Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Phản Diện!

Chương 17: Ba ba



Tần tiên sinh xảy ra chuyện.

Khi biết được tin tức này, đám người Trần Đức vẫn còn đang ở Cảnh Viên.

Thật ra đêm qua anh mới chỉ biết tin sếp vừa kết thúc công tác tại thành phố S, sắp trở về thành phố B.

Sáng sớm hôm nay, Trần Đức vội vàng đến đây vì muốn báo cho hai chị em Tô Bối tin sếp trở về.

Lại không ngờ tới, Tần tiên sinh thế nhưng gặp phải tập kích trên đường đến sân bay.

Điện thoại của Tần tiên sinh không kết nối được, điện thoại trợ lý cũng không thể liên lạc, vệ sĩ đi theo bọn họ cũng không gửi đến một chút tin tức nào.

Gương mặt trầm ổn của Trần Đức lần đầu lộ ra biểu tình khẩn trương.

"Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai đứa cứ đi đến trường đi, bên công ty có chút việc gấp, chú phải qua đó ngay."

Trần Đức chỉ vừa mới đặt chân vào đây, sau đó tiếp một cuộc điện thoại, còn chưa đến một phút đã phải rời đi rồi ư? Không phải có chuyện muốn nói với bọn họ sao?

Tô Bối tỏ vẻ khó hiểu đối với biểu hiện của Trần Đức.

Nhưng mà, nhìn nét vội vàng trên mặt Trần Đức có vẻ không giống đang nói dối, trong đầu Tô Bối chợt lóe lên một suy nghĩ, cả người đột nhiên căng thẳng.

"Chú Trần, có phải ba đã gặp chuyện gì bên đó hay không?" Tô Bối mở miệng truy hỏi.

Rất nhạy bén.

Hay nên nói cha con tâm linh tương thông?

Trần Đức trong lòng cũng không có thời gian để cảm thán, do dự vài giây liếc nhìn hai đứa, cuối cùng vẫn không trực tiếp trả lời vấn đề của Tô Bối.

"Yên tâm, không có chuyện gì hết." Trần Đức xoa đầu Tô Bối đầu, nhẹ giọng nói.

Sau khi rời khỏi Cảnh Viên, trên mặt Trần Đức hoàn toàn không còn chút bình tĩnh nào.

Xét theo một phương diện nào đó, thì Tần tiên sinh chính là toàn bộ của Tần thị.

Vậy nên vô luận thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để Tần tiên sinh xảy ra chuyện được.

Mà cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì tuyệt đối không thể để bất luận tin tức gì lộ ra dù chỉ là một chút.

Hiện tại sếp ở bên đó còn chưa có tin tức chính xác, trước tiên hắn phải nhanh chóng đến công ty để khống chế mọi khả năng có thể gây ra nguy hiểm đã.

————Editor: Zittrasua————

Ngay tại Cảnh Viên.

Trần Đức đã rời đi rất lâu rồi, nhưng Tô Bối vẫn chưa phục hồi tinh thần, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều tái nhợt đứng chết lặng.

Thấy Tô Bối như vậy, Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh nhíu mày.

"Chẳng phải hắn rất lợi hại sao? Có thể xảy ra chuyện gì được." Tô Tiểu Bảo thấp giọng nói thầm một câu.

Nghe vậy, Tô Bối bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng là đại vai ác trong tiểu thuyết rất lợi hại, nhưng làm sao có thể đối đầu được với kẻ thù, khi kẻ đó là nam chủ của tiếu thuyết chứ.

Tô Bối cứ ngỡ chỉ cần bản thân nhắc nhở Tần Thiệu mang theo nhiều người hơn bên cạnh là có thể tránh khỏi tác động từ nội dung tiểu thuyết, nhưng cuối cùng Tần Thiệu vẫn xảy ra chuyện.

Có phải do vận mệnh của cô và Tô Tiểu Bảo đã được định sẵn ngay từ đầu, cho dù có giãy giụa thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kết cục trong tiểu thuyết được phải không?......

————Editor: Zittrasua————

Đợi suốt cả một ngày.

Mãi cho đến 8 giờ tối, rốt cuộc Trần Đức cũng nhận được tin tức Tần tiên sinh đã tỉnh lại.

"Tình hình bây giờ của ngài ấy thế nào?"

"Trước đó ngài ấy vì mất máu quá nhiều và chấn thương đến não bộ nên mới hôn mê, nhưng vừa lúc nãy đã tỉnh, tình hình hiện tại xem ra cũng tạm ổn, ngoại trừ trên người có chút vết thương ngoài da, phổi chịu tổn thương nhỏ ra, còn lại những vết thương khác đều không nghiêm trọng." Trợ lý Lâm nói.

Cho dù chuyện đã xảy ra hơn một ngày, nhưng bây giờ trợ lý Lâm nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Tai nạn gia thông trên đường đến sân bay rõ ràng là có người cố ý bày ra, mục tiêu cũng chính là Tần tiên sinh.

Không chỉ là tai nạn giao thông, mà đối phương còn sắp xếp thêm một đám tên côn đồ đến tập kích ở ven đường.

Nếu không phải nhờ vào lần này sếp mang theo nhiều người ra ngoài, có đám người Tần Tam đi theo bảo vệ, bằng không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

————Editor: Zittrasua————

Nghe được giọng của Tần tiên sinh vang lên trong phút chốc, Trần Đức thiếu chút nữa đã rớt nước mắt.

"Sếp thế nào rồi ạ?"

"Không sao." Thanh âm của Tần tiên sinh vô cùng bình tĩnh, có chút trầm thấp, đồng thời còn mang theo vẻ khàn khàn tựa như vừa mới tỉnh.

Nhưng mà không quá yếu ớt, vậy xem ra cũng không đến nỗi tệ.

Trần Đức nhẹ nhàng thở phào.

Sau đó lại nghe Tần tiên sinh hỏi: "Bên đó thế nào?"

"Sếp yên tâm, tôi đã phong tỏa tất cả những tin tức truyền ra, trong công ty cũng không xảy ra rắc rối gì cả."

Trần Đức tạm dừng một chút, mở miệng hỏi: "Thưa sếp, chuyện lần này......"

Tần Thiệu: "Đi điều tra Tống thị, cả chuyện Tống Ngạn Thành đã ngầm tiếp xúc với những kẻ nào."

Nghe được lời của Tần tiên sinh, Trần Đức u ám kêu lên một tiếng "Quả nhiên", đồng thời cũng âm thầm kéo mười tám đời tổ tông của Tống Ngạn Thành ra muốn hỏi thăm qua một lần.

Hắn nghe nói từ trong miệng trợ lý Lâm rằng: Đám người tập kích sếp không giống với những người đã trải qua huấn luyện, cũng không giống như những kẻ thường thường qua đường, ngược lại giống với một đám người bất chấp bán mạng lấy tiền hơn.

Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Tống Ngạn Thành hắn thật sự điên rồi sao, chẳng lẽ muốn lấy mạng của tiên sinh ư?!

"Tôi lập tức phái đi người điều tra."

"Tần tiên sinh?"

"Hai đứa nhóc kia đang ở bên cạnh cậu?" Tần Thiệu hỏi.

Vừa rồi hình như hắn nghe được giọng của Tô Bối, còn có tên tiểu tử thúi nào đó tặng thêm một câu: "Hắn chưa chết nữa?"

"Vâng.

Trần Đức nhìn hai chị em đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha của văn phòng, giờ phút này hai đứa nhỏ đang mở to cặp mắt nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

"Sếp muốn nói chuyện cùng Tiểu Bối Tiểu Bảo sao?" Chúng rất lo lắng cho sếp.

"Ừ, để Tô Bối tiếp điện thoại." Nếu để tên tiểu tử thúi kia tiếp chuyện, hắn sợ sẽ bị tức chết.

Trần Đức nghe vậy liền đưa điện thoại di động cho Tô Bối.

Đầu bên kia, Tần tiên sinh tựa hồ cảm thấy người tiếp điện thoại đã thay đổi, môi hơi mấp máy, đang suy xét xem nên nói gì đầu tiên, liền nghe thấy giọng nói của Tô Bối ở đầu bên kia.

"Ba ba?"

Thanh âm của bé gái vừa mềm mại lại tinh tế rót vào trong tai Tần Thiệu, mang theo vẻ khẩn trương, thật cẩn thận cùng với chút thấp thỏm và bất an.

Giọng của Tô Bối không lớn, giống như một thứ gì đó lướt ngang qua vậy, nhưng lại khiến Tần Thiệu ngứa ngáy trong lòng, khóe miệng bất giác cong lên.

Trong tiềm thức của Tần Thiệu, theo bản năng hiện lên bộ dáng Tô Bối.

—— hắn vẫn còn nhớ hình ảnh của Tô Bối vào hôm hắn chuẩn bị xuất phát, đứa bé nhỏ bưng hai miếng bánh nướng, vẻ mặt tươi cười ngoan ngoãn nhìn hắn, hỏi hắn có muốn cùng ăn sáng hay không.

Đứa nhỏ vừa gầy vừa nhỏ như vậy, nhưng vào thời điểm nó ngước mắt nhìn người khác, đôi mắt lại sáng bừng.

Trách không được lần đầu Tần Thiệu nhìn thấy Tô Bối, đã khiến hắn cảm thấy đối phương có một đôi mắt vô cùng quen thuộc.

Rất giống với hắn —— Tần tiên sinh trong lòng thầm nghĩ ngợi.

"Tiểu Bối?" Tần Thiệu hé môi hỏi.

Đối với loại xưng hô này Tần Thiệu vẫn còn chưa quen thuộc, lần đầu gọi như vậy, có chỗ hơi ấp úng.

"Con đây ạ." Tô Bối đáp lời.

"Ba ba, ba thế nào rồi? Ba có khỏe không? Ba có bị thương hay không? Có nghiêm trọng không ba?" Ngữ khí của Tô Bối có chút sốt ruột.

Bên tai Tần Thiệu nghe được vậy liền cảm thấy ấm áp.

"Không sao hết." Tần Thiệu nói, tựa hồ dừng lại một chút, cuối cùng vẫn trả lời hết những vấn đề Tô Bối vừa hỏi: "Khá tốt, chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng."

Kỳ thật sau khi biết Tần Thiệu đã tỉnh lại, Tô Bối cũng không còn sốt ruột như lúc ban đầu nữa.

Trong tiểu thuyết, sự kiện lần này Tần Thiệu bị rất thương nặng, sau khi không còn nguy kịch cũng đã hôn mê 3 tháng, mà cho dù đã tỉnh lại, cũng phải dùng tận nửa năm trời để điều trị.

Mà lúc này Tần Thiệu chưa đến một ngày đã tỉnh, còn có thể nói chuyện với cô, xem ra không nghiêm trọng như thế.

Chẳng qua, sự kiện lần này vẫn xảy ra như trong tiểu thuyết, cũng không chắc liệu nam chủ cũng sẽ hành động giống như tiểu thuyết viết hay không, lợi dụng khoảng thời gian mà Tần Thiệu bị thương để xâm nhập bốn phía trong thị trường thương nghiệp của Tần thị.

"Ba ba ơi."

"Hửm?"

Ngay cả chính Tần Thiệu cũng không nhận ra lần này hắn đáp lời có bao nhiêu phần uyển chuyện tự nhiên.

Có vẻ được kêu nhiều hơn hai lần rồi, liền cảm thấy cách xưng hô "Ba ba" không đến nỗi quá khó để tiếp thu như vậy.

"Vết thương của ba khi nào mới khỏi ạ?" Tô Bối hỏi.

Nghe vậy, Tần Thiệu nhìn thoáng qua ống truyền nước đang cắm ở trên tay, "Rất nhanh thôi."

Dứt lời, Tần Thiệu có chút cứng nhắc lên tiếng: "Con và em trai ở nhà ngoan một chút, đợi ít bữa nữa ta sẽ về nhà."

Có chuyện gì xảy ra, đợi hắn về nhà sẽ xử lý ngay lập tức.

Cách một cái điện thoại, Tô Bối không thể nhìn ra biểu tình của Tần Thiệu vào giờ phút này.

Khi Tần tiên sinh nói ra những lời này ngữ khí trước sau như một, đều rất lạnh nhạt.

Vậy nên, sau khi nghe đối phương nói, Tô Bối hiển nhiên có suy nghĩ rằng, có lẽ người kia chỉ muốn dặn dò trong thời gian này cô và Tô Tiểu Bảo nên biết ngoãn ngoãn một chút, đừng gây họa.

Còn về chữ "nhà" được thốt ra từ trong miệng Tần tiên sinh, trong lòng Tô Bối vì một mực lo lắng về sự tình trong tiểu thuyết, nên cũng không nghe ra có gì khác thường.

"Bọn con đã biết, ba phải nghỉ ngơi thật tốt, nhanh chóng hồi phục."

"Ừm, truyền điện thoại cho Trần Đức đi."

Tô Bối đưa điện thoại di động trả lại cho Trần Đức.

"Tiên sinh, ngài còn có gì muốn dặn dò sao?"

Tần Thiệu: "Có vẻ nguồn gốc nhập hàng của Công ty Dương Quế Sơn dạo gần đây có chút vấn đề."

Nghe được lời này của Tần tiên sinh, Trần Đức sửng sốt.

Dương Quế Sơn là anh trai của lão phu nhân, dựa vào mặt mũi của lão phu nhân và danh tiếng của Tần thị để lập ra một công ty thương mại, lão phu nhân tất nhiên cũng có cổ phần trong đó.

Công ty kia mấy năm qua phát triển thực không tồi.

Có vấn đề trong việc nhập hàng sao? Trần Đức khó hiểu.

"Sếp, ý ngài là?"

"Cho Dương phu nhân chút chuyện để làm."

Trần Đức: "!"

Cái này thì anh ta nghe hiểu.

Cái gì mà nhập hàng có vấn đề, tiên sinh rõ là muốn cố tình tạo phiền phức cho công ty thương mại Dương Quế Sơn kia.

Mục đích còn không phải vì muốn lão phu nhân nhận được tin tức từ anh trai, sau lại tạm thời giữ chân lão phu nhân ở đó, không cho bà ta nhanh chóng trở về Cảnh Viên hay sao.

————Editor: Zittrasua————

Tuy rằng hai ngày này Tần tiên sinh ở bệnh viện, chẳng qua những chuyện cần phải xử lí thì không giảm.

Suy xét đến việc sếp cần phải dưỡng thương, nghỉ ngơi nhiều hơn, hai ngày này Trần Đức tận lực rút ngắn những chuyện cần báo cáo lại.

Trần Đức không nói, Tần Thiệu chỉ có thể tự mình hỏi.

Tần Thiệu: "Hai đứa nhỏ mấy ngày nay ở nhà thế nào?"

Nghe Tần Thiệu hỏi, Trần Đức phản ứng lại, cuối cùng không nhịn được mà cười cười, lúc này mới nói qua về tình hình về hai đứa nhóc cho Tần tiên sinh.

"Tiểu Bối, Tiểu Bảo không gặp vấn đề gì ở trường học cả, nhị thiếu Tạ gia thường hay rủ Tiểu Bảo chơi bóng rổ." Thỉnh thoảng cũng có mấy trận so tài.

"Trường trung học Duy Minh hình như sắp có buổi diễn xuất văn nghệ gì đó, mỗi cái lớp đều phải tham gia biểu diễn, Tiểu Bối cũng tham gia."

"Còn ở nhà?" Tần Thiệu hỏi.

"Hai đứa nhỏ ở nhà hết thảy đều bình thường, bây giờ tôi đang ở Cảnh Viên, hôm nay Tiểu Bối đảm nhiệm việc làm cơm chiều, tài nấu nướng của Tiểu Bối cực kì tốt." Trần Đức tựa như khoe khoang vật gì trân quý mà đáp lại.

Tần Thiệu: "......"

Vì sao nghe xong lại thấy trong lòng không hề thoải mái?

"Tần gia còn không có khả năng mời một đầu bếp?"

Trần Đức: Chuyện này.......

Cách điện thoại, Trần Đức thoáng rùng mình.

Đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Đức liền nghe được Tần tiên sinh từ trong điện thoại nói: "Hai hạng mục bên Hoa Thành và Sâm Hải kia có thể bắt đầu chuẩn bị rồi, hai hạng mục này tôi cho cậu toàn quyền phụ trách."

Trong giọng nói của Tần tiên sinh lộ ra một tia âm trầm.

Trần Đức: "......"

"Chú Trần làm sao vậy ạ? Ba ba ở bên đó có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì hết." Sếp chỉ không cao hứng lắm nên tặng cho cái mạng già này của hắn hai hạng mục rất lớn mà thôi, tương lai sau này sẽ bán mặt cho đất bán lưng cho trời một phen.

"Đúng rồi, Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai đứa có muốn đi thăm tiên sinh không? Chú có thể sắp xếp người đưa các cháu qua bên đó." Trần Đức mở miệng đề nghị.

Tiên sinh chưa nhắc đến, bất quá, Trần Đức suy xét tiên sinh có vẻ cũng muốn gặp hai đứa nhỏ, hơn nữa vừa đúng lúc ngày mai chính là cuối tuần, đưa đám nhóc qua bên đó hai ngày cũng không chậm trễ việc học.

Trần Đức vốn tưởng rằng khi nghe thấy cái này Tô Bối mừng rỡ như điên, kết quả, một chút vui sướng cũng không có, một chút kích động cũng không nhìn thấy.

Tô Bối lắc đầu.

Cô chỉ biết vị ba ba đại vai ác này của mình không xảy ra chuyện gì là được.

Tô Bối cũng không có ý định sẽ lắc lư trước Tần Thiệu để có nhiều thêm cảm giác tồn tại.

Tuy rằng sau khi chứng minh được Tần Thiệu là cha ruột của bọn họ, đối phương nhất định sẽ phải nuôi dưỡng bọn họ, nhưng từ hai lần gặp mặt ít ỏi giữa bọn họ, Tô Bối kỳ thật có thể cảm nhận được Tần Thiệu không mấy chấp nhận cô và Tô Tiểu Bảo.

Tần Thiệu không thích bọn họ, cô còn lôi kéo Tô Tiểu Bảo nhà mình đến nhà người ta làm chướng mắt, cực kì không được.

Nghĩ một chút, Tô Bối mới nhớ ra cô còn chưa biết kết quả xét nghiệm ADN.

"Chú Trần, trước đó cháu có nhờ chú làm xét nghiệm ADN, có kết quả chưa ạ?" Tô Bối quan tâm hỏi.

"Cái này sao, vì lúc đó tiên sinh phải gấp rút đến thành phố S, nên cũng chưa lấy mẫu được."

Trần Đức cũng rất muốn nhanh chóng nhận được kết quả, vì thế lại bổ sung: "Yên tâm đi, chú đã liên hệ với bác sĩ bên kia phối hợp với tiên sinh để lấy mẫu xét nghiệm, không quá hai ngày là đưa mẫu về, có thể lấy kết quả ngay."

Nghe vậy, Tô Bối gật đầu.

————Editor: Zittrasua————

"Hai đứa thật sự không muốn đến thành phố S sao?" Trước khi rời đi, Trần Đức vẻ mặt không cam lòng quay lại hỏi Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo tiếp tục trưng vẻ mặt bất cần.

Tô Bối cũng chỉ lắc đầu.

Không đến đó vì sợ Tần Thiệu chướng mắt là một chuyện, nhưng cuối tuần này Tô Bối ở nhà để tập luyện tiết mục cho đợt biểu diễn văn nghệ sắp tới của trường.

Buổi biểu diễn văn nghệ mỗi năm ở trường trung học Duy Minh là hoạt động trọng điểm của trường, tổ chức nhằm kỉ niệm ngày thành lập trường.

Mỗi lớp đều phải có một tiết mục, tiết mục mà lớp 7 chuẩn bị năm nay là tiết mục nhảy hiện đại gồm 10 thành viên.

Bởi trong thời gian tập luyện có một nữ sinh bị thương ở chân, vì vậy ủy ban văn hóa liền kéo Tô Bối vào đi làm người thay thế cho đủ đội hình.

Tuy rằng Tô Bối tập luyện chậm hơn những người khác nửa tháng, nhưng những người trong đội tỏ ra rất thoải mái đối với Tô Bối, yêu cầu cũng thấp, bất quá, vì không muốn bản thân kéo chân cả đội, Tô Bối quyết định thừa dịp cuối tuần sẽ trộm tập luyện ở nhà một chút.

Ngoại trừ những tiết mục biểu diễn theo nhóm, còn có tiết mục biểu diễn cá nhân, mà quan trọng nhất trong đó chính là "Tiết mục mở màn".

Ban đầu, các tiết mục biểu diễn đều được sắp xếp ngẫu nhiên, sau đó tiết mục đầu tiên lại dần dần trở thành một nghi thức cực kì long trọng gọi là "Tiết mục mở màn".

Bởi vì muốn được biểu diễn tiết mục đầu tiên mà số lượng cạnh tranh ngày càng lớn, vì vậy cứ đúng vào thời điểm trước khi bắt đầu chuẩn bị cho đợt biểu diễn văn nghệ đều sẽ có một "Cuộc bình chọn hoa khôi giảng đường" —— trong cuộc bình chọn này, ai số phiếu cao nhất, thì người đó có cơ hội giành lấy "Tiết mục mở màn".

Chuyện này vẫn là sau ngày thứ hai Tô Bối đến trường, biết được từ bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ.

Nguyên do mà Tô Bối biết đến việc này thì phải kể đến "Cuộc bình chọn hoa khôi" diễn ra vào hôm nay.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv