“Phù, hữu kinh vô hiểm.” Cuối cùng cũng về đến nhà, Lâm Vĩnh Gia nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, bữa tiệc đêm nay diễn ra rất suôn sẻ, không có người nào không có mắt người dám tới làm khó xử Mục Cao Cách.
Mục Cao Cách buồn cười nhìn Lâm Vĩnh Gia trông kiệt sức như vừa bước ra từ chiến trường, vỗ vỗ vào mông cậu: “Sao em lại mệt đến như vậy.”
Lâm Vĩnh Gia che mông lật người từ trên giường ngồi dậy: “Bởi vì trong đầu em luôn không ngừng phát ra các loại kịch bản khác nhau để đối phó với những tình huống khẩn cấp.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như vừa rồi ở sàn nhảy, em đang nghĩ nếu có người biết anh không thể khiêu vũ, lại đột nhiên mời riêng anh đi khiêu vũ, với loại tình huống này em nên phản ứng như thế nào.”
Lâm Vĩnh Gia vừa nói kế hoạch của mình vừa giúp Mục Cao Cách cởi đồ.
“Trong đầu em lập ra ba phương án, một là lấy thân phận ban nam của em để từ chối, nhưng làm vậy sẽ khiến em trông rất keo kiệt. Phương án thứ hai là lấy cớ tay bị thương, nhưng như vậy khó tránh khỏi cảm giác rụt rè. Phương án thứ ba là giải pháp hoàn hảo nhất, chỉ cần em nói ra câu này, trong phòng mọi người đều đều sẽ tiếp nhận hơn nữa thiện cảm đối với anh sẽ tăng vọt.”
Nhìn vẻ tự tin nắm chắc thắng lợi của Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách cảm thấy Lâm Vĩnh Gia luyên thuyên không ngừng cũng đáng yêu cực kỳ, anh hỏi: “Thế phương pháp thứ ba em muốn nói gì?”
“Cái này em còn chưa nghĩ ra, cho nên em mới vô cùng khẩn trương.” Lâm Vĩnh Gia cởi quần áo của Mục Cao Cách và nhụt chí đẩy anh vào phòng tắm.
“Em còn tưởng tượng ra, nếu đột nhiên một người phụ nữ xuất hiện, nói cô ta đang mang thai con của anh nhằm tống tiền và hủy hoại thanh danh của anh, loại tình huống này em phải phản kích như thế nào.”
“Trong đầu em rốt cuộc có cái gì thế?”
“Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà? Ta muốn trước tiên nghĩ tố đối sách, để phòng ngừa vạn nhất.”
“Anh Mục, anh có nghĩ mình nên làm giả giấy chứng nhận anh bị bất lực không? Như vậy nếu có người lợi dụng vấn đề con nối dõi để tống tiền anh, chúng ta có thể thẳng lưng không nhận!”
“Lâm Vĩnh Gia, nói lại một lần nữa xem, chứng minh cái gì cơ?” Mục Cao Cách đen mặt nhìn Lâm Vĩnh Gia.
Lâm Vĩnh Gia nhìn vẻ mặt Mục Cao Cách, nịnh nọt nhìn anh, rồi vỗ ngực ý bảo ạn yên tâm: “Nói đùa, nói đùa thôi.”
Tay của Mục Cao Cách hiện tại chỉ là không thể dùng sức mà thôi, nhưng Lâm Vĩnh Gia vẫn rất cẩn thận giơ vòi hoa sen không cho nước chạm vào tay Mục Cao Cách.
“Anh Mục, giơ tay lên, cao hơn chút nữa.” Vòng eo Lâm Vĩnh Gia theo động tác của cậu như ẩn như hiện, Mục Cao Cách nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, giơ tay đặt lên eo cậu, Lâm Vĩnh Gia sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi vòi hoa sen xuống trên mặt đất.
“Cẩn thận miệng vết thương vỡ ra.” Lâm Vĩnh Gia vội vàng kiểm tra vết thương trên tay Mục Cao Cách.
Mục Cao Cách rất hưởng thụ khi Lâm Vĩnh Gia quan tâm mình đến vậy, nhưng anh cũng không muốn buông tay, anh hôn một cái lên gáy Lâm Vĩnh Gia: “Anh không yếu ớt như vậy, anh chứ đâu phải. Để anh ôm em một lát nào.”
Kể từ khi Mục Cao Cách bị thương ở tay, mặc dù hai người luôn dính bên nhau nhưng thân mật ôm nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên, Lâm Vĩnh Gia tận hưởng cảm giác đã lâu không gặp, được Mục Cao Cách bao bọc trong vòng tay, hạnh phúc mà cọ cọ Mục Cao Cách.
“Lâm Vĩnh Gia, em thật sự có thể phân biệt rõ ràng sao?” Mục Cao Cách đột nhiên hỏi.
“Phân biệt rõ cái gì?”
“Không có gì.” Mục Cao Cách cúi đầu hôn lên cái miệng vừa định hỏi tiếp của Lâm Vĩnh Gia, anh muốn hỏi Lâm Vĩnh Gia liệu cậu có thể phân định rõ ràng thế giới này là một thế giới chân thật, mà không phải thế giới trong tiểu thuyết sao?
Anh cũng muốn hỏi Lâm Vĩnh Gia có thể phân định rõ anh của tiểu thuyết và anh của sao?
Nhưng cuối cùng anh vẫn không lên tiếng, một mặt anh cảm thấy hỏi như vậy quá khoa trương, một mặt anh sợ Lâm Vĩnh Gia thật sự suy nghĩ kĩ vấn đề này, anh sẽ nhận được đáp án anh không thể chấp nhận.
Nếu nói Bé Gây Rối Lâm Vĩnh Gia không thể rời anh, không bằng nói anh đã không thể rời xa Bé Gây Rối Lâm Vĩnh Gia.
Bé Gây Rối nấu cơm ăn rất ngon, lúc khóc khiến anh đau lòng, lúc hứng tình cũng rất quyến rũ. Mục Cao Cách thích cách cậu luôn nhìn mình say đắm, thích cách cậu vụng về quan tâm mình, cũng thích cả cách cậu ghé vào cửa sổ nhà ông An, lo lắng cho dù nó chỉ là một chú chim nhỏ.
Anh sẵn lòng mãi luôn yêu chiều Bé Gây Rối, khiến Bé Gây Rối cảm thấy không có mình thì không sống nổi.
Tuy nhiên anh tạm thời không có ý định nói những lời này vơi Lâm Vĩnh Gia, có lẽ anh nên chờ đến lần sau khi lại không cẩn thận chọc khóc Bé Gây Rối rồi nói. Nếu không hiện tại Lâm Vĩnh Gia nghe được những lời này, có khi cái đuôi sẽ dựng thẳng lên trời.
Lâm Vĩnh Gia cảm thấy mình không còn chút sức lực nào trong nụ hôn nồng cháy của Mục Cao Cách, chỉ có thể dựa vào Mục Cao Cách, để anh tùy ý dẫn dắt mình đắm chìm trong đại dương tình yêu và nhục dục.
Vòi hoa sen rơi trên mặt đất, dòng nước ấm áp chảy qua mu bàn chân hai người, không ai để ý tới, Lâm Vĩnh Gia thậm chí cũng quên đi câu hỏi vừa muốn hỏi.
Lúc trước bởi vì lười tự nhún, đã vài ngày Lâm Vĩnh Gia không cùng Mục Cao Cách tiếp xúc khoảng cách âm, hơn nữa hôm nay Mục Cao Cách đặc biệt hung mãnh, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy mình đều sắp sướng chết trong phòng tắm.
“Anh Mục… ưm… tha em……” Lâm Vĩnh Gia bám chặt lên người Mục Cao Cách, toàn thân không còn sức lực, tư thế đứng thật sự rất mệt mỏi.
“Em nói anh không được?” Mục Cao Cách cắn vành tai Lâm Vĩnh Gia.
“Anh Mục, em sai rồi, tha em với.”
“Lâm Vĩnh Gia, nói, em là của anh.” Mục Cao Cách cũng nghẹn đến tàn nhẫn, căn bản không muốn buông tha Lâm Vĩnh Gia đang khóc nức nở.
“Em là của anh Mục……”
Lâm Vĩnh Gia cũng không biết cuối cùng mình trở về trên giường như thế nào, ngày hôm sau cả người bủn rủn mà kiểm tra tay Mục Cao Cách, lại phát hiện miệng vết thương đã trắng bệch do ngâm nước và hơi hơi có màu máu.
Lâm Vĩnh Gia cảm thấy rất tức giận, như một giáo viên bắt quả tang học sinh chép bài tập về nhà, nhưng lại không chỗ trút giận, rốt cuộc tay anh Mục vì cậu mới thành như vậy.
Lâm Vĩnh Gia tức giận ôm gối đầu vào trong ngực bóp thành một cục.
“Sao vậy em?” Mục Cao Cách mơ mơ màng màng mở mắt, hiếm khi có một ngày anh tỉnh dậy muộn hơn Lâm Vĩnh Gia.
“…… Không có việc gì.” Đã giận Mục Cao Cách thì chớ, lại còn giận chính bản thân mình, tức đến dẩu cả miệng, Lâm Vĩnh Gia bĩu môi hôn Mục Cao Cách, coi như là trút giận đi.
Lâm Vĩnh Gia hôn một cái liền cảm giác nhiệt độ nơi miệng anh không đúng lắm, vội vàng giơ tay sờ trán Mục Cao Cách: “Anh Mục, anh phát sốt?”
“Hả? Chắc là có một chút.” Mục Cao Cách dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, hơi nóng mà thôi, không cần hốt hoảng như vậy.
“Anh đừng lộn xộn, nằm xuống.” Lâm Vĩnh Gia đẩy Mục Cao Cách ngã xuống giường, Mục Cao Cách bị động tác đột ngột của cậu làm chấn động đến nỗi hới váng đầu.
Lâm Vĩnh Gia đọc trong tiểu thuyết, trừ phi để phát triển cốt truyện, làm gì có tiểu công nào không phải thân thể khoẻ mạnh, như thể cả đời đều sẽ không sinh bệnh đâu cơ chứ, cho nên Mục Cao Cách đột nhiên phát sốt làm Lâm Vĩnh Gia bị hoảng sợ. Cậu lại lần nữa ý thức được đây là thế giới chân thật, mỗi người đều có sinh lão bệnh tử, Mục Cao Cách cũng chỉ là một người bình thường sẽ sinh bệnh.
“Anh Mục ngoan, không sợ. Em sẽ gọi bác sĩ ngay đây.” Lâm Vĩnh Gia hôn lên trán Mục Cao Cách như đang dỗ dành một em bé, vừa gọi bác sĩ Du vừa đi xuống tầng tìm chú Lưu.
Mục Cao Cách chỉ sốt chứ không bị mê man, nhìn Lâm Vĩnh Gia vô cùng lo lắng đến buồn cười, định gọi cho Đinh Cảnh bàn bạc một chút về công việc hôm nay, vừa đúng lúc Lâm Vĩnh Gia cầm túi chườm đá bước vào.
“Bỏ xuống!” Lâm Vĩnh Gia vội vàng lấy điện thoại khỏi tay Mục Cao Cách, sợ anh còn muốn ra ngoài làm việc.
Lần thứ hai trong ngày hôm nay, Mục Cao Cách không hề có tôn nghiêm của tiểu công mà bị Lâm Vĩnh Gia ấn ngã xuống giường, trán đắp túi chườm nước đá.
Lâm Vĩnh Gia gọi điện cho Đinh Cảnh, Mục Cao Cách hôm nay sinh bệnh, không thể đi làm.
Đinh Cảnh nhớ tới khi trước Mục Cao Cách sốt tới 40 độ vẫn vừa làm việc vừa tiêm tĩnh mạch, hôm nay vậy mà bệnh nặng đến nỗi phải nhờ Lâm Vĩnh Gia báo nghỉ, vội vàng hỏi: “Mục tổng không sao chứ?”
“Lâm Vĩnh Gia, anh không sao, em không cần phải căng thẳng như vậy.” Mục Cao Cách che lại túi chườm đá trên đầu mình ngồi dậy dựa vào đầu giường.
Lâm Vĩnh Gia nói không có việc gì với Đinh Cảnh, cậu bước tới và đắp chăn kín mít rồi dém lại thật chặt cho Mục Cao Cách để gió không thể lọt qua.
“Lâm Vĩnh Gia, em muốn sưởi chết anh à?”
Lâm Vĩnh Gia cầm di động ngồi bên mép giường không nói gì.
“Lâm Vĩnh Gia?” Bé Gây Rối hiếm khi yên tĩnh như vậy làm Mục Cao Cách có chút không quen.
Lâm Vĩnh Gia vẫn cúi đầu ngồi đó không nói gì, như thể không nghe thấy Mục Cao Cách gọi mình. Mục Cao Cách vốn định gọi thêm tiếng nữa, nhưng ngoài cửa phòng ngủ truyền đến tiếng bác sĩ và chú Lưu nói chuyện với nhau, Lâm Vĩnh Gia vội vàng chạy ra mở cửa.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho Mục Cao Cách, xử lý lại vết thương trên tay Mục Cao Cách, để lại thuốc rồi rời đi. Vừa rồi Lâm Vĩnh Gia vội vàng gọi điện thoại làm bác sĩ còn tưởng Mục Cao Cách bị bệnh nặng, hóa ra chỉ là sốt nhẹ, tiêm cũng chưa cần đến.
Lâm Vĩnh Gia tiễn bác sĩ xong rồi đi vào phòng bếp bưng một chén cháo trắng mang vào trong phòng, ngồi xổm ở mép giường cẩn thận đút cho Mục Cao Cách.
“Hôm nay em không tạo hình cháo thành hình trái tim à?” Mục Cao Cách trêu cậu.
Lâm Vĩnh Gia vẫn không nói lời nào, cúi đầu thổi thổi chiếc chìa nóng đến mức khói trắng bốc lên.
“Lâm Vĩnh Gia, em làm sao thế?” Mục Cao Cách không biết Lâm Vĩnh Gia đang gây sự hờn dỗi điều gì, buổi sáng mình có chuyện gì không nghe lời cậu? Em ấy bảo mình nằm mình liền nằm, không cho mình chạm vào di động mình liền không chạm vào, không biết cậu còn có điều gì không hài lòng nữa chứ.
Lâm Vĩnh Gia vẫn không nói, Mục Cao Cách vừa mở miệng cậu đã đút một muỗng cháo vào miệng Mục Cao Cách, không cho anh tiếp tục nói chuyện, Mục Cao Cách sắp tức rồi.
“Lâm Vĩnh Gia, nếu em còn không gì anh sẽ…… Chúng mình sẽ cấm dục một tháng.” Mục Cao Cách suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra lời đe dọa chẳng có tí uy lực nào như vậy, anh có thể nghĩ ra rất nhiều cách răn đe, ví dụ anh sẽ đi tìm người khác, anh không thèm cần em nữa. Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Lỡ đâu Bé Gây Rối bị trêu quá mức rồi khóc mất, lúc đấy anh mới thật sự đau đầu.
“Vậy thì cấm dục đi, em không muốn làm với anh.” Lâm Vĩnh Gia nghĩ đến hôm nay Mục Cao Cách phát sốt là bởi vì ngày hôm qua hai người ở trong phòng tắm ịch ịch, cậu cảm thấy rất áy náy. Cậu nhịn không được oán trách mình thấy nam sắc là thấy nứng, lại oán trách Mục Cao Cách một chút đúng mực đều không có.
“Có chuyện gì với em vậy?”
“Không có gì, khó chịu chết anh luôn!” Càng nghĩ càng giận, Lâm Vĩnh Gia đút xong bát cháo, thở phì phì ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát lại quay về.
“Em rốt cuộc tức giận cái gì?” Mục Cao Cách rất khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến Lâm Vĩnh Gia chịu cấm dục?
Lâm Vĩnh Gia thay cho Mục Cao Cách túi chườm đá mới, sau đó ngồi ở mép giường rồi quay mông vào mặt Mục Cao Cách: "Em không tức giận.”
“Vậy được rồi, anh ngủ thêm một lát.” Uống thuốc khiến mình buồn ngủ, Mục Cao Cách liếc nhìn Lâm Vĩnh Gia đang tức như một quả khinh khí cầu bay lên, đành chui vào ổ chăn, chờ bao giờ cậu tự nguyện nói thì sẽ nói vậy.
Lâm Vĩnh Gia nghe thấy động tĩnh phía sau, khiếp sợ xoay đầu lại, làm sao Mục Cao Cách lại có thể cứ thế mà ngủ? Nếu anh ấy hỏi thêm vài lần nữa, chẳng phải mình cũng sẽ nói sao?
Tại sao trong quần thể gay lại tồn tại một tên trai thẳng như vậy.
Lâm Vĩnh Gia cảm thấy mình tức đến nổi cả mụn luôn nên đi vòng quanh giường trừng mắt nhìn Mục Cao Cách đang ngủ, nhìn đến sắc mặt hơi nhợt nhạt của anh, vẫn là thôi, không muốn tiếp tục cãi nhau, cậu hôn một cái lên má anh rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Mục Cao Cách đang nhắm mắt còn khóe miệng không nhịn được hơi hơi nhếch lên, trong lòng nghĩ Bé Gây Rối ngốc nghếch này, sao lại khiến anh thương như vậy.