Thông tin truyện

Mười Năm Thương Nhớ

Mười Năm Thương Nhớ

Thể loại:

Ngôn Tình

Trạng thái:

Full
Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt

Lần đầu tiên gặp Ngôn Hi, đôi mắt A Hoành đau nhói như bị ai đâm. Hoàng hôn buông xuống, các tòa nhà màu trắng đẹp mắt ẩn sau lùm cây, đổ bóng xuống khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Hoành. Cô bất giác ngẩng lên, đôi mắt hơi nheo lại dưới ánh hoàng hôn, dọc theo bóng cây mát mẻ, cô nhìn thấy một cánh cửa sổ sơn màu vàng. Trước cửa sổ có một bóng người. Bàn tay của anh ấy rất đẹp, chiếc đàn violin kia cũng rất đẹp, thêm vào đó tiếng đàn sắc nét vô cùng. Anh có đôi mắt to tròn, ánh mắt lộ rõ vẻ cao ngạo. Anh phóng tầm mắt nhìn ra phía ngoài nhưng không nhìn đến chỗ cô. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy một người khiến tim mình đập loạn như vậy.

 

Rõ ràng chỉ là bóng người thấp thoáng nhưng ánh mắt cô không thể dời đi được. Cô như người bị bỏ bùa mê, chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ. Có người đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ, đứng trong kí ức không thể xóa nhòa của cô sau này. Về sau cô vẫn thường nghĩ, lấy anh làm mốc khởi điểm, quãng thời gian mười năm đó rốt cuộc có là gì đâu. Già nửa thời gian đều là cô yêu thầm. Anh là người đặt ra mốc thời gian, nhưng quãng thời gian đó lại không liên quan gì tới anh.


Nhiều năm sau đó, một ngày đông nọ, A Hoành ngồi trong quán cà phê ấm áp trên đường phố Paris, đọc những nguyên lý khô khan về y học, vô tình ngẩng lên thì thấy có bóng người mờ ảo ngoài cửa sổ, mỗi lần như thế cô đều lấy ngón tay lau hơi nước đọng trên cửa kính để cảnh tượng bên ngoài trở nên sinh động và chân thực hơn. Cô khẽ mỉm cười, giữa thủ đô Paris nguy nga tráng lệ mà vẫn mơ màng tìm kiếm bóng ngược sáng ngày nào, lần nào cô cũng gọi giây phút đó là "secret of my boy". Và từ lúc khởi đầu cho đến khi kết thúc, anh chàng ngờ nghệch Ngôn Hi kia vẫn không hiểu, mọi thứ đều chỉ là bí mật của riêng cô. Kể cả khi cô biến anh từ một chàng trai lãng tử, ngang ngạnh, yếu đuối thành một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, cao ngạo, tràn đầy sức sống, cô cũng chỉ biết thì thầm một câu: "Chàng trai, chàng trai của tôi."

                                                    

Ánh nắng cuối ngày hắt xuống mái tóc của A Hoành, cô ngửa mặt lên trời, khẽ mỉm cười. Cô vốn có thể nghe thấy tiếng đàn, nhưng bên tai lúc này chỉ còn là một khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn hơi nước của bản thân, như thể bị ai đó dìm xuống nước, mất hết cảm giác và sức lực.

Bình luận truyện