*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor?: Lãnh Sam.
Ngôn Linh cũng thật không ngờ.
Ngôn Tuyết còn dám hẹn cô ra gặp mặt.
Hơn nữa, địa điểm còn là bên cạnh cái hồ nhỏ lúc trước.
Ừm?
Chẳng lẽ lại muốn tại nơi đó đem cô đẩy xuống hồ nước, sau đó hại chết cô sao?
Ngôn Linh lại bắt đầu lâm vào trầm tư.
Tổng cảm thấy đầu óc Ngôn Tuyết có hố.
Bất quá, bản thân đã đồng ý, không thể để Ngôn Tuyết cảm thấy mình không dám đi.
Thuận tiện còn có thể thừa dịp này, đả kích Ngôn Tuyết một trận thật tốt, để Ngôn Tuyết biết cô không phải là người dễ chọc vào, tốt nhất là thành thật vài ngày, đừng luôn có tìm việc lung tung, làm chậm trễ cô đi cọ độ hảo cảm của Phong Lâm.
Thời gian của cô, cũng rất bận đó biết không?
Bên cạnh hồ nước.
Thời điểm Ngôn Linh đến nơi, Ngôn Tuyết đã tới rồi.
Nơi này cùng lần trước giống nhau, vẫn như cũ không có người, thật an tĩnh, là nơi rất thích hợp để giết người vứt xác.
Ánh mắt Ngôn Linh bình tĩnh quét nhìn Ngôn Tuyết một vòng, " Nói đi, chuyện gì?" Giọng nói thanh lãnh lăng liệt, giống như ngày đông lạnh lẽo.
Ngôn Tuyết cong cong môi, " Ngôn Linh, em còn nhớ rõ chúng ta là chị em sao?"
Trên mặt Ngôn Linh hiện lên một mạt châm chọc, như là nghe được cái chuyện đáng chê cười gì.
" Chị em? Cô xác định từng xem tôi là em gái sao?"
Có chị ruột nào suốt cả ngày luôn muốn tìm cách giết chết em gái mình không?
Sợ là kẻ thù đời trước đầu thai sai đi!
Cô ta là tới để nói mấy chuyện nhảm nhí này?
Ngôn Tuyết lúc này cũng không bực, ngược lại là hốc mắt phiếm hồng nhìn Ngôn Linh, bộ dáng nhu nhược đáng thương làm Ngôn Linh nhìn đến suýt nữa da gà rớt đầy đất.
" Nơi này cũng chẳng có ai, cô diễn làm cái gì? Đừng nói là đỏ đôi mắt, liền tính cô khóc ra tới, cũng không ai nhìn thấy."
Ngôn Linh mở miệng châm chọc, giơ tay vén ống tay áo, động tác ưu nhã, trên người lại mang theo hàn ý lạnh lẽo.
Có lẽ thái độ của cô quá mức rõ ràng.
Ngôn Tuyết cũng không tiếp tục diễn nữa, nước mắt kia, nháy mắt đã bị cô ta nghẹn trở về, sắc mặt như thường nhìn Ngôn Linh.
Nơi nào còn có bộ dáng đáng thương nhu nhược kia.
Bất quá, lời cô ta nói ra, vẫn như cũ thật kỹ nữ.
" Trước kia là chị thật xin lỗi em, chị hy vọng em có thể tha thứ, đem mấy việc trong quá khứ kia, quên mất tất cả, về sau chúng ta vẫn là chị em, rốt cuộc, máu chảy trong người chúng ta, là giống nhau, chúng ta không ai có thể thay đổi."
"......" Ngôn Linh nhìn Ngôn Tuyết chằm chằm ba giây đồng hồ, âm thanh lạnh nhạt, " Cô đều biết cô thật xin lỗi tôi, còn muốn tôi tha thứ? Cô vẫn là đi ngủ một giấc đi, nằm mơ tương đối nhanh. Tha thứ là không có khả năng, đời này đều không thể."
Ngôn Tuyết, " Vì sao?"
Ngôn Linh dùng ánh mắt như nhìn ngốc tử xem cô ta, " Vì cái gì không tha thứ cho cô, chẳng lẽ trong lòng cô không biết sao?"
Bởi vì bản tôn chán ghét ngươi nha!
Ngươi mẹ nó còn hại chết nguyên chủ!
Nếu không phải cô xuyên đến đây, nguyên chủ trực tiếp liền đi đời nhà ma.
Đầu óc của cô lại không có hố, vì cái gì muốn tha thứ cho một hung thủ giết người?
Đột nhiên.
Ngôn Tuyết hét lên một tiếng, liên tục lui về phía sau, sắc mặt hoảng sợ hô to, " Không, không cần! Ngôn Linh, em đừng tới đây! Chị biết sai rồi......"
Lời còn chưa dứt, đó là bùm một tiếng.
Ngôn Tuyết lọt vào hồ nước.
Đứng tại chỗ không nhúc nhích Ngôn Linh, "???"
Suy nghĩ nhanh chóng xoay tròn.
Cho nên......
Ngôn Tuyết tìm cô tới, là để bản thân tự rơi vào nước, sau đó hãm hại cô?
Này thao tác, 666!
Liền đối với bản thân mình, đều có thể tàn nhẫn như vậy.
Chậc, cái thời tiết này nha, thật lạnh.
Sắc mặt cô như thường nhìn lướt qua Ngôn Tuyết đang vùng vẫy trong nước, lúc này mới chậm rãi đi qua, hỏi, " Muốn tôi giúp cô kêu cứu mạng hay không?"