Khi Thời Hoài tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau, nửa đêm.
Ngu Trì Cảnh làm đến tận trưa hôm sau, nếu không phải phía sau Thời Hoài bị hắn hành đến mức chạm vào là run lên bần bật, có lẽ Ngu Trì Cảnh vẫn sẽ tiếp tục. Cũng tại từ đầu Ngu Trì Cảnh quá mạnh bạo, nếu không cậu có thể chịu thêm một lúc nữa.
Nhưng đúng là cậu không muốn chịu thêm một phút nào.
Mơ mơ màng màng cả ngày trời, Ngu Trì Cảnh có gọi Thời Hoài dậy một lần ăn cơm, cậu thực sự mệt đến mức không dậy nổi, ăn được một xíu đã khóc lóc đẩy Ngu Trì Cảnh ra, Ngu Trì Cảnh đành phải hôn cậu vài cái dỗ dành, rồi xuống lầu.
"Cá con..."
Thời Hoài gọi một tiếng, giọng khàn đặc, Ngu Trì Cảnh ôm lấy cậu, mở đèn bàn, chỉnh độ sáng thấp sợ cậu chưa quen.
Thời Hoài duỗi tay chỉ chỉ cổ mình, Ngu Trì Cảnh lại cúi đầu hôn cậu một cái, ôm cậu ngồi dậy, cầm cốc nước mật ong hắn đã chuẩn bị sẵn trên bàn đút cho cậu. Uống nước xong, còn chưa đặt cốc xuống mà Ngu Trì Cảnh đã tóm lấy gáy cậu hôn một trận. Thời Hoài kêu ư ư, mặc dù biết rằng lần này hắn đi công tác lâu nhưng Ngu Trì Cảnh cũng quá dính người.
"Có đói không?"
"... Hơi hơi."
"Vậy em nghỉ thêm lát nữa đi, anh xuống nấu cơm."
"Được."
Ngu Trì Cảnh đi đến cửa phòng đột nhiên quay lại, khom lưng bế Thời Hoài vào phòng tắm, mở nước ấm cho cậu ngâm.
"Thế này sẽ thoải mái hơn, em ngoan ngoãn đợi anh."
Thời Hoài cười với hắn: "Được, cảm ơn cá con."
Ngu Trì Cảnh xoa xoa đầu cậu, xuống lầu nấu cơm.
Thời Hoài cúi đầu nhìn người mình, quả nhiên chẳng có chỗ nào lành lặn, trên cổ tay cũng có dấu cắn, đặc biệt là chỗ nốt ruồi. Trên cánh tay có hẳn một chuỗi dấu hôn, những nơi khác càng không cần nhìn nữa.
Sao lần nào làm chuyện này Ngu Trì Cảnh đều nổi điên như vậy?
Thời Hoài nhớ lại, hình như sau đó cậu còn bị Ngu Trì Cảnh lật người lại làm từ phía sau, hắn biết cậu không thích tư thế này cho nên ôm cậu rất chặt, làm xong lại xoay người cậu lại, ôm cậu dỗ một hồi.
Đáng ghét muốn chết.
Thời Hoài nhắm mắt lại, ngâm một lúc lại ngủ tiếp, Ngu Trì Cảnh nấu cơm xong đi lên bế cậu ra, lau khô người cho cậu xong chỉ khoác bừa chiếc áo ngủ, không mặc quần ngủ cho cậu, rồi bế cậu xuống lầu.
Ăn cơm xong, Thời Hoài không muốn ngủ nữa, hai người cùng ngồi trên sofa xem phim.
Ngu Trì Cảnh đút dâu tây cho Thời Hoài, thuận miệng nhắc: "Lần này anh đi công tác gặp được tiền bối Bùi Ích Thanh em thích."
Hai mắt Thời Hoài sáng rực lên, hỏi: "Trùng hợp quá, sao tiền bối lại đến đó?"
"Bệnh viện điều đi. Có năng lực, nhiều cơ hội."
Hai mắt Thời Hoài sáng lấp lánh: "Tiền bối hoàn hảo quá!"
Ngu Trì Cảnh cười cười, lại nói: "Tưởng Tứ muốn đi cùng anh ấy nên cũng công tác tạm thời bên đó."
"Sao anh biết?"
"Anh từng hợp tác với Tưởng Tứ vài lần, quan hệ không tồi, thấy anh ấy đăng lên trang cá nhân."
Thời Hoài mím môi cười, cắn một miếng dâu tây trong tay Ngu Trì Cảnh, đột nhiên cậu phản ứng lại, cao giọng nói: "Ồ! Hóa ra cá con đang trách em không đi cùng anh!"
Ngu Trì Cảnh lắc đầu: "Không phải."
Thời Hoài cười hừ hừ, ôm cổ hắn ngồi lên đùi hắn, hôn hắn một cái: "Vậy mà anh về sớm thế, còn dính lấy em nữa."
"Nhớ em."
"Em cũng nhớ anh." – Thời Hoài cười cong mắt: "Anh đang ngưỡng mộ, đúng không, vậy lần sau anh đi công tác em cũng đi cùng anh."
"Sợ em không quen."
"Em không chạy lung tung, ngày nào em cũng đợi cá con làm việc xong là được rồi, có cá con em sẽ không thấy không quen."
Ngu Trì Cảnh vén phần tóc mái hơi dài của cậu lên, hỏi: "Vậy bé con muốn đi đâu?"
"Cái này mà cũng chọn được á? Đương nhiên là anh công tác ở đâu thì em đi đấy rồi."
"Em muốn đi đâu, nếu có cơ hội công tác ở đấy anh sẽ đưa em đi cùng."
"Nếu không có cơ hội thì sao, nếu đi nơi khác thì không cần em đi cùng nữa à?"
Ngu Trì Cảnh cười cười: "Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh là được, em đã say máy bay rồi, đi cũng không quen được môi trường lạ."
Thời Hoài gật đầu nói được, bò lên người hắn, nhỏ giọng làm nũng: "Xoa eo cho em, đau quá."
Ngu Trì Cảnh thuần thục mát xa eo cho cậu, cậu kêu hừ hừ mấy tiếng lại thấy mệt mỏi, Ngu Trì Cảnh vỗ mông cậu, hỏi: "Lại buồn ngủ? Ngủ bao lâu rồi hả."
"Đừng đánh mông em, đau."
Thời Hoài rúc vào lòng Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh còn cố ý hỏi vì sao đau mông.
Vì sao đau?
Thời Hoài tức giận nghĩ, rõ là Ngu Trì Cảnh thấy cậu mãi không tỉnh nên đánh mông cậu đến khi tỉnh mới thôi, cậu ngủ hắn lại đánh, cậu nói đau Ngu Trì Cảnh cũng không dừng tay.
"Chẳng lẽ anh không biết?!"
Ngu Trì Cảnh thấp giọng cười, hơi nhích lại gần, cúi đầu nhìn cậu.
"Vậy anh xoa cho em nhé?".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Thời Hoài bỗng dưng muốn chạy, câu nói của Ngu Trì Cảnh không bình thường chút nào, Ngu Trì Cảnh vẫn chưa xong, Ngu Trì Cảnh lại muốn nữa.
Nhận thấy cậu có ý chạy trốn, Ngu Trì Cảnh ôm lấy eo cậu, hỏi cậu muốn ở sofa hay vào phòng ngủ.
Thời Hoài tức giận cắn hắn.
Bây giờ Ngu Trì Cảnh càng ngày càng xấu! Không còn biết nhịn như ngày trước nữa rồi, bây giờ muốn làm gì là làm, còn cố ý dùng ánh mắt kia nhìn cậu chằm chằm, muốn nói gì là nói ra luôn!
"Đều không thích sao? Hay là em thấy ôm sẽ thoải mái hơn? Nhưng em cũng đâu ôm được anh."
Thời Hoài mặt đỏ bừng bừng, lật tới lật lui đống từ ngữ trong đầu mắng hắn, hắn đều mắt điếc tai ngơ, một tay hất lên, áo ngủ của Thời Hoài đã bị ném qua bên kia sofa.
Nhân vật trong phim còn đang nói chuyện, xen lẫn với tiếng mắng chửi của Thời Hoài, trong nháy mắt đã xóa tan cảm xúc khó chịu tích góp lâu ngày vì công việc của Ngu Trì Cảnh.
"Làm trên cầu thang đi, em muốn lên tầng mấy?"
Ngu Trì Cảnh rất nghiêm túc hỏi ý kiến người trong ngực, nhưng người nào đó đã bị hắn làm cho nước mắt rơi lã chã nói không nên lời, hắn bước một bước cũng đủ khiến cậu run lẩy bẩy, hai tay bám vào vai hắn muốn nhích người lên nhưng càng nhích lại càng thụt xuống.
"Đi... Đi chậm thôi..."
"Đi chậm, nhưng mà chúng ta nên lên tầng mấy mới được đây, em có chịu được không bé con? Đợi lát nữa lại ngất xỉu thì sao?"
Thời Hoài ngẩng mặt khóc: "Thật là... Ghét anh..."
"Lát nữa em sẽ nói thích."
——
Thời Hoài không muốn đi nước ngoài, cậu nói muốn đi Tây Tạng, Ngu Trì Cảnh xin nghỉ hai ngày đưa cậu đi.
Dọc đường đi Thời Hoài hưng phấn không thôi, hứng trí bừng bừng kéo Ngu Trì Cảnh leo núi, kết quả là chưa được bao lâu đã đỏ bừng mặt vì thiếu oxy. Cũng may Ngu Trì Cảnh đã đoán được trước, hắn mua cho cậu một bình oxy.
Thời Hoài thở hồng hộc, quật cường lắc đầu nói không cần, gắng gượng đi không nổi nữa mới kéo Ngu Trì Cảnh ngồi xuống. Ngu Trì Cảnh quay đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, cười nuông chiều, xoa xoa đầu cậu nhẹ nhàng hỏi: "Có chịu được nữa không? Còn muốn leo tiếp không?"
Thời Hoài lắc đầu thật mạnh: "Không lên nữa..."
"Được rồi, vậy bé con nghỉ một lát đi, chúng ta sẽ xuống núi."
Thời Hoài lại gật đầu thật mạng, hút một hơi oxy hồi sức. Cậu quay đầu nhìn Ngu Trì Cảnh, đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu qua hút thêm một hơi dài, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ Ngu Trì Cảnh, ngẩng đầu hôn lên.
Thời Hoài chậm rãi chia sẻ oxy cho Ngu Trì Cảnh.
Nụ hôn kết thúc, cậu thở phì phò nói: "Mặc dù... anh không thiếu oxy... Anh không cần, nhưng em vẫn muốn chia, chia cho anh thứ em yêu nhất."
Cậu nói xong lại lắc đầu: "Không đúng, là thứ em cần nhất, em yêu, yêu nhất là cá con."
Ngu Trì Cảnh hôn hôn mắt cậu.
"Anh không cần oxy, anh cần em yêu anh, ỷ lại anh, ở bên anh."
"Đương nhiên...em yêu anh."
"Anh biết."
Bởi vì em coi anh quan trọng hơn cả oxy.