Lão quản gia kinh ngạc khi nhìn thấy xe của ông chủ nhà mình tiến vào trong sân trong dịp hiếm hoi. Gần đây ông chủ luôn ở biệt thự sườn núi, như muốn thường trú hẳn ở đó luôn, tại sao hôm nay tự dưng lại về?
Chẳng lẽ là tiểu yêu tinh trong biệt thự chọc tức ông chủ rồi?
Lão quản gia không lúc này nên đi ra chào hỏi ông chủ đang tức giận hay là nên vào bếp bảo đầu bếp làm chuẩn bị một chút đồ ăn nóng hổi cho ông chủ.
“Chú Lưu, giúp cháu gọi bác sĩ tới đây với.” Lão quản gia kinh ngạc nhìn Mục Cao Cách ôm Lâm Vĩnh Gia đang nóng bừng bừng đến mơ mơ màng màng vào nhà lớn.
Bác sĩ Du là bác sĩ riêng của một số cư dân cao cấp gần đó, chú Lưu đáp lại và nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ Du: “Alo, bác sĩ Du, trong nhà có người phát sốt, phiền ngài qua đây một chút.”
“Nguyên nhân sốt là gì hả? Chắc là do đó đó, cậu biết mà.”
Mục Cao Cách đặt Lâm Vĩnh Gia lên trên chiếc giường lớn của mình, ban đầu hắn an trí Lâm Vĩnh Gia ở biệt thự bên sườn núi biệt thự, anh chỉ muốn bao dưỡng tiểu tình nhân, không định để cậu can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của mình. Hiện giờ anh chủ động đưa Lâm Vĩnh Gia tới nhà chính, có thể coi là thay đổi thái độ đối với cậu.
“Mục Cao Cách, anh Mục, muốn hôn hôn. Không muốn đi bệnh viện.” Nhìn Lâm Vĩnh Gia đang sốt đến hôn mê mà còn gọi tên mình, Mục Cao Cách cúi đầu hôn trán cậu một cái, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, không đi bệnh viện.”
Mục Cao Cách cảm nhận được hơi nóng trên trán Lâm Vĩnh Gia qua môi mình.
Không biết tại sao cậu lại sốt nặng như vậy, Mục Cao Cách đi đến phòng tắm nhúng khăn lông vào nước lạnh rồi đắp lên trán Lâm Vĩnh Gia.
“Lạnh.” Lâm Vĩnh Gia bị chiếc khăn chợt dán lên trán mình kích thích làm cho giật mình, nhắm hai mắt lắc lắc đầu, muốn làm rớt chiếc khăn trên trán xuống.
Mục Cao Cách sợ cậu lắc đến khó chịu nên phối hợp lấy chiếc khăn trên đầu ra, lại nghĩ tới việc cho cậu dùng miếng dán hạ sốt, không ngờ Lâm Vĩnh Gia lại bĩu môi: “Nóng.”
“Em đúng là Bé Gây Rối, sinh bệnh còn không ngoan.” Mục Cao Cách dùng tay ủ chiếc khăn lại, cảm giác nó không còn lạnh như lúc nãy nữa, mới đặt lại lên trán Lâm Vĩnh Gia.
“Tiên sinh, bác sĩ Du tới rồi.” Chú Lư gõ cửa.
"Bác sĩ Du, cậu ấy bị ngã xuống hồ khi đang quay phim, sau đó đột nhiên lên cơn sốt.” Mục Cao Cách nhìn bác sĩ đo nhiệt độ cho Lâm Vĩnh Gia, là 39.5℃.
“Lát nữa tôi sẽ tiêm cho cậu ấy một mũi cho, sau đó anh cứ cách nửa tiếng lại đo nhiệt độ cho cậu ấy. Nếu cậu ấy sốt cao vào ban đêm thì cho uống thuốc này, nếu vẫn không hạ thì gọi cho tôi."
Sau khi bác sĩ đưa thuốc cho chú Lưu, ông bắt đầu chuẩn bị thuốc tiêm bên cạnh. Chú Lưu trộm nghĩ thầm hóa ra không phải vì chuyện đó mà phát sốt.
Trong phòng có ba bốn người, đủ loại âm thanh dù rất nhỏ cũng khiến Lâm Vĩnh Gia cảm thấy rất khó chịu, cậu cố gắng mở to hai mắt muốn tỉnh lại nhưng không được. Chỉ còn cách là kêu Mục Cao Cách giúp đỡ: “Anh Mục, em không mở mắt ra được, giúp em với.”
Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia sốt mơ màng dở khóc dở cười: “Mắt mình cũng phải để anh giúp mở cho, sao em không nhờ anh thở hộ luôn cho tiện.”
“Ngài Mục, phiền anh kéo quần bệnh nhân xuống, tôi phải tiêm.” Bác sĩ Du không phản ứng gì đặc biệt khi nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt đeo khẩu trang trông đặc biệt nghiêm túc, một tay cầm cồn sát trùng, một tay cầm kim tiêm sắc bén trong ống tiêm.
Mục Cao Cách nghĩ đến cảnh mông của Lâm Vĩnh Gia bị người khác nhìn thấy thì hơi không vui, nhưng ai bảo bác sĩ có tiếng nói to nhất, anh đẩy vai Lâm Vĩnh Gia vai để cậu trở mình ngủ tiếp, chuẩn bị kéo quần của cậu.
“Anh Mục, anh đang làm gì vậy?” Lâm Vĩnh Gia chúi đầu ở trên giường mê mang hỏi.
“Cởi quần ra để tiêm.” Mục Cao Cách thật cẩn thận kéo xuống một mảnh vải nhỏ, cố gắng hết sức để cậu lộ càng ít càng tốt, không ngờ Lâm Vĩnh Gia xoay người lại, còn dùng chăn quấn chặt mình.
“Không được, mông của em chỉ cho anh Mục xem thôi.” Nói xong câu đó Lâm Vĩnh Gia rúc đầu vào trong chăn như chú rùa đen, chỉ thấy trên giường phồng lên như một quả bóng.
Mục Cao Cách bị biểu hiện của Lâm Vĩnh Gia làm cho vừa manh lại tức, vén một góc chăn ra rồi thò đầu vào: “Anh cũng muốn mình là người duy nhất nhìn thấy mông của em, nhưng em vẫn phải tiêm.”
Lâm Vĩnh Gia điều chỉnh tư thế của mình dưới chăn, vùng vẫy đem mặt mình hướng đến chỗ của Mục Cao Cách, trong ổ chăn tối om chỉ thấy được mỗi đầu Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia không sợ, thò lại gần hôn bẹp một cái lên môi Mục Cao Cách: “Không tiêm đâu, đau lắm, hôn hôn liền hết bệnh.”
Lâm Vĩnh Gia lúc bị bệnh rất ngây thơ khiến Mục Cao Cách chẳng còn khả năng chống đỡ, anh tranh thủ lúc đầu đang vùi trong chăn, người khác không nhìn thấy, trầm giọng đe dọa: “Không tiêm, lần sau anh sẽ không thích em đâu.”
Anh vốn tưởng nói thế thì Lâm Vĩnh Gia sẽ chui ra từ trong ổ chăn chui, lại không ngờ cậu sẽ tủi thân trực tiếp khóc lên: “Anh, đồ đại ác nhân, anh nói không thích liền không thích à, đồ vô tâm.”
Cậu vốn dĩ đang nóng bừng, lại còn thêm giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, Mục Cao Cách đau lòng không chịu được, nghĩ thầm mình đúng là trúng ngải rồi, nếu bình thường người khác làm như vậy thì mình đã ném ra ngoài từ lâu, nhưng riêng Lâm Vĩnh Gia như thế, mình chỉ cảm thấy đau lòng chịu không nổi.
Anh đào Lâm Vĩnh Gia ra khỏi ổ chăn, hôn hôn đôi mắt cậu: “Lừa em thôi, anh chỉ không thích bộ dáng không chịu tiêm của em mà thôi.”
“Vậy em sẽ tiêm, anh nhất định phải thích em mãi mãi được không.” Lâm Vĩnh Gia phối hợp trở mình, không chút ngần ngại kéo quần mình xuống, chú Lưu nhanh che kín hai mắt của mình.
Mục Cao Cách vỗ nhẹ mông Lâm Vĩnh Gia, kéo quần cậu lên gần hết “Lộ nhiều như thế làm gì.”
Bác sĩ Du lẳng lặng nhìn Mục Cao Cách dỗ đanh Lâm Vĩnh Gia, nhéo miếng bông đã khô còn trong tay mình, lại xoay người lấy một miếng khác.
Nhìn thuốc tiêm cuối cùng cũng được tiêm vào mông Lâm Vĩnh Gia xong, bác sĩ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng xong.
Khi chú Lưu tiễn bác sĩ ra cửa, Lâm Vĩnh Gia còn ăn vạ ở trong lòng Mục Cao Cách, để anh xoa mông cho mình: “Mông em đau.”
Mục Cao Cách bất lực cắn một miếng lên mặt tiểu tổ tông này, nhẹ nhàng xoa cho cậu.
“Đau, anh nhẹ một chút.”
“Chậc.”
Lúc chú Lưu bước vào tiến, Mục Cao Cách đang trưng vẻ mặt không kiên nhẫn mà xoa mông Lâm Vĩnh Gia, nhưng động tác lại khác với biểu cảm, cực kỳ dịu dàng.
Lâm Vĩnh Gia lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trong những cái vuốt ve nhẹ nhàng.
Trong giấc mơ, bước chân cậu như đạp lên bông, xung quanh màu xanh lam và màu xanh lục nhạt nhòa, khung cảnh như xứ sở thần tiên. Trên mặt đất chỉ có một con đường lát đá trắng, không biết dẫn lối đến nơi đâu.
Cậu đi lang thang về phía trước không mục đích, trước mặt bỗng xuất hiện một cánh cửa trông hơi quen thuộc. Cậu chạy tới, chậm rãi mở cánh cửa. Chợt cậu biến về bộ dáng lúc còn là một đứa trẻ.
“Gia Gia, ba mẹ về rồi đây.” Ba Lâm xách theo một món quà được đóng gói tinh xảo còn mẹ Lâm ôm trong ngực một chú gấu bông Teddy thật lớn.
Bé Lâm Vĩnh Gia dùng đôi chân ngắn nhỏ của mình muốn bổ nhào vào cha mẹ ôm một cái, nhưng lại thành bổ nhào vào chú gấu Teddy, gấu bông thế mà chẳng mềm mại, đâm khuôn mặt non nớt của Lâm Vĩnh Gia đến là đau, quả thực không kém râu của Mục Cao Cách.
Ủa mà Mục Cao Cách là ai?
Be Lâm Vĩnh Gia không biết, tùy tiện ném chuyện ra sau đầu, lôi kéo tay ba mẹ vui vẻ cực kỳ.
Dưới ánh đèn, ba mẹ cùng bé Lâm Vĩnh Gia cùng nhau mở hộp quà, là căn phòng búp bê mà cậu mong ước đã lâu.
Mẹ bế bé Lâm Vĩnh Gia đang ngơ ngác nhìn tờ hướng dẫn, không biết cách lắp bóng đèn làm sao cho đúng, bó tự hào vặn vài cái bóng đèn nhỏ rồi để Lâm Vĩnh Gia làm thử.
Bé Lâm Vĩnh Gia bất đắc dĩ không muốn ra khỏi lòng mẹ, chỉ có thể duỗi đôi tay ngắn nhỏ của mình tay tới công tắc, ấn một cái, bóng đèn nhỏ liền sáng lên.
“Ba thật lợi hại!” Bé Lâm Vĩnh Gia vỗ vỗ bàn tay nhỏ.
“Chờ khi con lắp xong nhà nhỏ, con sẽ đưa cho ba mẹ!” Bé Lâm Vĩnh Gia nắm tay thành nắm đấm nhỏ, tự đặt ra mục tiêu sắp tới.
Mẹ đem bé Lâm Vĩnh Gia đặt lên sô pha, đi qua đứng cạnh ba, dịu dàng sờ đầu cậu: “Không cần đâu, Gia Gia hiện tại có thể đem nhà búp bê tặng cho người mình yêu rồi.”
“Con yêu bố mẹ nha.” Bé Lâm Vĩnh Gia không hiểu lời ba mẹ, nghiêng đầu đáp lại.
“Ba mẹ cũng yêu con, mãi mãi yêu con.”
Trong mơ ba mẹ mỉm cười vẫy tay chào Lâm Vĩnh Gia, sau đó dần dần biến mất dưới ánh đèn, chỉ còn lại bé Lâm Vĩnh Gia và căn nhà búp bê cùng một ánh đèn sáng.
Lâm Vĩnh Gia tỉnh lại từ trong mơ, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, lặng lẽ rơi xuống gối.
“Anh Mục?” Lâm Vĩnh Gia cảm giác mình ngủ thật lâu làm cả người bủn rủn, cậu bò dậy khỏi giường, thấy Mục Cao Cách đang cầm một ít đồ đạc linh tinh.
“Đây là đồ đạc của biệt thự bên kia, anh bảo người ta mang lại đây, những chai lọ vại bình của em anh đều để ở phòng tắm dưới lầu.”
Mục Cao Cách đặt hộp pha lê trong tay lên bàn sách cạnh cửa sổ trong phòng ngủ. Hộp pha lê hộp chứa khung xương của căn nhà búp bê, đèn của các góc phòng đều đã được lắp xong.
“Em lớn lên được kiểu gì hay vậy, đến cả tờ hướng dẫn cũng không đọc nổi, đèn anh đã giúp em lắp rồi.” Mục Cao Cách ấn công tắc, trong nháy mắt, căn nhà trong hộp pha lê sáng lên.
“Anh Mục ca.” Lâm Vĩnh Gia không ngăn được nước mắt giàn giụa chảy xuống.
“Ôi, sao em lại khóc, chậc, anh tháo đèn ra để em tự lắp nhé được không?” Mục Cao Cách tưởng Lâm Vĩnh Gia không vui vì mình động vào đồ chơi của cậu.
Lâm Vĩnh Gia đột nhiên nhào tới ôm cổ Mục Cao Cách, nhẹ nhàng hôn anh: “Mục Cao Cách, em thích anh.”
Bỗng dưng được tỏ tình làm cho Mục Cao Cách sửng sốt, không biết nên đáp lời như thế nào, anh há miệng thở dốc, phát hiện mình không biết nói lời gì hay ho tình cảm, chỉ có thể kéo nhẹ tóc Lâm Vĩnh Gia: “Anh tốt với em đến thế, em dám thử không thích anh xem.”