Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 86: Hoa cài ngọc đẹp vào thanh thành



Cuối năm đó, Lam Hạo Nguyệt chính thức xả tang. Kì hạn ba năm giữ đạo hiếu đã hết, mọi người trong Đường môn bận rộn mua sắm đồ cưới cho nàng. Giang hồ đã truyền tin vui này đi khắp nơi từ lâu, thế nhưng người kia vẫn không xuất hiện trước mặt nàng.

Trong những ngày cuối cùng nàng ở Đường môn, những trận tranh cãi giữa cậu hai và dì càng lúc càng kịch liệt, mợ cả Mộ Dung Cẩn vốn là quản lý chính không muốn bị cuốn vào tranh chấp, cũng chẳng chịu giao quyền hạn trong tay, dứt khoát nhượng bộ, đóng cửa không tiếp. Đối mặt với cục diện như vậy, có mấy lần Lam Hạo Nguyệt muốn rời đi, ấy nhưng bà ngoại cao tuổi lại mang bệnh trong người, nếu nàng còn tùy hứng bỏ đi, chỉ sợ mâu thuẫn càng trở nên gay gắt khiến lòng bà càng nặng nề.

Nháy mắt, đã tới ngày cưới.

Trước đêm đón dâu, mưa xuân rả rích. Lam Hạo Nguyệt nằm ngơ ngẩn, nghe tiếng mưa rơi tí tách, tiếng gió thổi vi vu. Trằn trọc mãi, nàng ngồi dậy trong bóng đêm, châm một ngọn nến, dưới ánh sáng yếu ớt kia ngồi thêu một cái túi thơm, đặt viên ngọc đã mất thần lực nguyên vẹn vào trong.

Suốt đêm hôm đó, nàng không chợp mắt được một chút. Vừa hừng đông thì có mấy nha hoàn và vú già ào ào vào phòng giúp nàng thay quần áo. Lớp trang điểm rực rỡ che đi khuôn mặt tiều tụy, nhìn mình xa lạ trong giương đồng, nàng có mấy phần hoảng hốt. Giá y màu đỏ thẩm được thêu chỉ vàng, hình loan phượng bay vờn quanh ráng mây ngũ sắc, bọn nha hoàn chỉnh sửa quần áo cho nàng đâu vào đấy, đốt pháo báo hiệu bên ngoài. Không lâu sau, có đội ngũ đón dâu đã chờ ngoài suối Cán Hoa đi vào. Khăn đỏ được phủ xuống, che khuất tầm mắt, Lam Hạo Nguyệt không nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh, được người dẫn đi, hoang mang bước ra khỏi phòng, thế nhưng tay vẫn còn nắm chặt túi thơm chứa viên Thần châu kia.

“Hạo Nguyệt, từ nay con đã làm vợ người ta, phải nhớ kỹ bổn phận…” Những lời bà ngoại và dì cậu dặn dò bay bồng bềnh trong không trung, Lam Hạo Nguyệt không nhớ mình đã trả lời thế nào, bàn tay giấu trong tay áo dài, Thần Châu mơ hồ phát lạnh.

Trong tiếng cười nói, có người dịu dàng nắm tay, đưa nàng ra khỏi Đường môn. Chiêng trống vang trời, y cúi người bế nàng vào kiệu hoa, nói thầm bên tai nàng: “Hạo Nguyệt, tôi muốn đưa em về trở về Thanh Thành.”

Đoàn rước dâu ấy đi một đường quanh co trở về núi Thanh Thành, những người ven đường đều bị thu hút. Lệ Tinh Xuyên mặc trường bào màu đỏ, thúc ngựa dẫn đầu, thi thoảng lại quay đầu nhìn kiệu hoa một cái, bên môi lộ ra ý cười.

***

Hoàng hôn ngày hôm đó, tiết xuân ngoại ô Thành đô Thục Trung se se lạnh, có thiếu nữ nắm tay của một người nọ, ủ rũ bước đi trên con đường gập ghềnh.

Cô bé không hiểu vì sao chàng nhất định phải rời khỏi chỗ âm u kia. Sáng sớm ngày hôm sau khi nhận thiếp cưới, chàng tự mình sắp xếp hành trang, nói rằng muốn ra ngoài. Hoàn Nhi hoảng sợ kiên quyết ngăn cản, thế nhưng dù cô bé có tức giận có nhõng nhẽo thế nào, chàng vẫn im lặng rời đi.

Cô bé đuổi theo tới bên cầu đá, vội la lên: “Tiểu sư thúc, người muốn đi tìm Lam Hạo Nguyệt sao?”

Chàng dừng bước, thế nhưng lại không đáp lời.

“Chị ta và Lệ Tinh Xuyên đã chuẩn bị kết hôn, người trong giang hồ đều biết cả rồi, chẳng lẽ thúc còn khiến chị ấy quay trở lại bên cạnh mình?” Hoàn Nhi chạy tới bên cạnh chàng, lớn tiếng hỏi.

Tâm tình cô bé đang kích động, thế nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn rất bình tĩnh, “Ta không nghĩ như vậy.” Chàng nhàn nhạt đáp.

“Vậy rốt cuộc thúc muốn làm gì?!” Hoàn Nhi muốn đoạt lấy bọc quần áo sau lưng chàng, thế nhưng Trì Thanh Ngọc lại nhẹ nhàng dùng tay ngăn lại.

“Không phải bọn họ đã đưa thiếp cưới sao? Chỉ là đến Thanh Thành một lần thôi.” Trì Thanh Ngọc nghiêng người về phía trước nói, “Chúng ta từng là bạn.”

“Thúc…” Hoàn Nhi nhìn bộ dạng gầy yếu của chàng, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, thấy hiện chẳng còn cách nào để thuyết phục chàng nữa, cô bé chỉ còn có thể đi cùng. Trước khi đi, để lại bức thư trong phòng, thông báo điểm đến, hi vọng sau khi sư phụ và sư công trở về thấy được thì có thể chạy tới Thanh Thành ngay, cũng bởi cô bé rất lo lắng. Tuy rằng Hoàn Nhi cũng không tin sư thúc sẽ đi tìm Lam Hạo Nguyệt, thế nhưng luôn cảm thấy tinh thần chàng hiện tại cứ hoảng hốt, nếu tới núi Thanh Thành thật thì không biết cục diện sẽ thế nào nữa đây.

Vì thế vác gói đồ, dẫn chàng rời khỏi núi Long Hổ. Trì Thanh Ngọc vẫn luôn trầm mặc, không nói một chữ về dụng ý thật sự khi đến Thanh Thành. Hoàn Nhi cũng tự biết tính của Trì Thanh Ngọc, không hỏi han gì hơn, chỉ là cẩn thận chăm sóc ăn ở cho chàng.

Lúc này hai người đã đến ngoại ô Thành Đô, Hoàn Nhi nhìn cảnh vật xung quanh, không khỏi nhớ tới ba năm trước mình đã dắt chàng đến tận đây đi chơi, chỉ vì đêm dài không tìm được chỗ trọ nên đành ngủ ngoài trời. Ấy cũng không ngờ nhờ như thế lại vô tình gặp Lam Hạo Nguyệt, rồi liên tiếp dẫn đến những chuyện kia. Dòng nước xa xa chảy ào ạt, Trì Thanh Ngọc từ từ dừng chân, nghe âm thanh kia, xoay người đi theo.

Có cơn gió từ đồng ruộng bát ngát thổi tới, xẹt qua khuôn mặt chàng, hai mắt giấu sau mảnh vải nhắm chặt, cảm thấy hơi đau rát. Dù cảm giác đau đớn này đã giảm đi rất nhiều so với lúc đó, thế nhưng mỗi khi phác tác vẫn khiến chàng mất ngủ trắng đêm.

Những tối không thể nào ngủ được, đôi khi chàng sẽ lắng nghe tiếng nước chảy, chảy mãi không dứt, róc ra róc rách. Chàng muốn để những chuyện xưa đều chìm vào đáy nước, thế nhưng nó lại chìm chìm nổi nổi, ngoi lên lặn xuống, chỉ để lại những mẩu chuyện linh tinh, hợp lại thành một loại âm thanh hỗn tạp.

Dòng nước trong vắt theo gió đêm chảy về suối Cán Hoa xa xa.

***

Mùng mười tháng hai, trời trong không gợn mây, từ sáng sớm, dưới chân núi Thanh Thành người đến người đi náo nhiệt dị thường. [T R U Y E N F U L L . V N] Trương Tòng Thái là anh kết nghĩa của Lệ Tinh Xuyên, mang theo các đệ tử tục gia bận rộn tiếp khách tới, Đường Ký Dao bế con đứng bên sắp xếp cho mọi người đi vào. Đoàn xe ngựa trên con đường đi thông lên sau núi kéo dài không dứt, những người quen biết chào hỏi lẫn nhau, cũng khiến núi Thanh Thành vốn tĩnh mịch vắng vẻ nay có thêm vài phần khói lửa nhân gian.

Trương Hạc Đình đi lên từ chân núi, sau khi nói chuyện cùng vài người bạn cũ chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng lại gặp đám người Hồng Thiên đi theo sau Trác Vũ Hiền đang thong thả bước tới từ sườn núi. Trương Hạc Đình dừng lại ở xa, nói: “Sư huynh, ban nãy người của phái Hoa Sơn Thái Sơn có đến chào, đệ thấy các người đang bận tụng kinh buổi sáng, đã bảo bọn họ sau này lại đến cung Thượng Thanh thăm huynh.”

Trác Vũ Hiền vuốt cằm nói: “Trương sư đệ, hôm nay đệ phải vất vả rồi. Khi nào Tinh Xuyên mới có thể trở về?”

“Theo như lời nó nói thì chắc phải chạng vạng mới tới đây, sau khi bái trời đất xong thì vừa vặn vào động phòng luôn, hahaha…” Trương Hạc Đình vuốt chòm râu ngắn tỏ ra rất khoái chí.

Trác Vũ Hiền cười nhạt, “Bây giờ sư đệ là cha nuôi của y, lo liệu cho cưới xin cho y, đúng là việc nhân đức không chịu nhường ai.”

Trương Hạc Đình đi tới một bước, nhìn thẳng Trác Vũ Hiền, “Sư huynh xuất trần thoát tục, không tiện nhúng tay vào những việc nam cưới nữ gả thế này, đệ cũng hiểu.”

Trác Vũ Hiền đưa mắt liếc đệ tử bên cạnh, nói: “Hồng Thiên, con phải lệnh các sư đệ chuẩn bị đề phòng cho tốt, gần đây núi Thanh Thành sẽ rất đông, ta sợ sẽ có kẻ bất lương thừa loạn trà trộn vào.”

Hồng Thiên cúi đầu thưa vâng, Trương Hạc Đình khoanh tay nói: “Sao thế, sư huynh sợ ta bố trí không chu toàn? Tòng Thái đã sớm phân phó rồi, các nơi đều có người canh gác, không xảy ra nhiễu loạn gì đâu.”

“Lo lắng thêm cũng không thừa.” Trác Vũ Hiền nghiêm mặt đáp, “Cũng như ba năm trước, khi Phương Nhụy phu nhân dẫn người tới gây hấn, không phải đã xâm nhập chính là từ sau núi của bọn đệ, suýt nữa gây ra sai lầm lớn đấy sao?”

Khóe môi Trương Hạc Đình nhếch lên, cười hắc hắc: “Sư huynh vẫn còn nhớ chuyện xưa ư? Khi đó nào nghĩ tới lá gan của Đoạt Mộng lâu lại lớn như vậy, dám đến Thanh Thành chúng ta gây sự. Có điều may mà có Tinh Xuyên xuất hiện kịp thời mới ngăn được rắc rối. Bây giờ một đường sau núi đều do người dưới tay y canh giữ, sư huynh cũng nên tin tưởng y mới phải.”

“Trương sư đệ, Phương Nhụy phu nhân mai danh ẩn tích suốt ba năm nay, ta luôn cảm thấy trong chuyện này có nguyên nhân…” Trác Vũ Hiền nói được một nửa thì có người đi tới từ đường núi đến bên cạnh Trương Hạc Đình, thấp giọng nói vài câu. Trương Hạc Đình lập tức khom người bảo: “Sư huynh, Chưởng môn của phái Hành Sơn Vạn Thuần Đạt tới chào, đệ phải đi ngay để tiếp đón một tiếng.” Dứt lời liền cùng thủ hạ nhanh chóng rời đi.

Đợi ông ta đã đi xa, Hồng Thiên không kiềm được mà nói: “Trương sư thúc càng ngày càng không đặt sư phụ vào mắt.”

Trác Vũ Hiền cười lạnh một tiếng, nói: “Ông ta muốn nhờ việc xử lý cưới xin của Lệ Tinh Xuyên để mượn sức người giang hồ lần nữa, cho rằng như vậy thì có thể áp đảo được tông phái Đạo gia. Bây giờ con dẫn người đi canh giữ các nơi, nếu thủ hạ Trương Tòng Thái không phụng sự quản giáo thì lập tức báo lại cho ta ngay.”

“Đệ tử tuân mệnh.” Hồng Thiên vừa dứt lời, lúc này liền phân công, mang theo các đệ tử đạo gia chia nhau vào rừng.

***

Hôm đó núi Thanh Thành huyên náo không dứt, những đệ tử trong đạo quan gần Thượng thanh cung không chịu nổi sự phiền phức này, thế nhưng dù sao cũng là chung một phái, đành phải bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón những nhân vật trong giang hồ kia. Sẩm tối, có đệ tử tục gia vội vàng chạy đến thông báo với Trương Tòng Thái, rằng Hồng Thiên dẫn người sắp xếp lại nhiệm vụ canh giữ, lờ đi đệ tử Trương gia qua một bên. Trong lòng Trương Tòng Thái cũng biết phòng ngự chỉ là tượng trưng thôi, tranh đấu giữa Chưởng môn và cha mình mới là chuyện thật. Đang lúc khó xử thì nghe thấy tiếng pháo vang rền dưới chân núi, nhìn ra xa thấy có đoàn người ngựa đang từ từ đi tới, đúng là Lệ Tinh Xuyên đón dâu trở về.

“Tạm thời đừng tranh với bọn họ, dù sao hắn cũng là đại đệ tử của Chưởng môn.” Trương Tòng Thái phân phó đơn giản một tiếng, sau đó lập tức chỉnh trang quần áo rồi xuống núi nghênh đón.

Trên đường núi đông nghẹt khách khứa, Trương Tòng Thái xuyên qua đám đông, nhìn thấy Lệ Tinh Xuyên mặc bộ hỉ phục, Lam Hạo Nguyệt đầu đội khăn đỏ đang từ dưới chân núi đi lên. Ven đường có treo đèn hoa trên cao, chiếu xuống minh châu trên váy đỏ của Lam Hạo Nguyệt lấp lánh, ánh sáng lung linh, tựa như thần tiên. Xung quanh là tiếng cười nói chúc tụng, con đường lên núi treo đèn rực rỡ, mọi người cùng bước lên theo đôi tân nhân.

Mà cùng lúc đó, trong ngọn núi im ắng vắng bóng người, Hoàn Nhi mặc y phục đi đêm, dắt theo Trì Thanh Ngọc từ sườn núi bên kia đi tới. Tung người, nhẹ nhàng nhảy lên cây cổ tùng, cô bé nhìn thấy đèn đóm lấp lánh không tắt trên con đường núi xa xa, trong gió đêm cũng thấp thoáng nghe thấy tiếng người cười nói trong đám đông. Hoàn Nhi quay đầu nhìn Trì Thanh Ngọc, lông mày nhíu chặt.

Để tránh bị người phát hiện, Hoàn Nhi đã giúp chàng mặc thêm một lớp áo đen bên ngoài đạo bào, sau đó cũng đưa cái mũ có mạng che cho chàng. Cây gậy trúc được chàng đeo sau vai, dù đặt chân đến Thanh Thành rồi, thế nhưng chàng vẫn cự tuyệt không mang theo bất kì binh khí nào.

“Tiểu sư thúc, vẫn muốn đi qua đó ư?” Hoàn Nhi nhẹ giọng hỏi.

Trong màn đêm nặng nề, rừng tùng âm u, Trì Thanh Ngọc đứng trong bóng tối, trầm mặc một lát, tựa như đang lắng nghe âm thanh huyên náo xa xa. Rất lâu sau, chàng mới thấp giọng nói: “Đi.”

Hoàn Nhi khẽ thở dài một hơi, kéo tay chàng, đưa chàng băng qua cánh rừng. Ngay từ khoảnh khắc lên núi Thanh Thành, tay chàng liền lạnh như băng.

Bóng hình hai người lên xuống, sau khi vượt qua sườn dốc, trước mặt là một con đường đá xanh, quanh co uốn lượn dẫn tới ngọn núi mà bọn người Lệ Tinh Xuyên đang ở. Hoàn Nhi vừa định cất bước thì thấy phía trước có bóng đen lấp ló. Từ sau khi lên đây, cô bé liền nhận ra dù núi Thanh Thành đang có việc vui, thế nhưng những nơi bí mật đều có người canh gác. Vậy nên cô bé mới đưa Trì Thanh Ngọc đi vòng qua trạm gác dày đặc, bay từ vách núi cao mà tới.

Nay thấy bóng người lay động, cô bé cũng không dám đi về phía trước nữa. Thế nhưng lúc này, có người trong rừng thấp giọng quát hỏi: “Kẻ nào?!”

Hoàn Nhi lách người ẩn mình trong rừng tùng, Trì Thanh Ngọc nắm chặt tay cô bé, kéo Hoàn Nhi sát người mình theo bản năng. Có tiếng nói chuyện truyền tới từ bên kia, rất nhanh sau đó có kẻ chạy tới chỗ bọn họ đang ẩn mình. Tay phải Hoàn Nhi nắm chặt chuôi kiếm, Trì Thanh Ngọc cảm nhận được động tác của cô bé, vội vàng đè bảo kiếm em đang cầm xuống. Mà đúng lúc này nghe thấy hai tiếng ‘vèo vèo’, có hai cục đá bay vào từ ngoài rừng, nhắm tới hai vai Hoàn Nhi. Cô bé không suy nghĩ nhiều nữa, giơ tay bẻ cành tùng, vung kiếm chém ngang phóng tới, đánh rớt cục đá kia.

Người ngoài rừng chỉ muốn nghe ngóng xem sao, sau khi nghe thấy có tiếng động thì né người qua một bên, hô về sau: “Từ sư đệ, đúng là có người!”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng tay áo lay động. Hoàn Nhi dựa vào ánh trăng nhìn tới, lại có một gã đạo sĩ trẻ cầm kiếm chạy tới, gật đầu ra hiệu với người ban nãy, hai người cùng rút kiếm khỏi vỏ, lập tức vọt vào rừng. “Sư thúc, đừng đi tới!” Hoàn Nhi thấp giọng nói một câu, sau đó xuất kiếm đối phí. Chẳng ngờ Trì Thanh Ngọc lại đoạt bảo kiếm trong tay cô bé về, thế nhưng không sử dụng nó, chỉ giấu sau lưng. Lúc này hai gã đạo sĩ canh giữ núi đã phát hiện ra hai người, lúc này gã trẻ tuổi chất vấn: “Hai người thuộc môn phái nào? Vì sao lại lén lút ở đây?”

Hoàn Nhi vội la lên: “Chúng tôi nhận được thiếp cưới của Lệ Tinh Xuyên nên mới đến!”

“Ở đây không có đường lên núi, hai vị tới đây thế nào?” Trên mặt người còn lại mang theo nụ cười, ánh mắt sắc bén, “Xin nhờ cô nương đưa thiếp cưới cho bọn ta xem.”

Hoàn Nhi trợn tròn mắt, thiếp cưới kia bị cô bé xé nát từ lâu, sao có thể lấy ra được chứ. Gã đạo sĩ trẻ nhìn vẻ mặt của cô bé, lập tức nói: “Mao sư huynh, nhìn bộ dạng bọn họ thì không phải người tới dự tiệc đâu, không cần nghe cô ta nói nhảm nữa.” Dứt lời, cũng không hỏi thêm, vung kiếm đâm về phía Hoàn Nhi.

Bảo kiếm của Hoàn Nhi đã bị Trì Thanh Ngọc đoạt lấy, nhất thời không thể tiếp chiêu, người vội vàng tránh qua, né được mũi kiếm. Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng gió, tay trái vẫn giữ kiếm sau lưng, bước lên trước, ống tay áo phải rung lên, đẩy trường kiếm của đối phương lệch ra ngoài. Người nọ kinh hãi, đạo sĩ trẻ sau lưng phóng người tới, lưỡi kiếm đâm thẳng vào cổ tay Trì Thanh Ngọc nhanh như chớp. Nào ngờ mũi kiếm chỉ vừa chạm tới ống tay áo chàng thì có một cổ lực nhỏ giữ chặt thân kiếm.

Hắn vừa định vận công chống cự thì cánh tay Trì Thanh Ngọc đè xuống, nhanh chóng áp chế trường kiếm kia, cùng lúc đó tung người đá vào gã đang định đánh lén ở bên cạnh. Người nọ bị đá trúng vào bả vai, liên tục lùi về sau, Hoàn Nhi thừa cơ điểm vào hai yếu huyệt sau lưng khiến gã tê liệt ngã xuống đất. Mà lúc này, gã đạo sĩ kia lại rung kiếm tấn công, Trì Thanh Ngọc tránh được kiếm thế hùng hổ của gã, nghiêng mình xuất chiêu, dùng hai ngón kẹp chặt mũi kiếm, xoay cổ tay lại, bẻ gãy thân kiếm làm hai.

Gã hoảng sợ kêu lớn, xoay người muốn chạy ra khỏi rừng. Hoàn Nhi sợ gã mang nhiều thủ vệ tới hơn, vội vàng bắn vỏ kiếm trong tay ra ngoài, đánh trúng vào mắt cá chân gã. Thấy gã ngã vật xuống đất mới dùng chiêu thức y như trước, điểm vào yếu huyệt.

“Hoàn Nhi, không cần đả thương bọn họ.” Trì Thanh Ngọc nói.

“Con biết.” Hoàn Nhi cởi thắt lưng bên hông của hai người xuống, buột chặt miệng họ lại, sau đó trói vào dưới tàng cây, “Đợi bọn ta xong việc rồi sẽ tới thả các người.”

Dứt lời, cô bé bước nhanh lên trước Trì Thanh Ngọc, mang chàng chạy như bay trên con đường lát đá xanh kia.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv