Ta hỏi hắn: “Ngươi đang làm gì vậy?” Hắn quay đầu lại nhìn ta cười, ôn nhu mà triền miên: “Ta đang đợi một người.” Triền miên? Từ kia hình như không phải dùng để hình dung ánh mắt. Sau đó, ta lại cảm thấy hoàn toàn không thể dùng bất kỳ từ nào hình dung nụ cười bách chuyển thiên hồi của hắn.
“Vậy phiền ngươi nhường đường chút, để khách nhân của ta rời thuyền đi.” Tam Đồ Xuyên không có quỷ dẫn đường như ta thì không tới được bên bờ bỉ ngạn. Tam Đồ Xuyên, Quỷ Môn quan, Hoàng Tuyền lộ, cầu Nại Hà, Vọng Hương đài, Mạnh Bà thang, Tam Sinh thạch, mà ta là người dẫn đường, chỉ cho những con quỷ khác đường tới luân hồi. Ta nghĩ, trước tiên phải học bộ dáng khách sáo của nhân loại, sau đó mới nói tới nội dung.
Hắc y quỷ thu lại nụ cười, thật giống như, ừm, một thanh bảo kiếm lạnh lẽo đột nhiên tuốt khỏi vỏ. Hắn chậm rãi lui về sau một bước, ta vội vàng hét đám quỷ khách rời thuyền, mãi đến khi trên thuyền không còn con quỷ nào nữa. À, không đúng, vẫn còn dư lại một con quỷ, đó là ta. Ta cầm sào tre dài, giẫm một cái vào bờ, tùy ý để bè trúc mang ta trôi ra xa, sau đó tiếp tục đi đón đám quỷ hồn khác. Công việc này vừa khô khan lại vừa vô vị, nhưng ta vẫn đang làm, làm từ rất lâu, lâu đến nỗi ta chẳng có chút ký ức của trước đây, cực kỳ lâu, lâu đến nỗi, ngay cả hiện tại hay sau này ta cũng đều không nhớ rõ.
Bình luận truyện