"Tôi muốn xem lưỡi của cậu."
Mạc Dao: ???
Như là sợ thiếu niên không hiểu, bên kia lại gửi đến một tin nhắn nữa.
[Trạch Văn: Lưỡi lè ra, miệng há to ra một chút.]
[Trạch Văn: Tôi chỉ đang nghiên cứu về giải phẫu học thôi.]
{Lưỡi thì liên quan gì đến giải phẫu học? Lừa trẻ con à?}
005 hừ lạnh bay bên bên vai Mạc Dao. Nó cùng Mạc Dao tra một chút động tác lè lưỡi há miệng là sao, màn hình liền nhảy ra một đống hình ảnh. Người trong ảnh đa số là nữ. Bọn họ đều mở to miệng, vành môi cong thành hình tròn thậm chí cuống học đều có thể nhìn thấy. Lưỡi của các thiếu nữ trong ảnh hoàn toàn lộ ra, tròng mắt đảo lên trên, trên má có một rặng đỏ ửng, vẻ mặt nhìn không giống đau đớn nhưng nó khiến Mạc Dao cảm thấy hơi lạ. Thiếu niên đỏ mặt vội vàng đóng điện thoại lại.
Người bên kia dường như chờ lâu lắm liền gửi thêm môt tin nhắn nữa. Mạc Dao do dự một lúc cuối cùng cũng mở điện thoại lên.
[Trạch Văn: ?]
"005…"
{Từ từ để mị nghĩ chút.}
{Kiếm đại một cái ảnh gửi hắn đi.}
Mạc Dao ngoan ngoãn làm theo. Hai người chọn một tấm ít người chú ý nhất, 005 còn rất cẩn thận mà dùng bút vẽ che nửa mặt phía trên rồi mới đắc ý gửi qua. Nửa phút sau, một dấu "?" lại được gửi đến. Mạc Dao cùng trợ lý khó hiểu nhìn nhau.
[Trạch Văn: @link]
Đây chính là link của tấm ảnh thiếu niên dùng để lừa Thẩm Trạch Văn. Sau khi gửi link ảnh xong, phía bên kia cũng không nhắn nữa dường như đang yên lặng chờ Mạc Dao giải thích.
{Chờ mị năm phút để mị đọc lại sách hướng dẫn đã.}
{Trap girl bị nghi ngờ phải làm sao... A đây rồi.}
Dưới sự hướng dẫn của 005, Mạc Dao liền bắt đầu gõ phím.
[Mạc Meo Meo: Meow~ bởi người ta đang ở trên lớp nên không thể chụp ảnh hư hỏng được *khóc*]
[Mạc Meo Meo: Bạn cùng bàn của Meo Meo cũng là con trai đấy. Anh định để người khác nhìn thấy Meo Meo hư hỏng sao~]
[Mạc Meo Meo: Mèo nhỏ chỉ muốn hư hỏng với anh thôi. Meow~]
{Chậc chậc, mình quá chuyên nghiệp.}
[Trạch Văn: .]
[Trạch Văn: Vậy tối chụp.]
[Trạch Văn: Đừng tìm ảnh mạng lừa tôi. Tôi không ngại công khai tin nhắn của hai chúng ta lên diễn đàn trường đâu.]
"..."
{Không sao, không sao. Chúng ta vẫn còn thời gian ha ha.}
{Trong lúc đó tôi sẽ lấy thêm tư liệu để Dao Dao có thể trở thành một trap boy hoàn hảo.}
Trap boy hoàn hảo? Vậy là khen hay chê?
Mạc Dao khó hiểu ôm cặp trở về phòng. Chiều cậu không có tiết nên có thể thảnh thơi sắp xếp đồ đạc. Bạn cùng phòng ai cũng bận rộn không có trong phòng nên thiếu niên cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Không phải do Mạc Dao không thích nhóm người Cao Bách nhưng bọn họ ai cũng cao trên mét tám, thiếu niên mới chỉ chạm đến mét bảy như cậu cảm thấy có chút áp lực… không, phải cực kỳ áp lực mới đúng.
[Cái gì đây?]
197 lạnh lùng nhìn thiếu niên đang bận rộn sắp xếp đồ đạc còn trợ lý được tuyển chọn "kỹ càng" của công ty lại nhàn nhã ngồi trên giường đọc tiểu thuyết tình cảm.
{197? Ngọn gió nào đưa chàng đến đây~}
[Câm mồm.]
197 đá 005 từ trên xuống.
[Mạc Dao.]
"Dạ?"
[Đạo diễn có nhắn với tôi là ông ấy muốn cậu nhập vai hơn một chút.]
Thiếu niên nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lúc. Thế nào là nhập vai hơn một chút? Cậu không phải là diễn viên chuyên nghiệp nên không biết diễn thế nào cho phải. Thiếu niên chờ mong hướng mắt về phía 197 với hi vọng nó có thể giải thích cho mình.
[Cái này thì…]
197 do dự không nói tiếp. Nó nhớ lại những lời đạo diễn yêu cầu đối với Mạc Dao.
[Hình tượng ban đầu của nguyên chủ là lăng loàn, có chút đê tiện sẵn sàng vì người mình yêu mà hi sinh tất cả tính cách lại có chút thiếu gia, xốc nổi. Mà cậu lại quá ngoan…]
Đạo diễn yêu cầu cậu dâʍ hơn một chút…
Cuối cùng lời này 197 cũng không dám nói ra.
[Thật ra cũng không cần giống như nguyên chủ, cậu chỉ cần làm cho tình tiết hợp lý một chút là được.]
Mạc Dao mân môi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Cậu không phải đồ ngốc. Giống như chương trình 2, chỉ cần hướng dẫn đầy đủ thì cậu sẽ làm được. Dù đôi khi kết quả hơi khác mong đợi…
[Dù sao đây chỉ là trò chơi, cậu không cần mang gánh nặng về đạo đức làm gì.]
{Đúng đúng đúng. Dao Dao à, làm người xấu sẽ không bị bắt nạt đâu.}
[Cút ra góc kia đứng.]
005 bĩu môi ôm tiểu thuyết ra ngồi xổm trong góc.
[Khụ, còn một việc nữa. Hôm nay tôi dẫn cậu đi mua sắm.]
{Uầy uầy 197, cậu trúng xổ số à mà hảo phóng thế? Hôm nọ tôi còn thấy cậu đi bán báo dạo vậy mà…}
[Nín.]
Bị quản lý trừng mắt 005 chỉ biết ngoan ngoãn tiếp tục lăn lộn một góc. Cuộc sống thật khó khăn mà. Nói đúng sự thật cũng bị chửi.
[Bên tổ đạo diễn của chương trình 2 có gửi quà bồi thường cho cậu. Trong đó có mã giảm giá 70% cho các món đồ phòng vệ nên tôi dẫn cậu đi mua một cái dùng cho chương trình này.]
Dù bên tổ đạo diễn có cam đoan là thế giới này rất nhẹ nhàng nhưng 197 vẫn không an tâm mà dắt "con trai" mình đi mua đồ phòng thân.
Không gian xung quanh Mạc Dao đột nhiên thay đổi. Cậu cầm bàn chải ngơ ngác nhìn không gian dần phủ một màu vàng đen đan xen, một ngôi nhà di động hình dạng ô tô chợt phóng đến trước mặt cậu. Cửa giữa của xe mở ra đồ đạc trên xe vì quá tải mà đổ dồn xuống mặt đất, trôi cùng đống đồ là một người đàn ông đội mũ chóp cao hồng, trên tay vẫn còn cầm một tách cà phê nóng hổi.
"Xin chào đã đến với kênh phân phối đồ phòng vệ cho các người chơi đến từ công ty Cà Phê Đắng. Xin hỏi bạn muốn mua đồ đôi hay đồ đơn, muốn vật phẩm hay siêu năng lực?"
[Cứ đứng ở đây chờ tôi là được.]
197 nhẹ giọng để thiếu niên đứng sau mình sau đó quay sang người bán hàng.
[Vật phẩm có những loại nào?]
"Vật phẩm cấp A có thể giúp người chơi có hai mạng như búp bê thế mạng này, vật phẩm cấp B có thể giúp người chơi tàng hình trong 1 tiếng nhưng nhìn quý khách có nghèo thế này thì chúng ta đến vật phẩm cấp F đi. Để xem nào… đây là mũ rơm hoá trang giúp ngài biến thành bất cứ ai mà mình chạm vào trong vòng 5 phút." - Người bán hàng hồ hởi lấy ra một chiếc mũ cũ kĩ nhìn là biết hàng tồn kho.
[Giá bao nhiêu?]
"Chỗ quen biết tôi bán 500 viên năng lượng."
197 âm thầm tính toán. Nếu giảm giá thì nó chỉ còn phải trả 150 viên. Nhưng mà nó lúc này chỉ mang 50 viên năng lượng mà thôi.
[Vậy còn siêu năng lực thì sao?]
"Quý khách thật may mắn khi công ty đang có chương trình khuyến mãi đối với vật phẩm siêu năng lực. Đây là siêu năng lực có thể nhìn thấy ma quỷ đang hót hòn họt. Chỉ 450 viên năng lượng thôi. Chần chừ gì nữa~"
[Được trả góp không?]
"Tất nhiên là không rồi."
[...]
[Cái khác đi.]
Nghĩ một lúc nó bổ sung.
[Cái rẻ nhất.]
Nụ cười trên mặt người bán hàng dần trở nên méo mó. Hắn bới lung tung một hồi cuối cùng cũng moi ra được một lọ thủy tinh màu đỏ.
"Đây là siêu năng lực có thể nhìn thấy trước tương lai một vài hình ảnh xảy ra trong một tiếng đổ lại. Đây là năng lượng được kích hoạt tự động khi nó cảm nhận người chơi có thể gặp nguy hiểm. 300 không giảm giá."
[Tôi có mã giảm giá 70%.]
"..."
"Vậy ta còn 90 viên năng lượng."
[Cái này trông cũ rồi. Có vẻ sắp hết hạn. Bìa ngoài không có giấy hướng dẫn. 50 viên thôi.]
"Khách hàng à, tôi đã bán rẻ lắm rồi. Giờ ngài mua ở bên ngoài cũng toàn năm, sáu trăm thôi."
[50]
"..."
"70"
[50. Bán thì bán không bán thì thôi.]
[Mạc Dao, chúng ta đi về.]
"Khụ, được rồi coi như mở hàng cho quý khách."
197 mĩ mãn cầm lấy lọ thuốc. Trước khi rời đi, nó cảnh giác nhìn về phía người bán hàng.
[Cái này có tác dụng phụ không?]
"Ừ thì cũng có… nhưng mà không đáng kể đâu. Chỉ là hơi nóng một tí thôi…"
Nghe vậy 197 an tâm dắt thiếu niên trở về. Mạc Dao lễ phép chào người đàn ông rồi mới biến mất cùng quản lý nhà mình. Đến khi chắc chắn cả hai đã đi rồi, người bán hàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng bán được hàng. Nhưng mà tác dụng phụ ghi triệu chứng ma cà rồng là sao nhỉ?"
*****
[Sau khi uống thuốc nếu cảm thấy có gì bất ổn thì báo lại với tôi. Khi nào đạo diễn cung cấp kịch bản thì tôi sẽ báo lại cho cậu.]
"Vâng ạ."
[005.]
{Đây đây.}
[Trông Mạc Dao cho cẩn thận vào đấy.]
197 ghé sát vào 005 mà nhỏ giọng đe doạ.
{An tâm an tâm, hiện tại tôi vẫn chưa thấy ai là biếи ŧɦái.}
197 hừ lạnh sau đó lại vội vàng trở về công ty.
Mạc Dao do dự nhìn lọ thuốc trên tay mình, vân vê một hồi cuối cùng cậu cũng cầm thuốc lên uống. Nước thuốc lạnh băng từ từ trượt vào trong cổ họng, vị cũng không quá tệ nhưng có chút là lạ.
{Sao rồi Dao Dao? Ngon không?}
Thiếu niên sờ sợ bụng nhỏ. Cảm giác có chút trướng nhưng ngay sau đó liền biến mất. Cậu liếʍ nốt phần nước thuốc còn thừa lại trên môi, chờ đợi một chút liền lắc đầu:
"Không có cảm giác gì cả."
{Đi ra ngoài test thử đi.}
005 có chút nóng lòng muốn xem hiệu quả.
{Đằng nào theo lịch trình của tên Bùi Cảnh thì giờ hắn hẳn đang ở sân thể dục.}
"Sao cậu biết?"
005 đầy tự tin mà chỉ vào tờ giấy dán trên góc tường. Hoá ra nguyên chủ đã cuồng Bùi Cảnh đến nỗi theo dõi toàn bộ lịch trình của hắn mà dán ở một góc bàn. Mạc Dao xé tờ giấy xuống sau đó vứt xuống hộc bàn. Hi vọng không có bạn cùng phòng nào nhìn thấy nếu không cậu không dám nhìn mặt ai nữa mất.
Theo lịch trình của nguyên chủ để lại, Mạc Dao cùng 005 mò đến sân thể dục của trường. Vì trường cậu cùng trường thể dục thể thao dùng chung một sân nên lúc này trên sân có không ít sinh viên trường thể dục thể thao. Bọn họ không phải ai cũng đẹp trai như diễn viên trong phim nhưng anh nấy đều toát lên nét nam tính khiến nhiều cô gái đi qua cũng phải đỏ mặt hú hét. Bình thường giờ này xung quanh sân sẽ đầy ắp các nữ sinh viên nhưng vì thời tiết hôm nay quá nắng nên ở khán đài cũng chẳng có ai ngoài Mạc Dao. À… cũng không hẳn, còn một Lục Chi Châu ngồi ở hàng ghế dự bị nữa.
Khi Mạc Dao đến, Lục Chi Châu cũng phát hiện ra cậu nhưng hắn cố tình không nói cho Bùi Cảnh đang hăng say đánh cầu lông ở góc đằng kia. Bên bóng rổ đã dừng lại một chút để nghỉ ngơi. Thiếu niên họ Lục thấy họ đi về phía mình liền ngoan ngoãn ngồi thẳng người, cười e thẹn mà đưa nước khoáng trên tay cho họ. Chai nước hướng về phía Cố Lãng mà đưa nhưng hắn cố tình làm lơ mà đứng sang bên cạnh. Người phía sau cũng không suy nghĩ nhiều mà nhận lấy nước.
"Hey Cố Lãng, nghe nói phòng mày có bạn cùng phòng mới."
Cố Lãng ngửa cổ uống hết sạch nước trong chai. Khớp xương tay hơi nhô một một chút, chai nước liền bị bóp nát rồi rơi vào thùng rác bên cạnh. Lúc này Cố Lãng mới bình thản quay sang phó đội trưởng.
"Mày hỏi làm gì?"
"Thì rủ cậu ta cùng bọn Cao Bách solo bóng rổ thôi."
"Cậu ta không đánh được bóng rổ đâu." - Cố Lãng thành thật trả lời. Hắn không phải coi thường Mạc Dao nhưng với hình thể nhỏ nhắn đó hắn hoàn toàn không thể liên hệ cậu với bất cứ môn thể thao nào. Thiếu niên có thể phù hợp với loại hình vận động nào nhỉ? Hắn đột nhiên nghĩ tới bộ môn aerobic.
"Đội trưởng cũng khinh người quá rồi." - Người bên cạnh chưa gặp Mạc Dao bao giờ liền cười cợt mà vỗ vai hắn. - "Bình thường tính tình đội trưởng tốt lắm mà sao giờ lại phê bình kín bạn mới như vậy. Chẳng lẽ vừa mới gặp đã mâu thuẫn?"
Người thanh niên hơi nhíu mày muốn mở miệng giải thích nhưng người ngồi trên ghế đã mở miệng trước.
"Có lẽ vì Dao Dao tính tình không tốt lắm."
"Dao Dao? Bạn cùng phòng mới của đội trưởng á?"
Nghe tên giống con gái thế.
"Tôi từng là bạn cùng phòng của cậu ấy…" - Lục Chi Châu đưa ngón tay lên môi bày ra vẻ mặt băn khoăn mà nói tiếp. - "Tôi biết là không nên nói nhưng Dao Dao hơi khó ở chung… Cậu ấy thường xuyên thích lấy đồ của người khác dùng hơn nữa còn quên trả lại. Tối đến còn mở phim người lớn to đến vang cả phòng. Hơn nữa Dao Dao bị đuổi khỏi phòng là vì ăn trộm tiền…"
Sau đó hắn liền vội vàng xua tay:
"Nhưng Dao Dao đã thay đổi rồi."
Đội phó gãi gãi đầu ái ngại nhìn về phía Cố Lãng đang mặt lạnh đứng phía sau.
"Bạn cùng phòng như thế này có chút mệt nhỉ."
Cố Lãng không đáp lại. Hắn mới chỉ gặp thiếu niên chưa đến một ngày vậy nên chưa thể xác định con người cậu thế nào nhưng Cố Lãng cảm thấy thiếu niên không tệ đến nỗi như "bạn cùng phòng cũ" nào đó nói. Tất nhiên không ngoại trừ khả năng cậu ta cố tình diễn kịch. Cố Lãng nhịn không được mà nghĩ đến ngày hôm qua. Thiếu niên chùm chăn kín đầu, hô hấp đều đều mà ngủ, vài sợi tóc lộ ra ngoài chăn hơi run run một chút theo nhịp thở của thiếu niên, nhìn thế nào cũng cảm thấy mềm mại giống như cục bông gòn.
Có lẽ cũng không phải là diễn kịch…
"Cố Lãng."
Người thanh niên không tình nguyên nhìn về phía người thiếu niên với chiếc kẹp tóc màu tím kia.
"Cậu có thể nể mặt tôi mà đừng trách Dao Dao được không? Dù sao Dao Dao và tôi cũng từng là bạn." - Lục Chi Châu cắn môi nhìn về phía phần dưới của Cố Lãng. Dù quần thể thao rất rộng nhưng hắn vẫn nhìn thấy phần giữa hai chân của người thanh niên gồ lên một chút. Lục Chi Châu nuốt nuốt nước miếng mà nói tiếp:
"Nếu Dao Dao có vấn đề gì thì cậu có thể tìm tôi."
Cố Lãng hơi nhíu mày, cũng không trả lời Lục Chi Châu mà ôm bóng rổ ra hiệu cho các đồng đội của mình.
"Hết giờ giải lao."
Mọi thành viên liền uể oải quay lại sân tập. Lục Chi Châu lại ngoan ngoãn quay về chỗ mà chờ đợi Bùi Cảnh. Bùi Cảnh cả người nhễ nhại mồ hôi như cảm nhận được Lục Chi Châu đang hướng mắt về phía mình liền dùng vợt cầu lông vẫy vẫy hắn. Lục Chi Châu có lệ mà đáp lại. Tiếp xúc gần với Cố Bách, hắn đột nhiên cảm thấy Bùi Cảnh có chút nhạt toẹt.
----------------------------------------
Cà Phê: Í lọ thuốc đâu rồi? (°ロ°) !
Người bán hàng: Gì? Ai biết gì đâu...
Độc giả: Thuốc này làm sao?
Cà Phê: À thì...