"Giữa ba người họ tôi đã xác định được người đứng sau tất cả là ai. Tuy nhiên cần chứng thực một chút."
Tầm mắt Tô Vân Dương dừng lại ở chiếc điện thoại trên mặt bàn. Đây chính là chiếc điện thoại đã kết nối với máy chiếu để phát đoạn video kỷ niệm ngày xưa trong lúc Khuynh Diệp phát biểu. Có thể thấy chủ nhân của nó rất thích quay chụp mọi thứ vậy nên những thứ bọn họ cần xác thực rất có thể nằm trong đó.
Mạc Dao nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi đưa cho Tô Vân Dương. Có lẽ đây chính là vật phẩm tiết lộ manh mối quan trọng nên đến giờ điện thoại vẫn còn pin hơn nữa còn không có cài bảo mật.
Tô Vân Dương mở phần tệp lưu trữ video ra. Bên trong có rất nhiều video khác nhau và được sắp xếp theo các mốc thời gian. Người thanh niên lướt một hồi cuối cùng cũng đến phần Lạc Linh Hoa bị bắt nạt. Mạc Dao tò mò ghé sát vào nhìn xem Lạc Linh Hoa là ai. Thiếu nữ thật sự rất đẹp. Đặc biệt là phần mắt. Lạc Linh Hoa sở hữu một đôi mắt biết cười chỉ cần nhìn một chút thôi cũng khiến tâm trạng người khác trở nên tốt hơn. Đáng tiếc trong video thiếu nữ bị bắt nạt đến mức đôi mắt mất đi sự trong trẻo ban đầu.
Lướt qua video về Lạc Linh Hoa là cảnh một người thiếu niên bị bắt quỳ gối trước mặt nhóm bắt nạt. Mạc Dao hơi nhíu mày để sát mặt vào hơn nhưng lại bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra.
"Dí sát như vậy làm gì. Không sợ bị cận à?"
Tô Vân Dương mở miệng trách cứ thiếu niên nhưng vì giọng nói quá nhẹ nhàng lại khiến người khác cảm giác hắn đang mắng yêu. Bàn tay đặt trên trán thiếu niên cũng không thu lại mà xê dịch thành vuốt ve vành tai nhỏ mềm như bông. Mạc Dao còn mải suy nghĩ xem người thanh niên trong video là ai nên hoàn toàn không chú ý đến động tác của hắn nhưng Lục Bắc ở một góc đã đen mặt tức tối.
"Đây... đây là Lý Giang!"
Thiếu niên khẽ kêu lên. Lý Giang thời cấp 3 quá khác với hiện tại. Hắn để tóc dài loà xoà trước mặt còn quần áo lúc nào cũng dính đủ loại chất bẩn. Nếu không có mấy nốt tàn nhang có lẽ Mạc Dao cũng không nhận ra người này.
"Như vậy trước khi Lạc Linh Hoa bị bắt nạt thì người bị bắt nạt là Lý Giang. Hơn nữa hai người này còn là bạn cùng bàn nên khả năng Lý Giang báo thù cho cô ấy là rất cao. Việc bản thân bị bắt nạt đột nhiên chuyển sang người khác hơn nữa còn là người thường xuyên giúp mình sẽ hình thành tâm lý áy náy trong lòng Lý Giang. Sau đó việc Lạc Linh Hoa tự tử càng khiến sự áy náy biến thành nỗi ám ảnh trong lòng hắn và chỉ khi biết được sự thật về cái chết Lạc Linh Hoa thì sự ám ảnh của hắn mới giảm bớt."
Thật sự là Lý Giang sao? Mạc Dao có chút mơ hồ mà nghiêng đầu. Nghĩ đến người thanh niên với nụ cười hiền lành lại hay e thẹn là kẻ đứng sau trò chơi chết người này thiếu niên có chút sợ hãi mà run lên.
"Việc hắn lập ra nhiều vòng chơi như vậy có lẽ là để giúp những người khác cũng bị bắt nạt giống mình trả thù." - Tô Vân Dương mặt không đổi sắc thu tay lại. - "Tuy nhiên dù việc làm của hắn có chính nghĩa thế nào cũng là vi phạm pháp luật. Trước khi vòng tiếp theo tiến hành chúng ta phải lấy được nút kích điện từ tay Lý Giang."
"Phải làm thế nào ạ."
"Hết giờ cấm túc chắc chắn Lý Giang sẽ đến đây." - Lần này người lên tiếng là Lục Bắc. Hắn cũng không giải thích nhiều mà vẫy tay gọi thiếu niên lại gần phía mình. - "Mạc Dao lại đây."
Thiếu niên có chút cảnh giác nhìn hắn. Nhưng lần này gã thanh niên thật sự nghiêm túc trong việc tìm ra gã trai lạ đã bắt nạt bạn trai nhỏ của mình.
Theo yêu cầu của Lục Bắc, Mạc Dao nhanh chóng bê một chiếc ghế lại gần vị trí của hắn. Nhìn thiếu niên đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, gã thanh niên nhịn không được mà cười thành tiếng.
"Yếu đến đến vậy sao? Người khác không biết còn tưởng cậu vừa bị kẻ xấu kéo vào một góc mà cuồng hôn."
Ngoại trừ tên biếи ŧɦái cậu ra thì chẳng ai muốn hôn tôi nữa đâu!
Thiếu niên tức giận mặt càng hồng hơn thậm chí hai má cũng hơi phồng lên. Cậu quyết định lùi xa thêm vài bước không thèm nói chuyện với gã này nữa. Lục Bắc cũng không trêu chọc Mạc Dao nữa. Hắn vòng xích sắt qua chân ghế sau đó giật mạnh một cái. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Mạc Dao và 005, sợi xích sắt cứ như vậy chia làm hai.
{Jztr! Gã này là dị nhân hay sao vậy?}
"Huh?" - Lục Bắc mỉm cười giơ đoạn dây xích bị đứt lên. - "Vừa rồi phát hiện ra một mắt xích bị lỏng nên tôi muốn thử xem có giật đứt ra được không. Không ngờ cũng không khó lắm."
{Cái gì mà không khó lắm chớ! Mi không thấy Dao Dao nhà người ta bị dọa cho hai đùi run rẩy rồi à.}
005 sợ hãi núp ra sau đầu Mạc Dao. May mắn cái gã to lớn có chút đẹp trai này không biết đến sự tồn tại của nó. Nếu hắn ta biết 005 mắng mình những gì có lẽ quả cầu màu đỏ cute này sẽ biến thành hình oval mất.
Lục Bắc hoàn toàn không biết hình tượng mình trong mắt "người nhà" thiếu niên đã thay đổi từ chó hư thành chó hư biếи ŧɦái nhưng có cơ bắp. Hắn lần nữa móc hai dây xích lại với nhau. Nếu chỉ nhìn qua thì không ai phát hiện ra điều gì kỳ lạ. Lục Bắc vỗ vỗ tay mình sau đó dùng đầu hất hất về phía chiếc tủ nhỏ phía sau mình.
"Bước tiếp theo là cậu tạm thời trốn vào trong đó khi tôi ra hiệu thì nhanh chóng mở tủ nhảy ra cướp lấy điều khiển kích điện của Tô Giang. Hiểu không?"
Mạc Dao gật đầu sau đó lại lắc lắc. Không. Cậu chẳng hiểu gì cả.
"Không hiểu thì tốt. Nếu kế hoạch mà bé con ngốc nhà tôi cũng hiểu được thì mọi chuyện đúng là công cốc." - Người thanh niên đột nhiên nhoẻn miệng cười.
"Bỏ cái từ "của tôi" ra." - Tô Vân Dương lạnh nhạt lên tiếng. Dù lúc này hắn và Lục Bắc cùng một thuyền nhưng không có nghĩa con chó điên này có thể lén cắn một ngụm đồ của người khác.
Hai gã thanh niên cãi nhau gì đó Mạc Dao đã sớm không để ý rồi. Lúc này trong đầu của thiếu niên chỉ xoay quanh duy nhất thắc mắc. Vì sao lại là bỏ hai từ "của tôi" mà không phải bỏ ba từ "ngốc" và "của tôi"? Cả Tô Vân Dương cũng cho rằng cậu ngốc sao?
{Cậu đang suy nghĩ về kế hoạch của Lục Bắc à.}
Mạc Dao nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói "ừ".
{Có lẽ kế hoạch của bọn họ là cố tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lý Giang khiến hắn nổi giận rút điều khiển kích điện ra. Nhân cơ hội đó Lục Bắc sẽ đẩy ngã hắn ta để cậu lấy được điều khiển.}
"Vậy vì sao Lục Bắc không hủy luôn điều khiển đi mà phải chờ tôi?" - Thiếu niên hơi khó hiểu mà nghiêng đầu nhưng vì đang ở trong tủ nên đầu cậu cộc nhẹ vào thành gỗ.
{Có lẽ bởi vì Dao Dao là nhân vật chính đi. 005 tin tưởng Dao Dao sẽ hoàn thành chương trình này.}
Mạc Dao cảm động dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào lớp kim loại bên ngoài của quả cầu. Sau đó một người một máy ghé sát nhau bàn xem nên xuất hiện thế nào cho ngầu. Chẳng mấy chốc, Mạc Dao vì thiếu ngủ mà ngủ quên mất. Nghĩ đến còn hơn 30 phút nữa mới đến xuất diễn của mình, thiếu niên liền an tâm cuộn tròn người lại, chìm vào giấc ngủ.
*****
{Dao Dao!}
{Dao Dao dậy đi! Đến lướt cậu rồi kìa.}
Mạc Dao lơ mơ mở mắt. Phía bên ngoài dường như đang cãi nhau thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng hét của Lý Giang.
"Mạc Dao, ngay lúc này!"
Là giọng của Lục Bắc. Nhưng Mạc Dao vừa tỉnh dậy, não bộ vẫn đang ở trạng thái chết lặng. 005 ở bên cạnh liền dùng toàn lực đẩy thiếu niên ra khỏi tủ. Thiếu niên bị đẩy bất ngờ cả người không chuẩn bị gì liền ngã sõng soài ra đất, đầu gối cùng cằm đều đập xuống sàn đau đến nổ đom đóm mắt.
{Dao Dao!}
"Mạc Dao!"
Không biết là ai kêu lên nhưng nó cũng khiến cậu tỉnh táo không ít. Thiếu niên vội vàng ngồi dậy. Mắt thấy điều khiển đang rất gần mình, thiếu niên nhân lúc mọi người đều đổ dồn chú ý vào vết thương của cậu, liền nhanh tay cầm lấy điều khiển, một mạch chạy ra ngoài.
"Chết tiệt! Mau bắt Mạc Dao lại. Các cậu muốn tiếp tục được trả thù lũ bắt nạt không? Đem cậu ta về đây!"
Phía sau vang lên tiếng quát tháo của Lý Giang cùng tiếng bước chân dồn dập.
{Chạy. Chạy mau Dao Dao!}
{Rẽ đằng kia. Không... Không đằng kia mới đúng.}
"Hay... hay là chúng ta đập vỡ điều khiển đi."
{Nhưng mà nếu đập xuống đất thì nút kích điện sẽ bị đè phải như vậy bọn họ đều bị giật điện thì sao?}
"Vậy phải làm thế nào bây giờ." - Cảm thấy lời nói của 005 cũng có lý, thiếu niên liền dừng bước chân. Cả hai người ghé đầu vào nhau nhìn chằm chằm chiếc điều khiển có duy nhất một nút bấm đặt dưới đất. 005 vươn tay chọc chọc một chút rồi thu tay về.
{Hay ta vứt nó vào bồn cầu rồi ấn nút xả.}
"Gây tắc nghẽn nhà vệ sinh công cộng có vẻ là việc làm không tốt lắm..."
{Haiz...}/ "Haiz..."
Hai tiếng thở dài cùng đồng loạt vang lên.
"Mạc Dao kia rồi!"
Phía sau chợt có người kêu lên. Lúc này cả hai mới giật mình cầm lấy điều khiển luống cuống bỏ chạy.
{A... a... a tại sao hai chúng ta lại dừng lại nhỉ? Chạy! Chạy thôiiii...}
Hai đứa ngốc xít cứ như vậy mà nhắm mắt nhắm mũi mà chạy. Đến khi mặt đã đỏ ngay cả đầu lưỡi cũng lộ ra ngoài vì thiếu dưỡng khí, Mạc Dao mới cắt đuôi được nhóm người đó. Thấy có một phòng nhỏ đang mở cửa, thiếu niên liền chui vào bên trong.
{Đây là phòng để đồ à?}
005 bay vòng quanh căn phòng một hồi thậm chí còn bị lớp bụi dày bám ở đây mà hắt xì mấy lần.
{Chúng ta giấu điều khiển ở đây được này.}
Mạc Dao gật gật đầu nhét đại điều khiển vào một ngăn tủ cũ sau đó ngoan ngoãn núp vào góc tường cạnh tủ. Ngoài kia, tiếng bước chân trên hành lang không ngừng vang lên khiến cậu không dám ra ngoài chỉ có thể im thin thít bó gối ngồi một góc.
"005, còn bao nhiêu phút nữa thì kết thúc chương trình?"
{Bốn lăm phút nữa thôi. Mạc Dao cố lên.}
Thiếu niên "vâng" một tiếng càng rúc vào sâu hơn vào trong góc tủ. Phía sâu trong góc tường có rất nhiều bụi và mạng nhện thậm chí có cái đã bám vào tóc thiếu niên nhưng cậu không dám chui ra chỉ có thể chịu đựng cảm giác khó chịu mà ngồi yên chờ đợi.
Thời gian chậm chạp trôi đi, không chỉ Mạc Dao mà những người ngoài kia đã dần mất kiên nhẫn.
"Mạc Dao!"
Rầm. Cửa phòng chứa đồ chợt bị đập mạnh một cái dọa Mạc Dao giật mình thon thót.
"Tôi biết cậu ở đây..." - Ngoài cửa vang lên giọng nói Lý Giang. Thay vì thỏ thẻ như mọi khi, giọng hắn lúc này, trầm thấp đến đang sợ. - "Cậu không nhận ra rằng bản thân mình toả ra mùi rất ngọt sao? Chỉ cần cậu đổ mồ hôi một chút thôi cũng khiến khoang mũi tôi tràn ngập mùi hương ấy."
Như để chứng minh lời nói của mình, kẻ kia còn cố tình hít sâu một hơi tựa như gã nghiện mà thở ra đầy thoả mãn.
"Ngoan ngoãn ra đây nào. Tôi sẽ không làm gì cậu đâu~" - Lý Giang không ngừng dụ dỗ con mồi đang sợ hãi ẩn nấp một góc. - "Cậu là con chim cổ đỏ tôi hài lòng nhất. Tôi sẽ giúp cậu báo thù mà~"
Tiếng bước chân ngày càng gần vị trí của Mạc Dao hơn. Thiếu niên run rẩy bịt chặt miệng lại. Cậu muốn rúc vào sâu hơn nhưng sợ sẽ gây ra tiếng động nên đành ngoan ngoãn ngồi im.
Hắn sẽ không phát hiện ra cậu. Hắn sẽ không nhìn thấy. Hắn...
"Đừng để tôi mất kiên nhẫn, Mạc Dao."
Lý Giang nhẹ nhàng gõ chiếc búa xuống mặt bàn. Nếu Mạc Dao có thể nhìn thấy hắn lúc này hẳn sẽ hoảng hốt khi thấy trên tay Lý Giang là chiếc búa dính máu. Nhưng chỉ chút âm thanh phát ra từ chiếc búa thôi cũng đủ khiến làm thiếu niên đỏ vành mắt, nước mắt rơi lã chã rồi.
{Đừng ra! Hắn ta đang cố kích động cậu đấy Dao Dao.}
Chiếc tủ bên cạnh Mạc Dao chớt bị đập mạnh một cái. Cậu run rẩy càng mạnh hơn, tay vẫn siết chặt miệng ngăn tiếng nức nở sắp bật ra lại.
Cộc... Cộc.
"Mạc Dao~"
Cộc... Cộc.
Vì nín thở quá lâu nên khuôn mặt thiếu niên đã trắng bệch. Khi bản thân không chịu được nữa muốn thở ra một chút thì phía bên kia Lý Giang đột nhiên bật cười.
"Hi hi tôi nghe thấy tiếng cậu thở rồi nhé~"
Ngay khi hắn muốn ngó vào ngách tủ phía trong phía sau chợt vang lên một giọng nói.
"Mẹ thằng hoang tưởng này, mày tính chui vào đây lén khóc à."
"Lục Bắc." - Bước chân của Lý Giang chợt khựng lại. - "Tao đã nói với mày rằng tao rất ghét mày chưa?"
"Trùng hợp thật. Thứ hèn nhát như mày cũng là loại ông đây khinh thường nhất." - Lục Bắc vươn tay lau vết máu trên trán. Vừa rồi ăn một búa của Lý Giang đến giờ đầu hắn vẫn có chút choáng váng. - "Mày nói muốn giúp người khác trả thù nhưng thật ra chỉ là để thỏa mãn sự vặn vẹo của mày thôi phải không thằng chó!"
"Đ* mẹ thằng khốn này! Mày sủa cái gì đó?"
Tiếng bước chân của Lý Giang cho thấy hắn đã rời xa vị trí của Mạc Dao đang trốn.
"Sao? Tao nói đúng quá nên không cãi được phải không? Sau tất cả thì mục đích cuối cùng của mày cũng chỉ là trả thù cho chính bản thân mày thôi, thằng ích kỷ. Mày lấy cái lí lẽ giúp người khác trả thù là vì mày muốn bản thân mày trở nên cao thượng hơn. Rằng chỉ có mày mới đủ sức cứu giúp bọn họ. Cảm giác trở thành chúa cứu thế rất vui không?"
"Im mẹ mồm vào!"
"Mày nghĩ với cái dáng vẻ vung búa như con loăng quăng đó có thể đánh trúng tao lần nữa sao?"
Tiếng bước chân ngày càng xa dần. Âm thanh của hai người cũng nhỏ hơn rồi dần dần biến mất. Mạc Dao thấp thỏm muốn ngó đầu ra xem xét tình hình nhưng lại lo Lý Giang vẫn chưa đi xa nên đành ngồi im một lúc.
"005, chúng ta còn bao nhiêu phút nữa?"
...
Không có ai đáp lại. Thiếu niên cắn môi nhìn xung quanh cũng không thấy quả cầu màu đỏ đâu. Cậu lo lắng thử gọi lại lần nữa.
"005?"
Vẫn không có ai trả lời. Mạc Dao có chút lo lắng muốn bò ra ngoài nhưng hai chân tê rần khiến thiếu niên khẽ kêu một tiếng "ư... hức..." nhỏ rồi bất động tại chỗ. Bất thình lình một bàn tay chợt vươn ra nắm lấy cổ chân thiếu niên. Mạc Dao kinh hãi đến nỗi quên cả hét chỉ biết há to miệng nhìn đôi mắt sáng rực trước mặt mình.
"Xem tôi tìm được thứ gì này~" - Trong bóng đêm vang lên tiếng cười suиɠ sướиɠ của kẻ bắt cóc. Hắn vươn tay vuốt ve bầu má đã dính không ít bụi của thiếu niên. - "Mèo nhỏ ngốc nghếch trốn khỏi nhà đã đành còn nghịch ngợm đến cả người đều dơ. Nếu là người khác đã đánh vào mông em vài cái rồi."
--------------------------------------------
197 nhìn 005 và Mạc Dao đang ngồi chọc chọc cái điều khiển.
197: [Biết vì sao dù có 1 quản lý tài ba như tôi mà công ty vẫn suýt phá sản chưa?]