Editor?: Lãnh Sam.
Sau đó, hai người vẫn duy trì tư thế này thật lâu.
Ngôn Linh cũng không nhớ bản thân muốn nói gì nữa, cô cứ ngây ngốc nhìn hắn như vậy.
Đến khi sắc mặt Phong Lâm trở nên rất không hợp, hắn liền đẩy cô ra.
Chạy nhanh như bay vào toilet.
Ngôn Linh chớp chớp đôi mắt, mặt tràn đầy khó hiểu nhìn thoáng qua.
Lại giơ tay sờ sờ vị trí trái tim của mình, "......"
Nó không còn cảm giác đập thình thịch như lúc nãy.
Được rồi, tiếp tục ăn bánh kem thôi.
Dù sao, cô cũng không nhớ ra vừa mới muốn nói cái gì.
Đơn giản liền không nghĩ nữa, không cần làm khó chính mình.
Hệ thống muốn nói lại thôi, [......], nó muốn nói chút gì đó, nhưng mà......Cảm giác quá mắc cỡ.
Ký chủ yêu quý của nó, ở phương diện tình cảm, lại là một người thiểu năng trí tuệ.
Haiz, thật là đau đầu.
Sọ não đều đau!
Lần vào toilet này, Phong Lâm đi đã lâu, vẫn chưa thấy ra ngoài. Ngôn Linh ăn xong bánh kem nhỏ, cô giống như suy nghĩ gì đó, đi đến trước cửa toilet, gõ gõ " Anh làm sao vậy?" Cô hỏi, giọng nói có chút nhỏ, mang theo vài phần cảm xúc gấp gáp.
" Không có chuyện gì." Tiếng nói ôn hòa xen lẫn nghẹn ngào.
Ngôn Linh nhíu nhíu mi, không tiếp tục hỏi nhiều.
Ừm, đợi chút cho hắn uống một chút thuốc, giúp hắn trị giọng nói.
[......] hệ thống khóc không ra nước mắt.
[ Ký chủ, hắn không cần uống thuốc......]
" Nói lung tung! Giọng hắn cũng đều khàn cả rồi." Lương tâm của hệ thống đâu? Còn không biết xấu hổ mà lừa cô rằng hắn không cần uống thuốc?
Ngôn Linh rất bất mãn.
Hệ thống rác rưởi!
Bị ghét bỏ- hệ thống, [......] được rồi, cô mua đi! Mua đi....
Mua rồi thì độ hảo cảm liền giảm! Hừ!
Hệ thống quay đầu vào phòng tối, để xem cô không tin nó đi! Nó ngồi chờ thông báo độ hảo cảm bị rớt.
Nhưng mà sự thật chứng minh.
Lại một lần nữa, hệ thống bị vả mặt.
Khi Ngôn Linh đem thuốc để vào lòng bàn tay của Phong Lâm, độ hảo cảm lại cọ cọ tăng lên.
Hệ thống, [......] Nó lựa chọn chết đi.
Mọe nó, đây chính là không đi theo kịch bản bình thường mà.
[ Hiện tại, Phong Lâm có độ hảo cảm: 92, giá trị hắc hóa: 71.]
Ngôn Linh vô cùng vừa lòng với cái số liệu này.
Thật mau, độ hảo cảm liền tròn 100.
Cô cùng Phong Lâm ở bên ngoài nghỉ ngơi vài ngày, sau đó họ mới quay lại trường học.
Lúc này, sự việc của Ngôn Tuyết đã định xong, tuy nói rằng Ngôn phụ đã nghĩ cách đem việc chịu tội của Ngôn Tuyết giảm đến mức thấp nhất.
Nhưng chuyện này đã nháo đến rất lớn, không ít người đều biết, còn lên hot search vài lần.
Thế cho nên, mỗi ngày đều có người gọi điện thoại cho Ngôn phụ, hỏi con gái ông ta đã xảy ra cái gì......
Trong giọng nói, rõ ràng là mang theo vui sướng khi người gặp họa.
Chuyện này chọc cho Ngôn phụ tức giận đầy đầu, mẹ nó thanh danh Ngôn gia đều vì đứa con gái này mà bị hủy.
Hơn nữa, sau khi việc này xảy ra, những lịch sử đen tối của Ngôn Tuyết đều bị người ta đào ra hoàn toàn.
Năm cuối cấp chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi đại học, Ngôn Tuyết khẳng định là không thể quay lại ngôi trường cũ để học tập. Cuối cùng dưới sự tức giận, Ngôn phụ đem Ngôn Tuyết đưa đến thành phố khác.
Dù cho Ngôn Tuyết không muốn, cô ta cũng không thể lay chuyển được Ngôn phụ.
Ngôn Linh đối với tình huống của Ngôn Tuyết, lười đến không muốn nghe tiếp, nếu đi thành phố khác, vậy tốt nhất không cần đến tìm cô gây sự. Bằng không, cô cũng không biết sẽ có thể làm ra chuyện gì.
Nói không chừng liền trực tiếp chơi chết cô ta? Đỡ phiền toái......
[...... Ký chủ thân yêu, cô đã nói sẽ tuân thủ pháp luật.]
" À, đó chỉ mới là suy nghĩ mà thôi." Cũng chưa có thực hiện.
[ Không, ý nghĩ cũng không thể có!] Hệ thống lời lẽ đúng đắn.
Nó là hệ thống nữ vương.
Dị thời không cũng có quy định riêng, làm trái sẽ bị phạt.
Ngôn Linh lạnh mặt, cô tùy tay đưa hệ thống vào phòng tối.
Nó còn dám nhìn trộm suy nghĩ của cô? Lợi hại!
Sao không lên trời luôn đi?
Mẹ nó về sau, cô còn có không gian riêng tư không???
Chỉ suy nghĩ thôi, cũng không được?
____