Lâm Vĩnh Gia trong lòng hơi run rẩy, sợ rằng Mục Cao Cách nghe không hiểu ý tứ lời ca của mình, lại bởi vì Mục Cao Cách sẽ nghe hiểu mà cảm thấy ngượng ngùng.
Mục Cao Cách nghe hiểu chứ, nhìn Lâm Vĩnh Gia bối rối thẹn thùng, đôi mắt nhấp nháy lộ ra tình yêu khiến anh không thể rời mắt được, anh không ngại Lâm Vĩnh Gia đàn sai nhịp hát sai nốt, anh chỉ muốn đôi mắt Lâm Vĩnh Gia vĩnh viễn nhìn mình như vậy.
“Em, em hát xong rồi, anh có lời gì muốn nói không?” Lâm Vĩnh Gia cảm nhận được Mục Cao Cách đang chăm chú nhìn mình, cúi đầu nhảy xuống chiếc ghế cao, che giấu cảm xúc của mình, thấy Mục Cao Cách vẫn luôn chỉ nhìn mình mà không nói gì, cậu đặt đàn ghi-ta thả vào góc tường, nhân tiện đem chính mình cũng trốn rồi luôn vào.
Một câu cũng không nói, ý là sao ta.
“Á!” Mục Cao Cách đột nhiên ôm lấy Lâm Vĩnh Gia từ sau lưng, ấn ngã cậu xuống ghế sô pha, hôn lên. Nụ hôn mãnh liệt nồng cháy, cuốn lấy môi lưỡi Lâm Vĩnh Gia làm cậu không cách nào thoát ra khỏi khống chế của anh.
Lâm Vĩnh Gia tưởng như mình không thở được, Mục Cao Cách kích động thở hổn hển, một bàn tay nắm vào sau cổ và cằm Lâm Vĩnh Gia khiến cậu không di chuyển được, một bàn tay nhanh nhảu đã theo áo thun của Lâm Vĩnh Gia luồn vào eo cậu vuốt ve lên xuống trái phải.
Tiếng người phục vụ dẫn theo khách vang bên ngoài cửa kích thích Lâm Vĩnh Gia, làm cậu khẩn trương mà co rúm lại một chút, Mục Cao Cách lúc này mới dừng động tác, từ từ rút tay ra quần áo Lâm Vĩnh Gia, đặt trên eo cậu, dần dần nhè nhẹ chầm chậm bắt đầu tiếp tục hôn môi.
Mục Cao Cách dịu dàng liếm mút môi lưỡi Lâm Vĩnh Gia, như là ăn đường dây dưa chậm chạp không muốn buông. Nhìn đôi mắt cậu long lanh ánh nước phản chiếu dưới ánh đẻn, Mục Cao Cách ôm Lâm Vĩnh Gia để cậu dạng chân ngồi trên người mình cảm nhận "phản ứng" đang dâng lên của mình.
Không biết qua bao lâu Mục Cao Cách mới buông tha Lâm Vĩnh Gia, lúc lùi lại còn nhẹ nhàng cắn một ngụm lên môi Lâm Vĩnh Gia.
Lâm Vĩnh Gia bị Mục Cao Cách ôm vào trong ngực để thở, nghe anh hạ giọng ghé bên tai mình nói: “Lâm Vĩnh Gia, chúng ta kết thúc quan hệ bao dưỡng.”
Lâm Vĩnh Gia sửng sốt vừa muốn nói gì đó đã bị Mục Cao Cách ấn lại vào lòng không cho cậu ngẩng đầu, chỉ nghe Mục Cao Cách tiếp tục nói: “Từ nay về sau chúng ta chính là đang yêu đương, yêu đương một hai năm em cảm thấy ổn chúng ta liền xuất ngoại kết hôn.”
“Cho nên bất kể em đem anh trở thành ai cũng được, em đều là của Mục Cao Cách anh. Nếu ngươi có một ngày em dám rời xa anh, vậy thì công ty anh cũng không cần, mỗi ngày sẽ chịch em không xuống giường được.”
Mục Cao Cách đột nhiên trở nên bá đạo làm Lâm Vĩnh Gia cảm thấy, đẹp trai vãiiii.
“Lâm Vĩnh Gia, em hãy nghe cho kỹ.” Mục Cao Cách nắm bả vai Lâm Vĩnh Gia để cậu nhìn thẳng mình, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
“Lâm Vĩnh Gia, anh yêu em.”
Thình lình được tỏ tình một cách trang trọng làm Lâm Vĩnh Gia cảm thấy đầu nổ bùm bụp pháo hoa, trước mắt cũng xuất hiện vòng sáng rực rỡ, phản ứng hông có kịp. Trong lúc cậu tìm về thanh âm của mình muốn đáp lại Mục Cao Cách một câu em cũng yêu anh, mới phát hiện miệng mình đã nhếch lên rõ cao, một chút cũng không có nguyên tắc liền bán đứng tâm tình chủ nhân.
“Em, em cũng vậy, anh, sao anh đột nhiên lại như vậy.” Lâm Vĩnh Gia vui sướng mà không thể nói chuyện rõ ràng, ngó trái ngó phải không dám nhìn Mục Cao Cách.
“Đột nhiên à? Thế anh giữ lại để một thời gian sau lại nói.” Mục Cao Cách nhìn Bé Gây Rối vui vẻ ngốc nghếch không chịu được muốn trêu cậu.
“Không được! Chuyện này sao lại có thể rút lại được, anh lặp lại lần nữa, em còn muốn nghe.” Lâm Vĩnh Gia chờ mong nhìn Mục Cao Cách.
“Nói cái gì?”
“Nói anh yêu em á!” Lâm Vĩnh Gia hiện tại cả người vui vẻ như là ăn "kẹo", không khống chế được động tác hành vi, chỉ muốn dính trên người Mục Cao Cách, nhìn anh cười đến đặc biệt ngọt, để trái tim Mục Cao Cách cũng hạnh phúc tan chảy.
“Anh yêu em.” Mục Cao Cách trìu mến sủng nịch nhìn Lâm Vĩnh Gia, cúi đầu hôn một cái lên đôi mắt đang cười đến cong cong của cậu.
“Nói tiếp đi!” Lâm Vĩnh Gia cũng học theo Mục Cao Cách hôn một cái lên khóe mắt anh.
“Chậc, anh yêu Bé Gây Rối.” Mục Cao Cách lại hôn một cái lên chóp mũi Lâm Vĩnh Gia.
“Em cũng yêu đại kim chủ!” Lâm Vĩnh Gia cũng ngửa đầu hôn một cái lên chóp mũi Mục Cao Cách.
“Còn muốn nghe nữa không? Anh yêu em.” Mục Cao Cách hôn đến nghiện lại hôn thêm một cái lên má Lâm Vĩnh Gia.
“Muốn nghe! Em yêu anh.” Lâm Vĩnh Gia hôn một cái lên má Mục Cao Cách.
“Anh yêu em.” Mục Cao Cách hôn lên miệng Lâm Vĩnh Gia, dịu dàng cạy hai cánh môi ra, muốn cùng em trao trao nhau nụ hôn nồng cháy, lại không ngờ rằng Lâm Vĩnh Gia đẩy mình ra.
“Em yêu anh!” Nói xong câu đó Lâm Vĩnh Gia vội vội vàng vàng dẩu miệng hôn lên môi Mục Cao Cách, muốn tiếp tục hoàn thành nụ hôn còn gián đoạn kia, Mục Cao Cách dở khóc dở cười nhìn Bé Gây Rối OCD nằm gọn trong ngực min, làm sâu thêm nụ hôn này.
KTV rốt cuộc không phải nơi làm tình thuận tiện, Lâm Vĩnh Gia và Mục Cao Cách mười ngón đan chặt vào nhau bước nhanh rời khỏi nơi này, lái xe về nhà.
Lúc trên xe Lâm Vĩnh Gia chẳng thèm quan tâm luật giao thông, dây an toàn không thắt, cả người chỉ mong dính chặt lấy thân thể Mục Cao Cách mà thôi, vẫn luôn ghé vào tai Mục Cao Cách thỏ thẻ nói lời ngon tiếng ngọt.
“Anh Mục, em rất thích anh.”
“Lần đầu trong tiểu thuyết nhìn thấy anh, em đã mê muội rồi.”
“Đầu tiên là đau lòng, sau đó là thích anh trông hơi thô lỗ nhưng thực tế là một người đàn ông rất tốt.”
“Vừa tới nơi này thật ra em rất sợ, bởi vì ở thế giới này một người em biết cũng không có, nhưng chỉ cần nghĩ đến nơi này có anh, em chẳng sợ điều gì nữa.”
“Em thích anh, cũng thích bản thân mình lúc thích anh.”
“Thật sự tiếp xúc với anh rồi, anh Mục ơi anh có biết bao điều khác với tưởng tượng của em. Nhưng mà, những điểm ấy cũng làm em chết mê chết mệt.”
“Thích anh Mục lúc làm tình với em rõ bá đạo, thích anh lúc anh dỗ dành yêu chiều em, thích anh lúc anh làm việc, thích cả những lúc anh trông dữ dằn mà vẫn quan tâm em, thích anh không chịu nổi.”
“Em lúc trước cực kỳ sợ, sợ anh không thích em đỏng đảnh, sợ anh không thích em mít ướt hay khóc nhè.”
“Những khi anh rất tốt với em, em sẽ đoán, có phải anh đã thích em rồi hay không, nhưng lại sợ mình suy nghĩ nhiều, híc híc nhưng mà không sao, điều mà em hằng mơ đều thành sự thật!”
“Anh Mục tuy rằng chẳng bao giờ nói, nhưng em vẫn biết anh luôn âm thầm bảo vệ em, em sẽ tự hỏi tại sao mình lại may mắn đến thế, gặp được anh yêu anh, hết thảy đều là sự sắp đặt tuyệt vời nhất.”
“Chồng ơi!”
Mục Cao Cách đang đỗ xe, Lâm Vĩnh Gia đã giữ trong lòng rất lâu, cuối cùng cũng được nói ra danh xưng này, cậu khát khao gọi Mục Cao Cách như vậy từ thuở nào, mỗi lần muốn nói ra miệng lại cảm thấy chưa phải lúc thích hợp lại nghẹn trở về. Nhưng hiện tại họ đã là người yêu, người yêu xưng hô như vậy là hợp lý rồi.
Mục Cao Cách hiển nhiên cảm thấy được gọi như vậy cực phê, ngả lưng ghế ô tô mà đánh một cái lên mông Lâm Vĩnh Gia. Chú Lưu vốn nghe được tiếng xe vào gara chuẩn bị ra đón Mục tiên sinh, nhưng nhìn chiếc xe có quy luật mà hơi hơi chấn đông, thôi vẫn là không nên tiến lên quấy rầy.
Cuối cùng Lâm Vĩnh Gia trước dâm uy của Mục Cao Cách phải khụt khịt xin chồng tha cho mới kết thúc trận chiến trong không gian nhỏ hẹp, được bế ra ngoài tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường khác cho tới phòng ngủ.
Chờ khi Lâm Vĩnh Gia hồi phục lại, Mục Cao Cách đang cầm sách điện tử ngồi bên cạnh cậu đọc, thấy cậu tỉnh rồi đào cậu ra từ trên giường rồi ôm vào lòng ngực mình.
Lâm Vĩnh Gia rất thích cảm giác da thịt cận kề này, ngoan ngoãn nằm trong lòng Mục Cao Cách: “Anh Mục ơi, buổi tối anh nói 'dù cho em đem anh trở thành ai' là có ý gì ạ?”
Lúc Lâm Vĩnh Gia nghe được lời này có hơi ngơ ngác một chút, mình hẳn là không phải nhân vật chính trong mấy truyện tra tiện thế thân ngược luyến tình thâm nhỉ.
Mục Cao Cách chần chờ một chút, do dự không muốn phá phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra: “Lâm Vĩnh Gia, em chắc chắn người em thích thật sự là anh chứ không phải anh trong tiểu thuyết sao?”
Mục Cao Cách cũng không tin bản thân có thể sẽ lo được lo mất như vậy, nhưng khi thật sự thích một người, những cảm xúc rối ren cũng từ đó đột nhiên sinh ra.
Lâm Vĩnh Gia sửng sốt một chút, trong đầu xoay vài vòng mới hiểu được vấn đề mà Mục Cao Cách chính là cái gì. Cậu đỡ eo mình nhảy xuống giường, từ gầm giường lôi ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo.
Phản ứng đầu tiên của Mục Cao Cách là còn may phòng thường xuyên được quét tước, không thì cái hộp này chỉ sợ đã bám ba tầng bụi.
Lâm Vĩnh Gia đẩy hộp quà đến trước mặt Mục Cao Cách, ý bảo anh mở ra nhìn xem.
“Đây là món quà sinh nhật cuối cùng của anh Mục ngày hôm nay.”
Quà tặng bên trong hộp chính là căn nhà búp bê lúc trước Mục Cao Cách mua cho Lâm Vĩnh Gia, bóng đèn nhỏ là Mục Cao Cách giúp Lâm Vĩnh Gia lắp, còn lại đều là Lâm Vĩnh Gia tự mình làm, cũng không biết căn nhà nhỏ này đã lắp xong tự bao giờ.
“Em đã kể cho anh Mục nghe chuyện của ba mẹ em rồi. Khi trước em phát sốt lại mơ thấy ba mẹ, em biến thành bộ dáng khi còn nhỏ, chúng em người một nhà cùng nhau lắp căn nhà này, ba mẹ nói với em, khi lắp xong nhà nhỏ thì hãy tặng cho người con yêu đi.”
“Mục Cao Cách trong tiểu thuyết là mối tình đầu của em, anh Mục nếu muốn phân biệt rõ ràng với anh ta, vậy anh tính là lần thứ hai kết hôn của em đi. Em hiện tại thích Mục Cao Cách cái anh mà tính tình không tốt lắm ấy nhưng lại không thể xị mặt với em; rõ ràng là gay lại còn rất trai thẳng ấy; là người sẽ gọi em là Bé Gây Rối, là người sẽ giữ căn nhà búp bê của em.”
Không thể hiểu tại sao lại thành kết hôn lần thứ hai, Mục Cao Cách bật sáng lên ánh đèn của căn nhà búp bê trong lòng, nói: “Tặng cho anh thì chính là căn nhà búp bê của anh.”
Mục Cao Cách đặt căn nhà búp bê ở đầu giường mình: “Về sau em muốn chạm vào căn nhà búp bê của anh nhớ rõ viết báo cáo.”
Lâm Vĩnh Gia lại chui vào trong ngực Mục Cao Cách: “Xin hỏi đại nhân, báo cáo phải viết như thế nào ạ?”
“Mở đầu viết, khởi bẩm lão công, em muốn sờ căn nhà búp bê của anh, xin hỏi có thể chứ?” Mục Cao Cách vì giảm bớt sự xấu hổ khi vừa rồi hỏi ra vấn đề kia, nói giỡn trêu cậu.
“Khởi bẩm lão công, ta muốn sờ sờ múi của anh có thể chứ?”
“Em vẫn còn ăn được à?”
“Em chỉ sờ sờ, anh không được động tay động chân!”
Sinh nhật tuy rằng không trải nghiệm bất ngờ khuôn sáo cũ mà mình tưởng tượng hồi trước, nhưng mà Mục tổng không thể không thừa nhận vẫn là quá đã.