Có thể ngồi chứ không đứng, có thể nhàn rỗi chứ tuyệt không gây chuyện, đây là chuẩn mực làm việc của Lý Tịch. Nếu không phải bị biểu muội thanh mai trúc mã Tiểu Tiệm hối lên kinh thành làm quan, y thà rằng cả đời ở nhà ngắm hoa đào. Nhưng hắn dù có trốn cũng không thoát nên đành vác xác lên kinh thành, dấn thân vào chốn cá lớn nuốt cá bé này mà thôi.
Thử hỏi thế sự liệu ai nói trước, chuyện y vô tranh vô cầu lọt vào ánh mắt hoàng đế âu cũng là một tình thế. Thăng quan rồi lại tiến chức, lòng yêu mến của hoàng đế với Lý Tịch mà nói là biểu hiện vô nhân đạo – gây trở ngại y về đoàn viên với Tiểu Tiệm! Thế nhưng, dù y có lười nhác lại ưa trốn việc cũng không cách nào làm ngơ nỗi khốn đốn của dân chúng.
Hắn là bậc đế vương cao cao tại thượng được vạn người sùng bái, nhưng chỉ có một mình hắn hiểu cảm giác ở trên cao cô độc tới nhường nào. Cũng chỉ có một người sẽ luôn trung tâm với hắn, không bao giờ để hắn cô độc. Đây phải chăng chính là chân tình hắn vẫn luôn kiếm tìm? Cùng đón xem vị " hiền thần " này sẽ làm sao cảm hóa được tấm chân tình đã bị vùi lấp bởi những mưu mô toan tính của chốn cung đình kia. Hoàng đế và thần tử sẽ làm sao phá bỏ rào cản của những luân lý xã hội mà có được cái kết viên mãn?
Bình luận truyện