yêu sớm í mà!”
“Ừ”.Phương Hồi đáp với vẻ lo lắng, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
“Thôitừ giờ... bọn mình đừng đi với nhau nữa, cậu về trước, năm phút sau tớ mới về,sau đó sẽ gặp nhau ở con đường nhỏ phía cửa sau”. Trần Tầm nhìn vào túi áo trênáo khoác của mình, mặc dù miệng nói không sao, nhưng trong lòng cậu vẫn rất lo.
“Khôngcần đâu, tớ về thẳng nhà, lát nữa cậu cũng về thẳng nhà đi”. Phương Hồi nói,hiện giờ cô không còn tâm trạng nào để về cùng với Trần Tầm nữa.
Haiđứa thấp thỏm ngủ một đêm, ngày hôm sau cô Lí không nhắc đến chuyện này nữa,mọi thứ lại như bình thường. Sau đó qua tìm hiểu, Trần Tầm biết, người bị côbắt được là Vương Mạn Mạn, Trần Tầm cũng ngại hỏi người ta viết gì, có liênquan đến cậu hay không. Tóm lại là chuyện này không ai đứng ra nhận cả, cũngkhông có ai gây phiền hà gì cho bọn họ, thế là dần dần hai đứa cũng đã yên tâmhơn, chỉ có điều trong giờ giải lao, giờ nghỉ trưa không tụ tập với nhau nữa.
Saukhi kì thi tháng kết thúc không lâu, để đôn đốc được học sinh nhiều hơn, cáclớp 12 đều tổ chức họp phụ huynh. Lúc phát sổ ghi điểm, Phương Hồi lại nhìnthấy mẹ Trần Tầm, bà Trương Hiểu Hoa vẫn rất hòa nhã, dễ chịu, còn đứng nóichuyện với cô một lúc, hỏi tình hình học tập và xếp số của cô trong kì thitháng.
Chàobà Trương Hiểu Hoa xong, lần đầu tiên Phương Hồi và Trần Tầm cùng về nhà sau sựkiện truyền giấy. Phụ huynh và giáo viên được gặp nhau đồng nghĩa với việc họcsinh được thả lỏng, hai đứa đã cảm thấy thoải mái hơn ngày ức chế vừa rồi. TrầnTầm mua củ khoai nướng, thơm nức, khói bốc nghi ngút, mỗi đứa một nửa, Trần Tầmcắn một miếng to nói: “Thời điểm này khoai chưa ngon lắm, nhạt quá!”.
“Ngonđó chứ!”. Phương Hồi vừa thổi vừa nói: “Cậu chỉ con nhà lính, tính nhà quan!”.
“Thôiđi! Đó là vì cậu chưa được ăn loại ngon! Ở gần nhà bà ngoại tớ có một quánchuyên bán khoai nướng, ngoài vỏ là một lớp bọc đường, bẻ ra bên trong đỏ rực,chậc chậc, thơm tuyệt!”.
“Hômnào cậu mua cho tớ nhé”.
“Ừ!Đợi thi đại học xong tớ sẽ đưa cậu đi! Mỗi đứa ăn luôn hai, ba củ!”.
“Coibộ dạng của cậu kìa!”. Phương Hồi liền cười.
“Cườicái gì chứ, giỏi thì cậu đừng ăn!”. Trần Tầm xoa đầu cô, Phương Hồi vội tránh,vừa cười vừa đánh cậu.
TrầnTầm đưa Phương Hồi đến bến xe bus, trước khi lên xe còn thơm trộm cô một cái,Phương Hồi che mặt chạy mất, rồi cô bực bội trợn mắt nhìn Trần Tầm đang đứngdưới cười ranh mãnh, cậu vẫy tay rất chầy cối và nói lớn: “Tối tớ sẽ gọi điệncho cậu!”. Phương Hồi gật đầu, xe bus bắt đầu chuyển bánh, dần dần bỏ cậu lạisau lưng, biến thành một chiếc bóng màu xanh thẫm.
Và tốihôm đó, cuối cùng Phương Hồi lại không đợi được điện thoại của Trần Tầm.
Saukhi về đến nhà, ông Phương Kiến Châu không nói gì với cô, đây là chuyện rấthiếm gặp, vừa vào đến phòng khách là gọi điện thoại. Phương Hồi loáng thoángnghe thấy hình như ông đang cãi nhau với bà Từ Yến Tân qua điện thoại, giọngông mỗi lúc một to hơn, dần dần Phương Hồi cũng nghe thấy tên mình. Ba mẹ côvẫn kết thúc cuộc nói chuyện trong sự bực bội như mọi bận, ông Phương Kiến Châucúp điện thoại rất mạnh, bực bội đẩy cửa phòng Phương Hồi ra quát: “Ra đây!”.
PhươngHồi run rẩy bước ra phòng khách, ông Phương Kiến Châu ngồi trên ghế sofa, mặtsầm xuống, nói lớn: “Phương Hồi, tao không ngờ mày lại làm được chuyện đó! Màynói đi!”.
“Chuyệngì vậy ba?”. Đột nhiên Phương Hồi có linh cảm chẳng lành, nhưng vẫn không muốntin chuyện đó đã xảy ra thật.
“Cònchuyện gì nữa hả? Có cần phải tao nhắc nữa không? Được, để tao nhắc, TrầnTầm!”.
ÔngPhương Kiến Châu ném mạnh chiếc điều khiển ti vi xuống tràng kỉ, phát ra tiếngkêu rất mạnh. Còn Phương Hồi chỉ cảm thấy cô như bị rơi xuống địa ngục cùng vớiâm thanh này, đầu óc quay cuồng, trái tim như bị xé ra làm trăm mảnh, sợ hãi,chán chường.
“Chúngmày giỏi thật đấy! To gan đến mức để thầy cô và bạn bè cả trường biết hết! CôLí đã gọi riêng tao và mẹ Trần Tầm ra để nói chuyện, nói học sinh lớp kháctruyền giấy cho nhau bàn tán chuyện hai đứa mày, nói nào là yêu nhau rồi, ngàynào cũng cầm tay nhau đi học, tan học. Lúc đó tao xấu hổ không còn mặt mũi nào,chúng mày không cảm thấy xấu hổ hả? Cô Lí bảo cho chúng mày cơ hội, lên gặp côđể nói chuyện, nhưng không đứa nào thèm để ý đến lời cô, vẫn cứ nhơn nhơn, saomà to gan lớn mật thế chứ? Mày nói đi ai đã dạy mày hả? Mày đừng tưởng không aibiết mấy trò mèo đó của chúng mày nhé, nhà nó điện thoại máy mẹ máy con, tốiđến chúng mày gọi điện thoại, máy mẹ đặt trong phòng mẹ nó liền nhấp nháy,người ta đã biết từ lâu rồi, chẳng qua là ngại nhắc mày thôi! Mẹ Trần Tầm nóimày đã từng đến nhà nó ăn cơm đúng không? Con gái lớn ngần này rồi mà khôngbiết... Hả! Để mẹ bạn mình nói mình như vậy! Đáng lẽ những việc này không nênnói với ba mày, nhưng mẹ mày không hề quan tâm, chỉ biết cắm đầu đi kiếm tiềnthôi! Mẹ Trần Tầm bảo muốn mẹ mày gọi điện thoại cho bà ấy, đó, vừa gọi điệnthoại xong mẹ mày lại cãi nhau với tao. Lúc cần giáo dục không giáo dục, xảy raviệc rồi mới nghĩ mình là Gia Cát Lượng! Tao nói cho mày biết nhé, mấy ý đồ đócủa bọn mày chấm dứt ngay lập tức cho tao! Bình thường thằng hay gọi điện thoạicho mày vào buổi tối là Trần Tầm phải không? Tao hỏi ai gọi thì bảo là bạn, taocòn không biết là bạn à! Định lòe ba mà đúng không! Từ nay trở đi mày khôngđược gọi điện thoại nữa! Hỏi bài tập, đối chiếu đáp số đều không được! Hàngngày buổi sáng tao đưa mày đi học, tối đến đúng bảy giờ có mặt ở nhà. Nếu màtao còn phát hiện ra mày và thằng đó không chấm dứt thì đừng trách tao, đến lúcđó tao sẽ không nể mặt mày nữa đâu đấy!”
PhươngHồi vừa khóc vừa nghe ông Phương Kiến Châu giáo huấn, nỗi xấu hổ, sợ hãi, bởinhững câu nói đáng sợ đó hằn sâu trong trái tim cô, tựa như một người bị tùngxẻo, khiến cô vô cùng đau đớn, không biết chỗ nào để né tránh.
“Ngherõ chưa! Nói đi!” Ông Phương Kiến Châu tiếp tục nghiêm giọng tra khảo.
“Con...con biết rồi...”. Phương Hồi nức nở đáp.
“Đirửa mặt rồi làm bài tập đi!”. Ông Phương Kiến Châu châm lửa hút thuốc, khua taynói.
PhươngHồi quay đầu đi về phòng mình, chỉ là một cánh cửa hẹp, trước khi và sau khibước vào là hai khoảng trời hoàn toàn khác nhau, khiến cô cảm thấy thế giới đãđến ngày tận thế.