Mạc Dao lần nữa nằm mơ. Cậu mơ thấy bản thân mình quay trở lại căn phòng bí mật của trang viên Gelbero. Tuy nhiên lúc này căn phòng lại không còn sạch sẽ như trước nữa mà tràn ngập mùi máu tươi. Thiếu niên rũ mắt nhìn vũng nước màu đỏ dưới chân mình, có lẽ vì đây là mơ nên cậu phản ứng trì độn hơn bình thường rất nhiều. Cậu hoàn toàn không ý thức được thứ nhớp nháp dưới chân mình là gì mà ngược lại còn nhấc chân lên nhìn một chút. Dường như cảm thấy mấy thứ này chẳng thú vị tí gì nên thiếu niên liền bỏ chân xuống.
Tí tách...
Một giọt nước từ trên cao chảy xuống má thiếu niên. Mạc Dao ngơ ngác dùng tay sờ lên mặt mình sau đó giơ ra trước tầm mắt.
Lại là màu đỏ.
Cậu theo bản năng muốn ngửa đầu lên nhìn nhưng một giọng nói chợt vang lên cắt ngang ý định đó của thiếu niên.
"Nếu cậu không muốn ám ảnh cả đời thì tốt nhất đừng ngửa mặt lên."
"Aisha?"
Mạc Dao ngơ ngác nhìn thiếu nữ xinh đẹp từ từ tiến lại gần phía mình. Khác với những lần gặp trước, Aisha của những lần đó luôn bày ra bộ dạng đáng thương và tuyệt vọng nhưng lúc này thiếu nữ lại mang dáng vẻ đầy tự tin và thỏa mãn. Tựa như nàng vừa hoàn thành xong tâm nguyện lớn nhất của bản thân mình.
"Tôi không phải là Aisha mà cậu biết." - Thiếu nữ mỉm cười kéo thiếu niên ra khỏi vũng máu. Thật kỳ lạ là những vết bẩn trên mặt cậu theo cái nắm tay của nàng mà dần dần biến mất. - "Kyle - em trai tôi cũng không phải Kyle mà cậu gặp, tử tước cũng vậy, Edward cũng vậy."
"Vậy họ là ai?"
Thiếu niên khó hiểu hỏi lại thiếu nữ nhưng lần này Aisha lại chỉ mỉm cười. Nàng dùng ngón tay vuốt ve chiếc vòng cổ trên người thiếu niên.
"Sở dĩ cậu có thể gặp được tôi là vì trước vòng cổ này. Đây là của bác Diana để lại cho mẹ tôi, có lẽ vì bị chết quá oan uổn nên chiếc vòng này có một thứ ma lực nào đó có thể giúp linh hồn của tôi có thể bám vào đó mà không bị siêu thoát. Hẳn cậu cũng muốn nghe về bí mật thật sự của gia tộc chúng tôi phải không?"
Mạc Dao vừa muốn lắc lại vừa muốn gật. 197 bảo không nên quá tò mò, kẻ biết càng nhiều thì càng dễ chết. Nhưng mà cậu cũng tò mò chun chút.
"Chắc cậu cũng đoán ra được gì đó thông qua quyển nhật ký của cụ cố Anna. Nhưng có những việc dơ bẩn đến nỗi cụ cố của chúng tôi không dám ghi vào trong quyển nhật ký. Cụ cố Anna đã nɠɵạı ŧìиɦ, điều này là chắc chắn. Nhưng vì sao chồng của bà biết chuyện đó lại không hề phản ứng tiêu cực mà ngược lại còn giúp cụ cố gϊếŧ chết tình nhân của bà? Bởi vì ông ta cũng nɠɵạı ŧìиɦ chỉ có điều đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ của ông ta lại chính là con gái riêng của cụ cố Anna. Khi bị vợ cùng con trai bắt gặp, người chồng của cụ cố Anna đã hợp tình hợp lý mà nói rằng đây là một nghi lễ trước khi hiến tế cho ác quỷ. Trinh nữ hiến cho thần còn gái điếm hiến cho quỷ. Vì lý do này mà gã đàn ông đó có thể ngang nhiên mà qua lại với cô con gái đó. Nhưng cái ông ta không ngờ tới vì một lời nói dối đó đã trở thành một truyền thống cho gia tộc Gelbero. Bọn họ giống như kẻ cuồng tín, một mực răm rắp làm theo những gì mà người đời trước đã từng làm cũng chẳng quan tâm nó có bao nhiêu vô lý. Người duy nhất biết sự thật là phu nhân Lawrence nhưng vì bà ta tham lam với số tiền mà hàng năm các tín đồ dâng lên cho bà ta mà giấu nhẹp sự thật này."
Những tín đồ điên cuồng như Jacson và những kẻ biết sự thật nhưng vì tiền tài che mắt mà tiếp tục cái hành động này như phu nhân Lawrence đã tạo thành một tổ hợp duy trì nghi thức kinh tởm suốt nhiều thế hệ. Nhưng vẫn còn một điều nữa mà Mạc Dao thắc mắc.
"Vậy còn Diana ạ?"
"Đó là một người phụ nữ tội nghiệp~" - Aisha thờ ơ mà nhún vai. Không phải do nàng vô tình nhưng sau từng ấy năm bị bọn người đó giày vò về thể xác và tinh thần thiếu nữ đã dần đánh mất đi sự đồng cảm với người khác. - "Nàng phát hiện ra mọi kế hoạch của phu nhân Lawrence và muốn tố cáo bà ta. Nhưng ả đàn bà đó làm sao chịu. Ban đầu ả ta định cho Diana uống thuốc độc mà chết nhưng vì nàng mạng lớn vẫn có thể sống được chỉ có điều sẽ mãi mãi biến thành kẻ ngốc. Mãi sau này, khi mẹ tôi có đủ năng lực và tiền tài, bà mới tìm được tung tích của Diana ở ổ mại dâʍ. Hóa ra ả đàn bà độc ác đó vì luyến tiếc nhan sắc của Diana nên đưa nàng đến nhà thổ nhằm kiếm lợi riêng. Đáng tiếc lúc này Diana đã sớm chết vì bị bệnh giang mai mà đứa con trai duy nhất của bà cũng được mẹ tôi đưa về trang viên. Đứa trẻ đó là Dan."
Nghe những lời kể bình thản của thiếu nữ, cơ thể Mạc Dao nhịn không được mà run lên. Nhớ đến thiếu nữ xinh đẹp mà mình gặp ở chiều không gian khác cậu thật sự không tưởng tượng được nàng đã trở nên như thế nào khi vào tay phu nhân Lawrence.
"Dù sao bây giờ bọn chúng cũng không thể làm điều xấu được nữa rồi. Bọn chúng hẳn nên ý thức được trêu đùa trên đầu của ác quỷ thì rồi sẽ có một ngày bị kéo xuống địa ngục."
Thiếu niên muốn mở miệng hỏi tại sao nhưng Aisha đột nhiên vươn tay ra hiệu cho cậu im lăng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu niên rồi lại tàn nhẫn mà đẩy cậu ngã xuống. Tuy nhiên thiếu niên lại không ngã ra mặt đất mà lại giống như rơi vào một khoảng không vô tận. Mạc Dao há miệng nhìn hình ảnh thiếu nữ ngày một xa khỏi tầm mắt bản thân, cậu nhịn không được mà hỏi nàng:
"Aisha không về nhà sao?"
Về nhà ư? Đã không thể về nhà nữa rồi.
Nàng ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng cổ của Diana trên tay mình. Nàng sẽ không thể gặp được thiếu niên nữa. Kể từ khi Mạc Dao cầm lấy chiếc vòng cổ này, nàng vẫn luôn dõi theo cậu. Thời gian thật ngắn ngủi nhưng cũng đủ để nàng hình thành nên một số tình cảm không tên.
Nàng cũng rất thích thiếu niên. Nhưng nàng không thắng nổi hắn.
Thiếu nữ nhìn căn phòng trống rỗng lạnh băng. Nàng ôm lấy vòng cổ ngồi, ngồi trên kệ tủ mà đung đưa hai chân. Khuôn mặt xinh đẹp của Aisha dần bong ra, để lộ ra lớp da mặt đã bị hư hỏng nặng vì bị bỏng.
"Cuối cùng chỉ còn chúng ta thôi."
Nàng khẽ lẩm bẩm sau đó ngửa đầu lên nhìn những cái xác đã bị gϊếŧ hại tàn nhẫn, dùng chính bộ phận trong cơ thể bản thân treo lên trần nhà. Nếu khi ấy Mạc Dao cũng ngước lên hẳn sẽ nhận ra bọn họ là ai. Đáng tiếc bức tranh đẹp đẽ như vậy lại chỉ có mình Aisha ngắm.
******
"Phu nhân... Hức... phu nhân..."
Cảm nhận được có vài giọt nước rơi trên mặt mình, thiếu niên theo bản năng nghĩ đến chó nhỏ trước đây mình nuôi lại chảy nước dãi. Cậu theo bản năng nhăn mặt muốn đẩy đầu chó xù ra nhưng lại vô tình chạm vào một mảng tóc mềm mại có chút xoăn xoăn.
Chó nhỏ nhà cậu là chó Poodle sao? Không đúng cậu nuôi Becgie mà...
Thiếu niên hơi hé mắt ra nhìn. Đập vào mắt cậu là một con Golden đang đè lên người cậu mà lạch cạch rơi nước mắt. Mạc Dao lại chớp mắt một lần nữa, con Golden lại biến thành khuôn mặt của Aisha. Không đúng là Aisha phiên bản có chim.
"Phu nhân... hu hu phu nhân à..."
Mạc Dao mê man nhìn Aisha có chim đang cụp tai mà khóc trên người mình. Vì sao cậu lại nhìn ra người thanh niên có tai của con Golden vậy? Thiếu niên lắc lắc đầu vài cái. Chóng mặt quá!
"Phu nhân vì sao không trả lời tôi? Phu nhân nói rằng sẽ sớm trở lại mà vì sao... vì sao một tối, hai tối, ba tối rồi phu nhân vẫn không về?"
Mạc Dao suy nghĩ một lúc cố gắng nhớ ra tên thật của người này.
"Kyle xuống khỏi người tôi đi đã. Anh nặng quá."
"Ph... Phu nhân biết tên tôi? Phu nhân biết tên tôi thật sao?"
Nghe thấy thiếu niên gọi tên mình, khuôn mặt người thanh niên liền sáng bừng lên, nước mắt treo trên mặt nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Mạc Dao ngơ ngác nhìn cái đuôi mềm như bông đang không ngừng vẫy vẫy sau lưng người thanh niên. Cậu vỗ vỗ hai má "bẹp bẹp" vài cái, cố gắng không để bản thân có những liên tưởng kỳ lạ.
"Nhưng mà vì sao anh lại ở đây? Còn nữa đám người phu nhân Lawrence đâu?"
Ngày hôm qua, sau khi lần theo lối ra bí mật, Mạc Dao đã may mắn lần nữa trốn thoát khỏi trang viên. Tuy nhiên vì chưa tìm được nơi ở tạm thời trong phòng 24 tiếng đồng hồ trước khi chương trình kết thúc, Mạc Dao cùng 005 lại quay lại phòng trọ của Dan. Không ngờ rằng Kyle lại có thể tìm được đến tận đây.
"Phu nhân an tâm, sẽ không ai làm tổn thương người nữa."
Người thanh niên hoàn toàn ngó lơ câu hỏi của thiếu niên mà vươn tay ôm lấy cậu vào lòng, tựa như con gấu Koala mà áp má hai người lại với nhau.
"Kyle bỏ tôi ra đã. Tôi không thở được." - Mạc Dao bị cọ đến đỏ bừng một bên má. Cậu nhịn không được mà vỗ vào bắp tay to đùng trước mặt mình, cố gắng ra hiệu cho người thanh niên mau bỏ mình ra.
"Nhưng mà... nhưng mà tôi vui quá phải làm sao bây giờ. Phu nhân không nhận nhầm tôi với Aisha nữa. Tôi còn vì ngài mà cắt cả tóc nữa."
Lúc này thiếu niên mới chú ý mái tóc dài của người thanh niên đã bị cắt ngắn lại, ôm sát gáy. Trước khi cắt, Kyle vẫn mang đến cảm giác có chút gì đó nữ tính nhưng sau khi cắt thì sự nữ tính đó hoàn toàn biến mất. Nếu để ý kỹ thì màu tóc của Kyle nhạt hơn Aisha rất nhiều hơn nữa trông cũng mềm mại hơn, hơi xoăn mà ôm lấy khuôn mặt.
Thấy thiếu niên cứ mãi nhìn mình, Kyle nhịn không được mà thẹn thùng cúi mặt.
"Phu nhân... có muốn sờ sờ đầu tôi tôi không?"
Mạc Dao do dự vừa muốn lắc vừa muốn gật. Nhưng gã thanh niên to lớn đã nhanh chóng cúi đầu, đầy phục tùng mà để thiếu niên nhìn thấy đỉnh đầu của mình. Cuối cùng thiếu niên cũng quyết định vươn tay xoa xoa phần tóc mềm mại của hắn. Nhìn vài lọn tóc xoăn luồn qua kẽ tay mình, cậu theo bản năng mà gãi gãi một chút.
"Tay phu nhân mềm quá. Tôi có thể cảm nhận được đệm thịt mềm bụp của ngài. Phu nhân là mèo hay sao mà mềm như vậy? Ah~ Phu nhân sờ sờ nơi đó nữa đi. Thoải mái quá! Phu nhân... phu nhân... ưm ư~"
Mạc Dao xấu hổ thu tay lại. Vì sao cậu cảm thấy có gì không đúng vậy?
Kyle bị thiếu niên xoa đầu đến nỗi thở hồng hộc ngay cả đầu lưỡi cũng duỗi ra, thấy cậu dừng lại liền có chút bất mãn mà hừ hừ.
"Vì sao phu nhân lại dừng lại? Phu nhân sờ sờ tiếp đi."
Thiếu niên rũ mắt lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy... phu nhân sờ sờ nơi khác được không?" - Phu nhân sờ thoải mái quá, nhưng vẫn có một chỗ khó chịu...
Sờ đuôi? Không đúng, Kyle không phải là chó!
Mạc Dao khó hiểu nhìn người thanh niên. Hắn không trả lời vội mà dùng hành động để cho thiếu niên thấy. Kyle đỏ mặt từ từ vén áo sơ mi của mình lên. Áo được kéo lên để lộ phần bụng săn chắc, gồ lên những múi cơ, dù không quá rõ ràng nhưng vẫn khiến người khác hâm mộ vì phần tỷ lệ cơ thế quá hoàn mĩ. Tuy nhiên thứ thật sự thu hút tầm mắt của người khác chính là "chim nhỏ" của người thanh niên đã chìa ra khỏi quần, đầy hồn nhiên mà hướng về phía thiếu niên. Kyle không mặc qυầи ɭóŧ, hắn cứ như vậy xỏ quần ngoài của gã người hầu bị mình đấm ngất vào rồi chạy đi tìm thiếu niên.
Mạc Dao im lặng bắt đầu lần mò chiếc bình hoa ở bên cạnh.
"Phu nhân... Phu nhân không phải thích tôi nhất sao? Phu nhân không thích Kyle nhất sao?" - Bằng một cách vi diệu nào đó nước mắt người thanh niên lại bắt đầu rơi xuống.
Mạc Dao: ...
Ngay lúc cậu muốn mở miệng ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng "lạch cạch" dọa thiếu niên giật mình theo bản năng mà hướng mắt ra ngoài. Đứng ngoài cửa không ai khác là Dan. Sau hơn một ngày không gặp, gã làm vườn trông tàn tạ đến đáng thương. Trên khuôn mặt hắn không có chỗ nào là nguyên vẹn, ngay cả quần áo cũng bẩn thỉu toàn vết bùn đã khô. Thứ trông sạch sẽ duy nhất có lẽ là bọc vải trắng trong lòng hắn. Mà chiếc bánh ngọt nhỏ rơi trên nền đất cũng từ bọc vải mà Dan cẩn thận ôm trong lòng.
Mạc Dao biết Dan rất cao, có lẽ là mét tám lăm cũng có thể là mét chín thậm chí còn có thể cao hơn nữa. Nhưng trước mặt cậu hắn luôn bày ra dáng vẻ khúm núm để tránh dọa sợ thiếu niên. Lúc này đây, hắn lại thẳng lưng, thân hình to lớn che lấp hoàn toàn cửa ra vào, đôi con ngươi màu hổ phách sáng phát ra ánh sáng mờ nhạt, nhìn thẳng về phía Kyle đang ôm lấy eo thiếu niên. Dan biết đôi mắt mình rất đáng sợ, những người từng nuôi hắn đều nói mỗi lần hắn nhìn chằm chằm ai đó đều sẽ khiến họ có cảm giác đang đối diện với thú săn mồi. Vậy nên hắn vẫn luôn cụp mắt khi nói chuyện với thiếu niên. Cho dù có nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của phu nhân, Dan vẫn luôn cố gắng để bản thân bớt đáng sợ nhất.
Nhìn đôi mắt sợ sệt của phu nhân nhỏ, Dan biết mình đã dọa sợ thiếu niên. Nhưng hắn không né tránh như mọi khi nữa mà phát ra những tiếng gầm gừ trước sự xâm lấn của kẻ đột nhập. Mà phía bên kia, Kyle cũng không chịu thua mà dựng thẳng đồng tử đe dọa lại Dan.
Bởi vì Dan luôn xấu hổ, bởi vì Kyle luôn khóc lóc nên người ta vô thức quên rằng cả người đều là những con thú hoang có thể sẵn sàng cắn chết bất cứ kẻ nào.
"Phu nhân, lại đây với Dan." - Dan đột nhiên nghiêng đầu quay sang thiếu niên.
Phu nhân nhỏ nhát gan như vậy chắc chắn cậu sẽ bị dọa sợ đến phát khóc. Trước tiên đưa phu nhân của hắn đến nơi sạch sẽ hơn đã sau đó xử lý nốt con chó hoang kia sau.
"Không! Phu nhân sẽ ở đây." - Kyle chấp nhất mà ôm chặt eo thiếu niên.
Không khí giữa hai người căn thẳng đến nỗi tưởng như giây tiếp theo sẽ nhảy bổ vào nhau mà cắn nát cổ kẻ địch. Mà lúc này Mạc Dao chỉ có thể mím môi siết chặt ga giường mà dịch mông vào sâu bên trong.
"Phu nhân~"
Kyle dùng ánh mắt đầy tủi thân mà nhìn cậu. Dan cũng nhìn về phía này, dù hắn không nói gì nhưng ánh mắt toát ra vẻ cô đơn lạc lõng. Thiếu niên không dám nhìn cả hai, chỉ có thể rũ mắt mà nhìn hoa văn trên ga trải giường. Cậu không thích đưa ra lựa chọn, càng không thích người khác ép cậu đưa ra lựa chọn. Vì sao lại bắt cậu chọn cơ chứ?
Thiếu niên tựa cằm vào đầu gối, môi đỏ hơi rủ xuống, khóe mắt có chút hồng hồng trông đáng thương vô cùng.
"Tôi có thể ăn sáng trước được không?"
Một lời nói ra đã đánh vỡ hoàn toàn không khí căng thẳng giữa hai người. Đến khi Mạc Dao được Dan ôm trong lòng mà hơi phồng má nhấm nuốt thức ăn, còn Kyle đi rửa hoa quả thiếu niên mới phát hiện hóa ra dỗ dành người khác đơn giản như vậy. Dan dùng cằm cằm cọ cọ đỉnh đầu thiếu niên, có chút xấu hổ mà nhỏ giọng hỏi cậu:
"Phu nhân thích Dan nhất phải không?"
"..."
Vì sao ai cũng hỏi cậu câu hỏi như vậy thế? Thích là thích vì sao còn cần phải phân biệt thích nhất với thích hai?
Nhưng không để thiếu niên kịp cẩn thận suy nghĩ thì người phía sau đã ngây ngô cười mà tự mình trả lời:
"Phu nhân không thích Dan nhất cũng được. Nhưng Dan thích phu nhân nhất nhất luôn."