Một năm có bốn mùa, xuân hạ thu đông cứ thế nhẹ nhàng luân chuyển, đời con người cũng có bốn mùa, mùa xuân là lúc mà ta vẫn còn ngây thơ, đối với mọi thứ đều mang cái niềm bỡ ngỡ mà tìm hiểu, chúng ta khi ấy giống hệt như những chú chim non được bao bọc và ấp ủ, chờ một ngày được giang rộng cánh bay xa. Mùa hè, đó là khi mà ta đắm chìm trong tuổi trẻ, trong cái mùi nhựa sống rạo rực trong khí quản, trong cái sự nhiệt huyết nhấn chìm từng giây từng phút đam mê.
Rồi mùa thu, khi mọi thứ đối với ta bắt đầu chậm lại, ta giống như những cây phong đã trải qua nhiều mưa nhiều nắng, mạnh mẽ mà đối chọi với thử thách gian truân. Rồi mùa đông cũng đến, tuổi già quấn lấy ta, tất cả những sắc màu rực rỡ đều chỉ còn là quá khứ, những năm tháng này, chỉ cần có thể an an ổn ổn mà sống, lặng lẽ nhìn ngắm cuộc đời cũng đã là đủ lắm rồi. Bốn mùa của đời người qua đi, cũng chính là lúc mà những hơi thở héo hắt tan hòa theo gió, sự sống kết thúc khi mùa đông chạm đáy của nó, và sẽ có một ai đó lặng lẽ giã từ những thứ đã từng rất thân thương.
Nhưng chúng ta còn phải kể tới một mùa nữa, đó là mùa của thanh xuân. Nó không thực sự là một mùa, nhưng nó là một khoảng thời gian thực đáng nhớ. Thanh xuân của họ, đó là những tháng năm rực rỡ chẳng thể lấy về, đó là lúc mà họ gặp nhau, đó là khi trái tim bắt đầu rung lên từng nhịp, đó là khi một ai đó biết thương, biết nhung nhớ, biết bỡ ngỡ yêu lần đầu. Dù rằng nó đã tan ra, tan trong bóng nắng nhạt nhòa theo năm tháng, nhưng trên những cung đường nào đó, vẫn có một con người mãi mãi không quên.
Bình luận truyện