Bò đến giữa sườn núi, Thời Hoài đã mệt, sắp không đi nổi nữa rồi.
Cậu sợ bị phát hiện, còn cúi đầu khẽ thở dốc, không hề biết rằng cả khuôn mặt mình đã đỏ bừng lên, tóc mái bên thái dương đều ướt mồ hôi, liếc qua là thấy ngay.
Quá gầy, lần nào cũng ăn rất ít, lại còn lười vận động, làm sao có thể không mệt được.
Ngu Trì Cảnh vô thức liên tưởng đến thời khắc nào đó, Thời Hoài cũng sẽ mệt như thế này, thậm chí còn không có sức kêu hắn dừng lại, chỉ có thể mềm nhũn người ngã xuống giường, biến thành một vũng nước.
"Bé con, anh cõng em."
Ngu Trì Cảnh xoa xoa đầu Thời Hoài, ngồi xổm trước mặt Thời Hoài. Thời Hoài vừa định nói không cần, tiếng nói của Ngu Trì Cảnh đã truyền đến tai cậu.
"Nếu không nghe lời anh sẽ hôn em ngay tại đây."
Thời Hoài chớp chớp mắt, ngoan ngoãn bò lên, bị Ngu Trì Cảnh đỡ lấy đầu gối, mắt cá chân cũng bị nhéo nhéo.
"Bé con ôm chặt."
"Ồ."
Thời Hoài hơi xấu hổ, có quá nhiều người, cậu không dám ôm quá chặt, cánh tay buông hờ trước ngực Ngu Trì Cảnh. Ngu Trì Cảnh cố ý đứng phắt dậy, Thời Hoài kêu lên sợ hãi, theo phản xạ rướn người đến vai hắn, cả người dính sát vào lưng hắn, hai cánh tay cũng ôm chặt cổ hắn.
Còn bị hắn cười.
"Nghe lời rồi?"
Lúc này Thời Hoài mới nhận ra là hắn cố ý, cậu thở gấp mắng hắn: "Đồ xấu xa này!"
"Em vẫn phải nghe lời tên xấu xa này, còn phải ôm tên xấu xa này thật chặt."
Thời Hoài không tranh cãi với hắn, dúi đầu vào cổ hắn, nói: "Cá con, thích anh."
Ngu Trì Cảnh sửng sốt, sau đó cười rộ lên.
"Ừm, nghe thấy rồi, anh cũng vậy."
Thời Hoài ghé vào lưng Ngu Trì Cảnh như về được nơi an toàn của mình, cảm xúc hưng phấn khi mới bắt đầu lại quay trở về, cậu nhỏ giọng nói chuyện không ngừng bên tai Ngu Trì Cảnh. Ngu Trì Cảnh rất cao, cao hơn cậu rất nhiều, bây giờ cậu được Ngu Trì Cảnh cõng cũng cảm nhận được tầm nhìn trời cao một phen.
Mặt trời đã lên cao, Ngu Trì Cảnh không muốn Thời Hoài bị phơi nắng, hắn cố gắng đi len lỏi gần những cây cao có bóng râm.
Đi ngang qua một cây mọc đầy hoa, Thời Hoài kéo áo Ngu Trì Cảnh nói hắn dừng lại, sau đó duỗi tay kéo lấy dây mây, bẻ gãy.
Cánh tay cậu vòng ra trước ngực Ngu Trì Cảnh, quấn vòng vòng dây mây muốn làm vòng hoa. Để nhìn được rõ, cậu chỉ có thể rướn cổ, mặt dán vào một bên cổ Ngu Trì Cảnh, thịt má mềm cọ vào làm Ngu Trì Cảnh ngứa răng.
Thời Hoài không hề phát hiện hắn khác thường, chỉ thuần thục kết vòng hoa, sau đó cười đội lên đầu Ngu Trì Cảnh, nói: "Cá con! Khen em!"
Ngu Trì Cảnh cười nghiêng đầu, cọ cọ mặt cậu.
"Bé con giỏi quá, cảm ơn bé con."
Thời Hoài cười hì hì hệt như một đứa trẻ.
Đến đỉnh núi đã là giữa trưa, mọi người cầm cơm gộp tách nhau ra ăn trưa. Ngu Trì Cảnh kéo Thời Hoài ngồi xuống một gốc cây rất lớn, bắt Thời Hoài ăn hết một hộp cơm.
Thời Hoài ăn no căng, không muốn động đậy nữa, Ngu Trì Cảnh giúp cậu xoa bụng, càng xoa càng buồn ngủ, cuối cùng cậu ngả vào vai Ngu Trì Cảnh làm nũng: "Cá con, em mệt, buồn ngủ..."
Ngu Trì Cảnh cười bất đắc dĩ, không nói gì, chỉ giơ tay bóp eo cậu kéo cậu ngồi lên đùi mình, dựa vào ngực mình.
"Bé con ngủ một lát đi."
"Cá con tốt quá."
Thời Hoài cọ hắn một chút, ngoan ngoãn nằm yên, rất nhanh đã ngủ say.
Đến khi tỉnh lại, mọi người đã chuẩn bị xuống núi, cậu mơ màng ngẩn người, gương mặt đỏ hây hây nhìn Ngu Trì Cảnh. Ngu Trì Cảnh cười bất đắc dĩ, nhéo nhéo mặt cậu, nói: "Nhóc ham ngủ, ngủ lâu như thế làm chúng ta không có cơ hội vào rừng hôn môi."
Thời Hoài cũng ngại ngùng, ôm lấy hắn làm nũng theo bản năng: "Tại cá con ôm em thoải mái quá."
Ngu Trì Cảnh cảm thấy Thời Hoài hắn nhịn để nhường cho Thời Hoài làm nũng cũng được, hôm nay cậu đã làm nũng hai lần rồi, mặc dù đều là trong lúc buồn ngủ, đều là trong vô thức, nhưng cũng khiến hắn không chịu nổi.
Nếu sau này cậu học được cách làm nũng, không biết hắn sẽ bị Thời Hoài tra tấn thành thế nào.
"Vậy thì bé con thưởng cho cá con một nụ hôn đi."
Lúc này Thời Hoài lại thấy ngại, nói phải đi thôi, chúng ta đi mau lên.
Ngu Trì Cảnh không nhúc nhích, cậu kéo kéo tay áo Ngu Trì Cảnh, hắn vẫn không cử động. Cậu chỉ có thể ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Ngu Trì Cảnh vài cái rồi đỏ mặt nói: "Đi thôi."
Ngu Trì Cảnh bóp chặt cằm cậu.
"Em đang làm cái gì? Không phải hôn. Hôn phải thế này."
Cuối cùng cả quãng đường xuống núi Thời Hoài đều cúi gằm mặt.
——
Hoạt động lần này kết thúc, năm cuối cũng phải đi vào quỹ đạo ban đầu. Đã đến tháng 5 rồi, mọi người chỉ còn khoảng 1 tháng là thi đại học.
Thành thích của Ngu Trì Cảnh chẳng ra gì, Thời Hoài còn đỡ, nhưng mà cậu học quá lệch, thi văn có thể đạt được điểm rất cao nhưng môn toán có thể kéo cậu tụt hẳn xuống.
Thời Hoài hỏi Ngu Trì Cảnh phải làm sao bây giờ, nếu không thể ở bên nhau thì phải làm sao.
Ngu Trì Cảnh nói, anh là con trai cưng của mẹ, tìm mẹ anh nhét anh vào trường của em.
Thời Hoài nghe thấy từ con trai cưng của mẹ đã cười rất lâu, những từ này phát ra từ miệng Ngu Trì Cảnh thực sự là quá buồn cười, cậu nghĩ sao Ngu Trì Cảnh lại biến thành như vậy, không hề còn vẻ hung dữ lạnh lùng như trước kia nữa rồi.
Thời Hoài biến thành một Thời Hoài khác, Ngu Trì Cảnh cũng biến thành một Ngu Trì Cảnh khác.
Ngu Trì Cảnh thấy cậu cười vui vẻ như vậy cũng cười theo, hắn xoa xoa đầu cậu: "Anh thi cạnh điểm thi của em, chờ đến năm hai chúng ta sẽ dọn ra. Em ở đó, nếu bị bắt nạt nhất định phải nói với anh, biết chưa?"
Thời Hoài ngẩn người, cười híp mắt nói biết rồi.
Thời gian còn lại của ngày hôm nay Thời Hoài kéo Ngu Trì Cảnh vùi đầu học tập, vừa học vừa oán trách sao mà môn toán khó nhằn đến thế.
Cuối tuần, Ngu Trì Cảnh lại nói Thời Hoài đến nhà mình ăn cơm, nói là Lâm Nhã muốn gặp cậu. Đúng là Lâm Nhã rất muốn gặp cậu, nhưng người muốn gặp cậu nhiều hơn là ai, cả Lâm Nhã lẫn Thời Hoài đều biết rõ.
Thời Hoài đến nhà Ngu Trì Cảnh lại mang đến hai bó hoa.
Lần này Thời Hoài không đồng ý ngủ lại nhà Ngu Trì Cảnh, cậu nói phải về nhà với ông nội.
"Mỗi tuần em có thể ngủ với anh năm ngày, cuối tuần em phải về với ông."
Đương nhiên Ngu Trì Cảnh không có ý kiến gì, chỉ là hắn rất lưu luyến đưa cậu về nhà, đứng ngoài cửa hôn cậu đến khi không thở nổi nữa mời bằng lòng buông tay. Hắn vẫn không dám cùng Thời Hoài vào gặp ông, hắn nói phải đợi đến khi tốt nghiệp với có thể gặp mặt, nếu không hắn sợ ông nội cảm thấy hắn làm ảnh hưởng đến việc học của Thời Hoài.
Thời Hoài cười nắc nẻ: "Cá con này, sao càng ngày anh càng đáng yêu thế hả."
"Bởi vì em đáng yêu."
"Được rồi, em vào đây, cá con cũng mau về nhà đi."
"Ừm, em vào đi, bé con ngủ ngon."
"Cá con ngủ ngon."
Ngu Trì Cảnh nhìn Thời Hoài vào nhà, trước khi đóng cửa còn nhìn lén hắn từ khe cửa, cười đáng yêu vô cùng, đóng cửa lại rồi còn có thể nghe thấy tiếng gọi dài thượt của cậu: "Ông ơi, con về rồi đây ——"
Trong nháy mắt, Ngu Trì Cảnh cho rằng thời gian sẽ mãi mãi trôi đi như vậy, ở nụ cười của Thời Hoài, ở tiếng gọi kéo dài âm cuối của Thời Hoài, thời gian sẽ trôi qua lặng yên không tiếng động, hắn không giữ được thời gian, nhưng có thể giữ lấy Thời Hoài.
Nhưng hắn đã quên mất, thời gian chắc chắn sẽ mang đi một vài thức, và cả người.
Ngu Trì Cảnh nhớ rõ biểu tình của Thời Hoài vào ngày hôm ấy, giống như bị rút cạn máu và hồn phách, khuôn mặt cậu tái nhợt như thể sắp biến thành trong suốt, hai mắt thẫn thờ giống như bầu trời đêm đã mất đi toàn bộ những ánh sao lấp lánh.
Sương mù vô hình càng lúc càng lớn, bao vây lấy Thời Hoài, cũng bao vây cả Ngu Trì Cảnh.
Ngu Trì Cảnh bỗng phát run, rõ ràng hắn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn hỏi: "Em sao vậy?"
Hắn nhớ rõ Thời Hoài chống tay trên bàn, cả người kiệt sức trượt xuống, hắn ôm cũng không ôm được.
Thời Hoài nói, ông nội em mất rồi.
Cậu nói xong lập tức khóc lớn tiếng, người trong lớp đều quay đầu lại nhìn, nhưng không ai dám nói chuyện, cũng không ai dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hai người, bởi vì bi thương của Thời Hoài quá lớn, nó đã bao quát tất cả nơi này, khiến mỗi một lần hít thở của bọn họ đều là nỗi đau của Thời Hoài.
Nhưng Thời Hoài chỉ khóc vài tiếng rồi không phát ra âm thanh nào nữa, khóc rất yên tĩnh.
Cậu cố gắng nói một cậu, ông nội em đã mất rồi.