Lúc cậu lôi kéo Mục Cao Cách đi mua đồ tập gym mới, Lâm Vĩnh Gia mới nhớ ra vì sao cậu lại cảm thấy Diệp Hoa quen mắt.
“Em nhớ ra rồi! Hôm đó em đến công ty tìm anh, em gặp anh ấy trong thang máy.” Lâm Vĩnh Gia kích động mà vỗ vào đùi Mục Cao Cách, cuối cùng cũng nghĩ ra, mấy ngày nay khó chịu chết cậu.
“Ui.” Đột nhiên bị vỗ Mục Cao Cách bắt được tay Lâm Vĩnh Gia, Bé Gây Rối ngày thường yếu ớt chả làm nổi gì, thế mà lực tay mạnh phết. Anh vốn dĩ muốn phạt cậu bằng cách đánh vào lòng bàn tay, nhưng cúi đầu nhìn thấy bàn tay cậu hơi hơi phiếm hồng, cuối cùng đành nhéo nhéo tay cậu, hỏi: “Tay có đau không?”
“Đau, đau lắm, anh Mục hôn một chút thì hết đau.” Kỳ thật một chút cũng không đau, Lâm Vĩnh Gia há mồm làm nũng.
Nhìn Lâm Vĩnh Gia rõ ràng là không sao lại bắt đầu lẳng lơ, Mục Cao Cách buông tay cậu ra: “Ai bảo dùng nhiều lực như vậy thì chả đau.”
“Anh Mục chân anh có đau không?” Lâm Vĩnh Gia chờ mong hỏi Mục Cao Cách, bộ dạng chỉ cần Mục Cao Cách nói đau là cậu lập tức hôn lên.
Mục Cao Cách thong thả ung dung cởi bộ đồ tập, nhìn ánh mắt Lâm Vĩnh Gia càng ngày càng chờ mong, đáp lại là không đau rồi lập tức thử chính trang, thử xem có vừa người không.
Lâm Vĩnh Gia mất mát ngã xuống sô pha, nhìn Lâm Vĩnh Gia khoa trương mà uể oải ỉu xìu, Mục Cao Cách thỉnh thoảng trêu Bé Gây Rối cũng rất vui.
“Đúng rồi, anh Mục, anh lần trước kể chuyện của Diệp Hoa với Hàn Ý, em muốn nghe chi tiết ó.” Lâm Vĩnh Gia mất mát một trận thấy Mục Cao Cách không tới dỗ dành mình lại khôi phục tinh thần, hỏi sang chuyện khác.
“Chuyện của bọn họ em không cần phải xen vào.” Mục Cao Cách lười kể mấy vụ nhập nhằng giữa bọn họ.
“Em muốn nghe drama cơ.” Lâm Vĩnh Gia nhìn Mục Cao Cách với đôi mắt sáng ngời.
Mục Cao Cách thở dài một hơi nói: “Hàn Ý cùng Diệp Hoa hồi trước từng yêu nhau một khoảng thời gian, Hàn Ý vốn là một tay ăn chơi, chỉ coi đó là trò chơi tình ái mà thôi, nhưng Diệp Hoa thì nghiêm túc, sau đó Hàn Ý liền rén, chạy ra nước ngoài. Diệp Hoa thường xuyên tới công ty chính là để hỏi thăm chuyện của Hàn Ý từ anh.”
Mục Cao Cách bình bình mà kể lại chuyện Hàn Ý và Diệp Hoa, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy không thỏa mãn chút nào, vốn dĩ là một câu chuyện cẩu huyết truy thê hỏa táng tràng, lại bị Mục Cao Cách biến thành một bản tin, nghe anh kể chuyện thì thà đọc tiểu thuyết còn hơn.
Nhìn Mục Cao Cách dặn chú Lưu điều chỉnh kích cỡ bộ tây trang, Lâm Vĩnh Gia ăn không ngồi rồi chạy lên phòng kính. Nơi này dạo gần đây là lãnh địa của cậu sau khi cùng Mục Cao Cách thống nhất mấy ngày nay Mục Cao Cách không được bước vào, bởi vì cậu đang tiến hành hoạt động bí mật bên trong.
Phòng kính bây giờ đã khác xưa, chỉ còn sót lại một chậu hoa để trang trí, những loại hoa cỏ khác đều được Lâm Vĩnh Gia bảo người làm khu vườn nhỏ phía sau biệt thự.
Căn phòng hiện giờ bị các loại máy móc dụng cụ tập thể hình chiếm lĩnh, Lâm Vĩnh Gia đã hỏi huấn luyện viên thể hình của Mục Cao Cách về các loại thiết bị, chúng đều là loại Mục Cao Cách thường xuyên sử dụng nhất.
Trên sàn trải một tấm thảm hút mồ hôi, bên cạnh có một chuyến tủ lạnh màu tối, hòa hợp với màu sắc của cả căn phòng, bên trong chứa một đồ uống điện giải và thanh năng lượng.
Lâm Vĩnh Gia cũng định bố trí một khu phòng khách nhỏ, đặt chiếc ghế sô pha và bàn nhỏ với đệm nhung, cậu sẽ thoải mái ngồi ở đó bên cạnh ngắm Mục Cao Cách khi anh tập thể hình ở đây.
Trong phòng, đồ đạc đã được sắp xếp gần hoàn thiện. Nhưng về chi tiết vẫn còn có chút hỗn độn, một số thiết bị còn chưa tháo nilon, toàn bộ căn phòng vẫn cần phải thu dọn. Cho nên Lâm Vĩnh Gia dự định đợi một thời gian nữa khi đến sinh nhật Mục Cao Cách, cậu sẽ tặng căn phòng được cậu tỉ mỉ thiết kế và trang trí này cho Mục Cao Cách.
Bây giờ Lâm Vĩnh Gia đang nằm trên bao cát chưa được treo lên, dùng bút sơn vàng viết viết vẽ vẽ, cậu cắn nắp bút, vẽ vài nét ra hình đầu heo trên bao cát, sau đó viết tên Mục Cao Cách ở bên cạnh.
Suy nghĩ một chút, cậu lại vẽ hình trái tim và viết dòng chữ Lâm Vĩnh Gia ở bên cạnh.
Nhìn tác phẩm hoành tráng của mình, Lâm Vĩnh Gia vô cùng vừa lòng đứng dậy, phát hiện ông An ngồi ở nhà kính đối diện trồng hoa. Cậu vẫy tay về phía ông, muốn để ông Anh chú ý đến, ngày thường cậu thấy ông An sống neo đơn một mình, có lẽ sẽ thấy cô đơn tịch mịch, không khỏi muốn chào hỏi ông một chút.
Lâm Vĩnh Gia dán mặt vào kính, thấy ông cũng nhìn về hướng nào, hơi uể oải buông tay, chuẩn bị xuống lầu thì lại thấy ông An đột nhiên che ngực ngã xuống đất.
Đầu Lâm Vĩnh Gia trong nháy mắt hiện lên rất nhiều chứng bệnh, vội vàng chạy nhanh xuống lâu: “Mục Cao Cách, cứu mạng.”
Nghe tiếng Lâm Vĩnh Gia vội vàng bước chân, Mục Cao Cách không biết có chuyện gì, đi đến đầu cầu thang nhắc nhở: “Đi chậm thôi không ngã bây giờ.”
Lâm Vĩnh Gia hoảng loạn đến nỗi tay hơi run, lôi kéo tay Mục Cao Cách chạy ra ngoài: “Nhanh nhanh, ông An hình như phát bệnh tim, em vừa thấy ông ngã ở trên lầu.”
Mục Cao Cách ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “chú Lưu, gọi xe cứu thương.”
Vừa chạy vừa gọi cho bác sĩ Du, để bác sĩ mau tới.
Nhìn cửa nhà khóa chặt, Mục Cao Cách vòng đến bên cạnh cầm lấy cái xẻng đặt ở trong góc dùng để sửa sang lại bồn hoa, ném mạnh về phía cửa kính.
“Bing” một tiếng, Mục Cao Cách theo bản năng chắn trước mặt Vĩnh Gia, mảnh kính bắn vào mặt Mục Cao Cách, để lại một vệt máu nông, Mục Cao Cách không để ý đến vết thương trên mặt, chống bể cửa sổ nhảy vào, tay lại bị tấm kính cào rách một đoạn.
Lâm Vĩnh Gia vốn dĩ đã hỏng hốt lại thấy vết thương trên mặt và trên tay Mục Cao Cách thì càng thêm khẩn trương, cậu gắt gao nắm chặt đôi tay run rẩy của mình, cảnh cáo bản thân bình tĩnh lại.
Cậu ghét việc không thể làm gì giúp anh trong tình huống này.
Mục Cao Cách từ bên trong mở cửa, bác sĩ mang theo hòm thuốc cũng đến ngay sau đó, hai người bước nhanh lên trên tầng, nhìn bóng lưng hai người, Lâm Vĩnh Gia xoay người chạy ra ngoài.
Cậu cũng không biết phải giải thích sự việc này như thế nào với trung tâm quản lý tài sản và yêu cầu họ cung cấp thông tin liên lạc của gia đình ông An. Chờ lúc cậu thật sự bình tĩnh lại, cậu đã cùng Mục Cao Cách chờ ở ngoài phòng giải phẫu, đợi người nhà ông An đến.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lâm Vĩnh Gia, thần kinh vốn có hơi căng thẳng của Mục Cao Cách lại dần dần thả lỏng, anh nắm đôi tay còn đang giữ chặt di động của Lâm Vĩnh Gia rồi ôm cậu vào lòng: “Thả lỏng nào, ông An sẽ không sao đâu, chúng ta đã đến bệnh viện rồi.”
Cảm nhận được lòng bàn tay to lớn của Mục Cao Cách vuốt ve lưng mình từ trên xuống để an ủi mình, Lâm Vĩnh Gia mới nhân ra vừa rồi cậu luôn cắn chặt khớp hàm, cậu vòng tay qua eo Mục Cao Cách, tựa đầu vào vai anh.
“Em vốn đã lo lắng, nhìn sau khi nhìn thấy anh chảy máu, em càng hoảng sợ hơn.” Lâm Vĩnh Gia nhìn vết thương đã khô trên mặt Mục Cao Cách, cúi đầu nắm tay anh.
Lòng bàn tay Mục Cao Cách bị cứa một vết, trên tay đều máu tươi, vừa rồi trên xe cứu thương bác sĩ đã giúp Mục Cao Cách xử lý qua, nhưng trông vẫn rợn người. Xung quanh băng gạc có vết máu khô, miếng gạc có màu vàng do cồn i-ốt.
“Sợ cái gì, anh không sao hết.” Bệnh viện người đến người đi, Mục Cao Cách kìm nén ham muốn được hôn môi Lâm Vĩnh Gia, giơ tay trái lên sờ sờ tóc cậu.
“Tay anh có đau không?” Lâm Vĩnh Gia nhẹ nhàng nắm lấy tay Mục Cao Cách như thể đang cầm một món đồ mong manh dễ vỡ.
“Hôn một cái thì không đau.” Kỳ thật vẫn có chút đau, nhưng Mục Cao Cách không để ý, so với vết thương trên tay, vẻ mặt héo rũ của Lâm Vĩnh Gia càng làm cho Mục Cao Cách không thể chịu nổi.
“Vâng.” Cơn căng thẳng qua đi nhưng Lâm Vĩnh Gia vẫn chưa vực dậy nổi tinh thần, cậu chỉ ngoan ngoãn cúi đầu hôn một cái lên băng gạc vết thương của Mục Cao Cách, mà không dám dùng sức.
Nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia hiếm khi ngoan ngoãn, trái tim Mục Cao Cách sắp tan chảy đến nơi, anh nhẹ đan bàn tay không bị thương vào tay cậu và nói: “Được rồi, không còn đau nữa.”
Lòng bàn tay ấm áp của Mục Cao Cách làm Lâm Vĩnh Gia cảm thấy bệnh viện cũng không còn đáng sợ đến thế.
“Xin chào, xin hỏi ở đây có bệnh nhân nào họ An không?” Một người đàn ông trung niên thở hổn hển chạy tới, khi chạm mắt Mục Cao Cách thì hai người gật đầu chào hỏi nhau.
“Trương tổng, thật trùng hợp.”
“Mục tổng, là anh sao. Anh đã cứu cha tôi sao, cảm ơn anh rất nhiều.”
Hóa ra người đàn ông trung niên và Mục Cao Cách có quen biết nhau, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Lâm Vĩnh Gia lén lút muốn rút tay mình ra khỏi tay Mục Cao Cách, lại bị Mục Cao Cách giữ chặt.
“Không cần khách sáo, là cậu ấy phát hiện, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cậu ấy.” Mục Cao Cách giơ ngón tay bị thương lên chỉ vào Lâm Vĩnh Gia đang đứng bên cạnh mình.
Trương An Thái thấy hai người nắm tay nhau thì hơi xấu hổ, nhưng cũng không biểu hiện gì nhiều. Dù sao trong vòng cũng có rất nhiều người có xu hướng tính dục này, cũng không biết vị này là bạn trai Mục Cao Cách hay là tình nhân nhỏ của anh.
Lâm Vĩnh Gia còn chưa kịp bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nhưng không có khí chất duyên dáng thường thấy trước mặt ngoài ngoài.
“Cảm ơn cậu rất nhiều, xin hỏi tôi có thể xưng hô với cậu như thế nào.”
“Lâm Vĩnh Gia.” Lâm Vĩnh Gia không muốn buông tay Mục Cao Cách ra, liền đưa tay còn lại ra bắt tay.
“Ngại quá, tôi thuận tay trái nên không chú ý liền dùng tay trái.” Lâm Vĩnh Gia bình tĩnh bắt tay mỗi tội cử chỉ có hơi vụng về, Mục Cao Cách thích thú nhìn Lâm Vĩnh Gia trợn mắt nói dối.
“Không sao đâu.” Trương An Thái quan tâm đến tình trạng của cha mình trong phòng cấp cứu nên cũng không để ý.
Thuận-tay-trái Lâm Vĩnh Gia kìm nén không nổi tính nhiều chuyện của mình, dùng tay trái lúng túng gửi tin nhắn cho Mục Cao Cách: Vì cái gì trương tổng họ Trương mà ông An lại họ An?
Anh không quan tâm, anh không biết.
Mục Cao Cách lấy di động của Lâm Vĩnh Gia và gõ lại một dòng chữ.
Lâm Vĩnh Gia cảm thấy trò chuyện như thế này rất vui nên cậu và Mục Cao Cách chuyển đi chuyển lại chiếc di động để buôn chuyện, lúc họ nói tới đoạn về sau phải thúc giục nhau tập thể dục thì một bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra.
“Ai là người nhà của An Vĩ?” Bác sĩ vừa đi vừa cởi găng tay y tế của mình, tiếng cao su ma sát khiến Lâm Vĩnh Gia nổi da gà.
“Tôi là người nhà, bác sĩ bố tôi không sao chứ?” Trương An Thái chạy nhanh đi lên.
“Bác sĩ gia đình của anh đã xử lý tương đối kịp thời, trước mắt không có vấn đề gì lớn. Chúng tôi sẽ quan sát một thời gian nữa xem có cần đặt stent hay không, người già vẫn cần được chú ý nhiều hơn.” Bác sĩ nói.
“Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ.” Trương An Thái cùng cảm ơn bác sĩ rồi đi theo ông An được đẩy ra phòng chăm sóc đặc biệt, Mục Cao Cách và Lâm Vĩnh Gia thấy không có gì cần mình hỗ trợ thêm nên rời đi.
Trên đường về nhà, Lâm Vĩnh Gia bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thán nói: “Anh Mục anh đẹp trai quá đi, hiện tại nhớ lại khung cảnh anh phá cửa sổ đi vào nhà, nhất cử nhất động đều mạnh mẽ ngầu lòi!”
Mục Cao Cách bị Lâm Vĩnh Gia thổi phồng ca ngợi thành một vị anh hùng nên hơi xấu hổ kéo tay cậu: “Được rồi, đừng khen nữa, đi thôi.”
Lúc trở về biệt thự, Lâm Vĩnh Gia vẫn không ngừng ca ngợi sự tích anh dũng của Mục Cao Cách, chú Lưu lúc ấy còn đang gọi cho xe cứu thương, không thấy hành động của Mục Cao Cách.
“Chú Lưu cháu kể cho, lúc ấy anh Mục cầm lấy xẻng, mạnh mẽ đập vào cửa kính, không đến hai nhát cửa kính đã bị đập vỡ, sau đó anh Mục ca chống lên bệ cửa sổ nhanh chóng nhảy vào, đẹp trai chết người y hệt tài tử điện ảnh!”
“Mục tiên sinh thật là quá tuyệt vời!” Nghe Lâm Vĩnh Gia miêu tả, chú Lưu cũng gia nhập hội fan điên cuồng ca ngợi Mục Cao Cách.
Mục Cao Cách nghe hai người kia liên tiếp ca tụng mình thì thấy rất bất lực, đành vào phòng vệ sinh, lúng túng dùng tay trái rửa sạch máu trên tay phải.
Lúc đang định cởi quần đi vệ sinh, chần chờ một lát rồi rọi vọng ra ngoài cửa: “Lâm Vĩnh Gia, lại đây giúp anh một chút.”
Rốt cuộc có thể giúp đỡ Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia vội vàng đỡ chim cho anh: “Anh Mục, em còn có thể giúp anh tắm rửa thay quần áo, ngày mai em sẽ cùng anh đến công ty, em có thể giúp anh đánh máy!”
Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia đang lải nhải rôm rả, chợt cảm thấy mình và em giống như một cặp vợ chồng già, đột nhiên hiểu vì sao rất nhiều người theo đuổi tự do cuối cùng vẫn sẽ lựa chọn kết hôn.
Thật tốt khi trong lúc mình yếu đuối không thể làm gì, có một người nâng đỡ hỗ trợ mình.
Mỗi tội cảm giác dịu dàng này trong tay Lâm Vĩnh Gia thì không bao lâu liền bay đi mất.
“Lâm Vĩnh Gia, em làm gì thế, ngoan ngoãn tí đi.”
Lâm Vĩnh Gia chưa bao giờ giúp đỡ ai nhiệt tình vậy, khoái chí lắc lắc "bé" Mục Cao Cách, nhìn Mục Cao Cách đen mặt mới ngượng ngùng mà thành thật giúp Mục Cao Cách một chút.