Nếu như dùng một sinh mệnh để đổi lại yên bình cho cả thế giới, nàng sẽ hi sinh. Vì tình yêu, vì gia tộc, vì tất cả, nàng có thể chấp nhận hết thảy. Nàng không hi vọng một điều gì đó cao sang, chỉ hi vọng sau này, sẽ không còn nàng tồn tại, sẽ không còn tổn thương nào xảy đến trong cuộc đời của nàng nữa.
Gặp gỡ nhau, là nhân duyên hay nghiệt duyên? Ở cạnh nhau, thời thời khắc khắc đau khổ, thời thời khắc khắc lo âu, nàng không muốn như thế, nàng không muốn vì nàng mà Tam giới đều loạn lạc. Chính tay nàng sẽ kết thúc hết thảy, dừng lại hết thảy, để mọi thứ trở về với quỹ đạo vốn có của nó. Nhân duyên là trời cao ban tặng, nghiệp chướng chỉ có thể là tự mình gánh vác. Cho dù số phận nàng có bi thảm hơn nữa, nàng cũng vẫn phải chấp nhận. Không oán trách, không đau lòng, không nuối tiếc.
Con người có thể trải qua bao nhiêu năm để sống? Nhưng tại sao để tồn tại lại phải chịu đựng nhiều dằn vặt đau đớn như thế? U sầu, như vậy sẽ thế nào? Mọi thứ vẫn sẽ cùng dòng chảy của thời gian mà trôi mãi, không đợi chờ ai, không tiếc thương cho số phận của ai. Có trách, chỉ nên trách bản thân ta đã quá đa tình...
Bình luận truyện