Editor: Lãnh Sam
Hắn đang nhìn thấy cái gì?
Không phải nói vị chủ nghiệp kia bị đâm chết rồi sao?
Hiện tại lại xuất hiện một người giống y như đúc? Chuyện gì đây?
Trong lúc nhất thời, hắn sợ tới mức quên đem tin tức này truyền lên trên.
Ngôn Linh đổ xe xong, theo ký ức của nguyên chủ, vào thang máy đi lên tầng mười tám.
Cửa thang máy vừa mở ra, đối diện nàng là một thiếu nữ khóc đến đôi mắt đỏ hoe.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy màu trắng, thanh thuần khả ái.
Ngôn Linh liếc mắt đánh giá một cái, nga, đây là Hứa Thanh Thanh.
Cô chớp chớp mắt, đội mắt bỗng chốc đỏ lên như nhiễm huyết.
Cặp con ngươi kia, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh Thanh.
!!! Ký chủ này có chút vui nha!
Xét thấy Ma Tôn không có trực tiếp giết chết Hứa Thanh Thanh, hệ thống vui sướng tặng thêm cái bối cảnh âm nhạc thâm trầm.
Hứa Thanh Thanh mới vừa bồi Hứa phụ khóc xong, định xuống lầu, nào nghĩ đến, liền đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy?
Nháy mắt tiếp theo, âm thanh vang lên, khủng bố âm trầm.
Đèn trên đường đi lúc sáng lúc tối, thang máy có bóng người lờ mờ.
Cả người Hứa Thanh Thanh đột nhiên rét run.
Cảm xúc trên mặt rốt cuộc giữ không được, hét lên một tiếng, thê lương mà sợ hãi.
"A_____"
"Có quỷ a! "
Cô ta liên tục lui về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Lạnh lẽo bao quanh, làm cả người phát run.
Hơi thở của cái chết càng giống như thủy triều, ập vào trước mặt.
Ngôn Linh mặt lạnh lùng, cái hệ thống này phối hợp thật tốt!
Hệ thống vui đến nỗi đem cái đuôi giơ đến cao.
Ma Tôn này một chút cũng không đáng sợ!
Sau đó, tiếng la dồn dập của Hứa phụ truyền đến, "Thanh Thanh, con làm sao vậy? "Đồng thời cùng với mấy người tiếng bước chân hỗn loạn.
Ngôn Linh đúng lúc chớp mắt, huyết sắc lập tức biến mất, khôi phục bình thường, lại là một bộ dáng thanh quý lạnh lùng.
Xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt của Ngôn Linh là một thân cảnh sát chế phục, soái khí bức người.
Nam nhân duỗi tay đỡ Hứa Thanh Thanh, " Làm sao vậy? "
Hứa Thanh Thanh tay run xuống, chỉ hướng của Ngôn Linh, co rúm lại, thanh âm mang theo tiếng khóc, "Cô, cô...... Có quỷ a! "
Hứa phụ tiến lên một bước, vội vàng an ủi Hứa Thanh Thanh, " Đừng sợ, đừng sợ. "
Theo âm thanh đi xuống, mọi người đồng thời nhìn về phía thang máy.
Ngôn Linh không chút để ý đi lên phía trước một bước, ra khỏi thang máy, lập tức bỏ qua mấy người, đi vào chung cư của nguyên chủ.
Chung cư rất loạn, rõ ràng đã bị người lật qua.
Cô nhíu nhíu mày, đây là cái kỹ nữ nào làm?
Hứa Thanh Thanh! Hệ thống vui vẻ báo ra tên họ.
Ngôn Linh quay đầu, ánh mắt lạnh băng quét mấy người kia một vòng, rồi sau đó dừng ở trên người Hứa Thanh Thanh, khí thế làm cho người ta sợ hãi, " Ai cho cô động vào phòng của tôi! "
Sắc mặt Hứa Thanh Thanh trắng bệch, lúc này bên cạnh có người, khiến cô ta coi như có bình tĩnh.
Bắt đầu tinh tế đánh giá Ngôn Linh.
Cô ta nhớ rõ, Ngôn Linh thời điểm bị đánh ngã trên mặt đất, rõ ràng là một thân quần áo này.
Áo khoác màu trắng, nhiễm không ít máu tươi.
Nhưng hiện tại, Ngôn Linh trên người hoàn toàn sạch sẽ.
Cái này vốn dĩ không có khả năng!
Chính mắt cô ta nhìn thấy Ngôn Linh bị đâm chết!!!
Trừ khi Ngôn Linh là quỷ, bản thân không tìm được lý do nào khác.
Thanh âm vang lên bên tai, lôi suy nghĩ của Hứa Thanh Thanh trở lại, "Chị Hứa? Chị không chết? "
Cảnh sát giáp nhìn Ngôn Linh từ trên xuống dưới, thấy cô không chỉ có bóng dáng, cả người cũng rất tốt, không ngừng lộ ra nghi hoặc.
Ngôn Linh giơ tay kéo ghế dựa, khoanh tay trước ngực ngồi lên trên, gương mặt đẹp trộn lẫn lạnh nhạt,"Cô đang nói cái gì? Tôi rất tốt, vì cái gì muốn chết? "
Khí thế cường đại, nhìn không sót gì.
Hứa Thanh Thanh cùng Hứa phụ nâng lẫn nhau, không dám tiến lên.
Tựa hồ do dự điều gì.
Cảnh sát giáp đành phải đem sự việc nói một lần, "Là như thế này, cục cảnh sát của chúng tôi buổi tối nhận được báo án, vị này, Hứa nhị tiểu thư, nói là nhìn thấy cô bị người đâm chết, thi thể cũng bị hung thủ mang đi, chúng tôi lúc này mới cuống quýt lại đây tra án. "